#Cách xưng hô các nhân vật
_Lãnh Phong: Win/ hắn
_Phan Nguyễn Hàn Băng: Ry/ nó
_Trần Nguyễn Hoàn Bảo: Jun/ anh
_Hoàng Trần Thiên Kim: Shin/ cô
_Nguyễn Tuấn Anh: Pin/ cậu
_Nguyễn Gia Hân: Mun/ nhỏ
_Trần Ngọc Ly: Lyly/ cô ta/ ả
#Sơ lược chỗ ngồi
____ ____.. ____ ____.. ____ ____.. ____ ____
____ ____.. ____ ____.. ____ ____.. ____ ____
____ ____.. ____ ____.. ____ ____.. ____ ____
____ Lyly.. Pin Mun.. ____ ____.. ____ ____
Win Ry .. Shin Jun.. ____ ____.. ____ ____
.....
- Làm quen nha bạn cùng bàn – Mun ngồi ngay cạnh Pin, cười sao cho thật thân thiện quay mặt sang nhìn thẳng vào cậu.
- Xin lỗi, tính tôi vốn không kết bạn với mấy người học dốt – Pin thoáng liếc sang tay Mun, mặt bàn, ngăn bàn của nhỏ nhưng không tài nào thấy được cặp táp đâu, cứ ngỡ là học sinh cá biệt.
- Hửm? – Như không hiểu ý của bạn cùng bàn, Mun ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cậu không chút ngại ngùng dù đang tiếp xúc với vẻ đẹp phú quý được trời ban cho của Pin.
- Còn giả bộ ngây thơ trước mặt tôi à? Muốn tiếp xúc với người đẹp trai như tôi thì nói đại đi, không cần làm bộ làm tịch – Pin cứ cho rằng nhỏ đang cố ý dùng những hành động thỏ con trắng ngơ ngác này để quyến rũ mình, không nghĩ gì cho đúng đắn, liền phản chiếu ánh mắt khinh thường lên người Mun.
WTF?
- Ê này cậu kia, vì tôi nể cậu là bạn kế bên nên mới kết bạn với cậu nhá! Chứ đừng có mơ tưởng là tôi đang yêu thầm cậu đấy, tôi thấy là cậu có tinh thần tự sướng hơi cao rồi. Thử về nhà tự mình soi gương lại xem, để rồi coi, cậu thấy mình đẹp ở chỗ nào – Sau vài giây ngu đần, dần dần nhỏ cũng hiểu rốt cuộc là đang có vấn đề gì đã diễn ra tại nơi đây. Không tiếp tục để người ta sỉ nhục mình, Mun không khí phách đã nhào tới cướp mất lời của cái tên vừa rồi.
- Cô mới đúng là người nên về xem lại tính cách của mình, thầy cô đã dạy gì, nói gì...tất cả...cô đều không nhớ sao? – Pin nói mập mờ trong lời nói không hiểu nghĩa rõ ràng.
- Giề? – Mun bất mãn lắc đầu - Muốn nói gì thì nói đại đi, đừng có ngập ngừng như vậy? Thật chẳng đáng mặt đàn ông tẹo nào.
- Ý tôi là...tôi chưa từng bao giờ gặp người con gái mất nết như cô, ngay cả phép tắt cũng không có, lại đi cắt lời người khác khi nói chuyện.
- Thôi nha cái tên tự cao kia, tôi bây giờ thật sự muốn cắn cậu năm phát mới hã dạ, tôi còn muốn quấu cậu thương tích đầy mình nữa kìa, chứ đừng có ở đó mà lên mặt dạy đời tôi cái này cái nọ, tự tôi hiểu, không cần ai nói.
- Hy vọng là cô có thể tự mình hiểu – Cậu khinh khỉnh liếc nhỏ vài cái, sau đó mới không thèm nhìn Mun nửa cái nữa.
