Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên

Chương 12-1: Kinh thành, nơi tỏa sáng tâm hồn ăn uống (1)




Kang ngồi thơ thẩn gương mặt của Kang bây giờ dường như rất là đỏ. "Nga, đỏ mặt rồi kìa!" Mặc Chi cười trêu chọc, "Muội nhìn nhầm rồi, là do ánh chiều tà mà thôi." Kang nói một cách ngượng ngùng.

"Làm huynh của ta tương tư một mình ngay cả ta cũng ngó lơ như vậy nhất định phải trả một cái giá xứng đáng." Mặc Chi tỏ vẻ chiêu trò thử Kang sẽ phản ứng ra sao. Nằm trong dự đoán hắn liền nói nàng không nên làm chuyện xằng bậy.

"Ha ha, cười chết ta rồi. Hay là ngày mai ta với huynh đi kinh thành đi!", Mặc Chi ôm bụng cười lăn lộn không ngờ hắn lại dễ bị lừa như vậy.

"Cũng được nhưng mà nàng ta cũng ở trong cung thì tìm chắc sẽ dễ.", "Huynh dính bùa gì của nàng ta mà mơ mộng như vậy chứ. Lỡ như là một người không ra gì." Mặc Chi lại cân nhắc đến vấn đề đó. Kang là một người hiền lành, ngốc nghếch, mà còn vì yêu mà mắc bệnh tương tư cấp độ cao.

"Thu dọn đồ đạc, ngày mai chúng ta khởi hành." Kang bỏ qua Mặc Chi chạy vào nhà vuốn gói hành lí. "Từ từ thôi!" Mặc Chi bó tay với tình cảnh bây giờ. Nàng dùng bữa rồi đi đánh một giấc thật sâu để ngày mai có năng lượng. Kang thì lại nghĩ đến ngày mai.

Gặp được người mình yêu làm hắn không thể nào ngủ được.

Sáng hôm sau.

Mặt Trời vừa ló dạng. Kang kéo Mặc Chi rời khỏi chăn ấm nệm êm. Nàng rửa mặt với bộ dạng còn ngái ngủ gật lên gật xuống úp mặt vào cả thau nước vẫn ngủ được.

Nàng lúc này lại thay một bộ nam trang. Thân hình cứ như là một mĩ thiếu niên mười hai tuổi. Khuôn mặt có khí sắc lạnh lùng làm nàng trở nên tuấn tú và những vật bất ly thân cũng không rời khỏi nàng.

Kang dắt ngựa hối thúc Mặc Chi. Nàng leo lên ngựa, mỗi người một con chạy đến kinh thành. "Oáp