- Aaahhh! CÁI TÊN ÔN THẦN CHẾT TIỆT NÀY, CẬU BIẾN CHO TÔI – Nhỏ dường như bị chọc trúng điểm yếu, trái boom trong người hình như đã đạt tới cực điểm, nổ...BÙM.
- CÔ BẢO AI LÀ TÊN ÔN THẦN HẢ CON NHỎ XẤU XÍ KIA – Lúc đầu, cậu cũng thấy con nhỏ xinh xinh, ai ngờ suy nghĩ chỉ vừa mới thoáng qua lại bị Mun dẫm bẹp dí lên, thế là cũng bùng phát theo luôn.
- Tôi nói anh đó thằng cha tài lanh tài lẹt – Không để mình bị thua một cách thảm hại dưới tay cái đứa hóng hách không ra gì, dù ức vì bị chê vẻ đẹp thuần khiết đang ẩn nấp trong chiếc mắt kính dày, cố gương cổ lên mà cãi.
- Lanh lẹt cái đầu bà cô, còn cô là thứ hám trai – Pin cũng thuộc vào dạng nóng tính giống Mun. Như nhau cả thôi!
- Đồ con khỉ – Nhìn thấy mặt cậu nhăn nhó khi tức giận, liền ngay lên tưởng đến hình ảnh kêu chí choé của con những con đu cây qua lại.
- Đồ điên!
- Khùng – Một từ duy nhất thôi.
- Mát mát.
- Tưng tửng.
-......
-......
- Vợ thấy chồng với cậu bạn kế bên khá hợp nhau đấy – Shin đã làm quen với Jun từ mười chín kiếp tổ tông nào rồi, ấy mà ở bàn phía trên của bọn họ đã lâu như vậy còn chưa biết tên của nhau, hơn nữa, họ đang chơi trò gì vậy nhỉ? Chửi nhau à?
- Mày /cậu – Pin và nhỏ không đồng cùng quay xuống bàn phía dưới liếc mắt, nghiếng răng ken két.
- Thấy chưa, tao đã bảo là rất hợp rồi mà – Anh cười tươi rối đánh mấy cái cực mạnh vào lưng cậu, có thể khiến phụt máu từ trong miệng ra tức thì?
- Sao anh dám nhái theo tôi hả? – Mun thẹn quá hoá giận, trút tất cả lên trên đầu Pin.
- Nhái theo? Thật nực cười – Cậu cười nửa miệng, lấy tay vỗ bốp vào đầu nhỏ một cái, hành động này...rất giống những cặp đôi ciu ciu ciu.
- Ai cho bàn tay của anh đụng dô người tôi, đúng là người biến thái có trình độ – Mun cũng không ngoại lệ, lấy chân mình thẳng tiến vào chân cậu, còn ráng đè chân thật nặng vào. Chắc nếu là các cô nàng ẻo lả yếu như cọng búng thiu thì sau khi về nhà phải đi nằm viện luôn ấy chứ.
- Đauuu – Pin đau đớn hét lớn, theo tiếng la này, có thể...vài lớp bên cạnh nghe được, mặc dù là trường quý tộc có cách âm nha!
Tất nhiên, cả chục học sinh thêm bà giáo viên không hề nhiều chuyện này ngó xuống địa điểm phát ra tiếng động để xem, có gì hot xíu nữa truyền tay nghe sang các lớp khác.
- Cô sao lại dám... – Nói hiêng ngang giữa chừng, như cảm nhận được rất nhiều ánh mắt con nai vàng ngơ ngác, cậu dừng mọi hành động, chỉ chừa lại đôi mắt liếc toàn bộ học sinh và...quát - NHÌN GÌ HẢ? LO HỌC BÀI ĐI.
Hehe, rất nghe lời hotboy nhá, quay lên liền, không dám nhìn xuống dù chỉ nửa con mắt.
- Ê này, cậu với Mun là con gái với nhau mà, sao lại gọi Mun là chồng? – Ngừng một chút, Jun lại nói - Sao cậu không thử gọi mình là chồng một lần nhỉ? – Ánh mắt long lanh như cún con, y như là đang chờ đợi một thứ gì đó thật kì diệu sẽ diễn ra.
- Phụt...haahah – Pin cộng Mun nghe được câu này liền phì cười, cũng chẳng còn tâm trạng đâu cãi vả với nhau như hồi nảy nữa.
- Cho mình hỏi một câu – Shin lúc đầu thì đỏ mắt tía tai, sau thì đã giữ được bình tĩnh, quả quyết muốn điều tra.
- Ừm, cứ tự nhiên.
- Từ sáng đến giờ, cậu đã uống thuốc chưa? – Cô ghé sát gần tai anh thì thầm, hai ông bà phía trên cũng tám không kém, xít lại gần...vỉnh tai lên thật to để nghe rõ mồn một từng chữ.
-..... – Jun ngồi thừ đóng băng tại chỗ, khuôn mặt mếu máo như chỉ cần đọng nhẹ một cái thôi, sẽ vỡ tanh bành từng mảnh nhỏ li ti.
- Đã uống thuốc chưa hả cậu bạn ngồi kế bên Shin – Mun nín cười trông thật khổ sở, quay qua nhìn Pin lặp lại câu vừa rồi vì không thấy ai trả lời.
- Sáng giờ chưa uống viên thuốc nào hết – Cậu cũng đâu phải dạng vừa, phải đóng kịch theo luôn chứ, thế là Pin nhại lại giọng anh trả lời câu hỏi vừa rồi của nhỏ.
- Vậy thuốc đâu mau lấy ra uống đi – Nhân cơ hội có một không hai, Mun sẽ trả đũa cậu trong vở kịch mới được.
- Chưa đi mua thuốc.
- Thế cậu đã từng xuống bệnh viện khám lần nào chưa?
- Chưa một lần nào hết.
- Cậu tốt nhất nên đi xuống TK3.
- Đủ rồi đó hai người kia – Jun nói gần như gầm lên, chặn miệng cả hai ông bà tám, đúng là sỉ nhục đời người.
- Hì...hai người đó chỉ đùa thôi mà – Shin cười híp mắt, nói giúp cho hai người họ.
.....
- Đổi chỗ? – Nó hỏi hắn, ý là muốn đổi chỗ nào phía trong không thích phía ngoài.
-..... – Hắn đâu có ngu mà không nhận ra hàm ý bên trong, im lặng chỉ vì...hắn không thích nói chuyện với con gái.
Thấy Win im lìm, nó cũng có dư hơi sức đâu mà năn nỉ "đổi chỗ đi", "xin luôn đó". Tuyệt đối không dư hơi sức. Ry ngồi đó, chóng tay lên càm nhìn lên phía bục giảng. Hôm nay nó không mang theo điện thoại, laptop, thậm chí là mp3. Chỉ là nó muốn đổi chỗ vào bên trong để ngắm cảnh từ phía cửa sổ thôi, ấy mà thật khổ thân hắn lại không đồng ý, đành ngồi đây ngắm giáo viên giảng bài.
- Bạn tên Ry phải không? Làm quen nha – Lyly ở bàn trên nó, có ý muốn làm quen. Những sự việc từ Jun hỏi Shin "sao không gọi mình là chồng" đến hành động cô thân mật ghé sát tai tỏ vẻ thân thiết với anh. Một phần trong việc làm quen này là "cố gắng làm sao làm bạn thật thân với nó để sau này tiện việc sai khiến", phần còn lại...cô ta muốn biết về quá khứ của nó, biết sự thật về cái tên Phan Nguyễn Hàn Băng. Bởi cô ta không tin trên đời này lắm việc trùng hợp và cũng bởi vì...cô chị cùng cha khác mẹ của Lyly cũng có tên đệm và tên tương tự như thế.
Nó thoáng liếc khuôn mặt son phấn của cô ta, trước tiên là kích động, mở to đôi mắt ra mà nhìn chằm chằm vào mặt ả, sau lại tự nhủ trong lòng "chắc là giống nhau thôi".
- Mình là Trần Ngọc... – Cô ta nghĩ nó không thích nói nhiều, tự mình nói tên giới thiệu.
- Không quan tâm! – Nó phủ phàng buông ra một câu, khẽ rũ mi mắt xuống...ngủ.
"Con nhỏ chểt tiệt"
__ __ __
Tùng...tùng...tùng...
Hai tiết đầu trôi qua nhanh chóng, tự khắc không ai kêu nó sẽ bật dậy.
- Ry ơi! Chúng ta đi ăn nào, tao đói quá đi – Shin buồn não ôm cái bụng, chạy lại phía nó.
- Tao cũng đói.
- Đi – Nó đứng dậy, chuẩn bị đi thẳng ra ngoài cửa lớp.
- Mấy cậu định đi xuống căn tin sao? Tụi mình cũng vậy nè, xuống chung luôn đi – Anh đứng gần Pin, hỏi.
- Ok!
Gần đi tới cửa, lại bị một giọng nói khác làm cho bước chân sáu người phải dừng lại.
- Anh Jun, anh định đi đâu vậy? – Đó là giọng của Lyly.
"Jun? Lại trùng hợp" – Nó khẽ cười đểu nhưng khuôn mặt thoáng nét buồn.
- Xuống căn tin em!
- Em đi theo với.
- Ừ – Anh ừ một tiếng rồi không thèm nếm xỉa gì tới cô ta nữa, mà cô ta vẫn mặt dày, bám cánh tay ủa Jun cho bằng được.
<Căn tin>
- Oa...Bộ ba hotboy cùng nhau xuống căn tin luôn kìa!
- Có cả hot girl Ngọc Ly nữa.
- Hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp.
- Ủa mà ba con nhỏ kế bên là ai vậy?
- Ai biết đâu, chắc là mấy đứa chuyên ăn bám thôi.
Từ sáu người chuyển thành bảy người. Từ khi bước chân xuống đây, những tiếng xì xào xôn xao cứ lớn dần, có lẽ sẽ không nhỏ lại được. Tuy là bây giờ căn tin rất đông nhưng vì là trường quý tộc nên còn khá là nhiều bàn ghế. Tìm một cái bàn trong phía khuất để khỏi ai thấy.
- Sẵn tiện chúng ta là bạn cùng lớp, giới thiệu tên của nhau đi nha! – Anh nhiệt tình nói ra ý kiến của riêng mình.
- Nguyễn Tuấn Anh, Pin – Cậu không muốn dài dòng, nói làm sao cho ngắn gọn nhất.
- Lãnh Phong, Win – Mắt lạnh, mặt lạnh, giọng lạnh, nói chung toàn thân hắn chả có gì gọi là nóng.
- Nguyễn Ngọc Ly, gọi mình là lyly cho thân – Lyly nở nụ cười tươi, che đi sự gian xảo, độc ác trên khuôn mặt đó.
Nó hơi mở to mắt, nhưng sau vẫn trấn an mình.
- Trần Nguyễn Hoàn Bảo, Jun.
Đùng!!!
Như tiếng sét đánh ngang tai, mắt nó giựt giựt vài cái, lại dùng cách cũ, trấn an chính mình.
- Cho hỏi, hai người cùng lớp mà sao lại gọi anh em – Mun nảy giờ tò mò câu này nhất, lựa chọn thời điểm thích hợp để nói.
- À! Ngọc Ly là em cùng cha khác mẹ của mình – Jun cũng không giấu gì, thẳng thừng nói ra, dù sao nguyên trường ai cũng đã biết hết rồi.
- Thế gia đình cậu chỉ có hai người thôi? – Cô không ngoại lệ, rất tò mò chuyện gia đình người ta.
- Không phải, mình còn có đứa em song sinh bị...
- Anh Jun, anh không nên nói quá nhiều chuyện gia đình cho người ngoài nghe – Vừa nói, cô ta vừa liếc ánh mắt căm giận vào Shin.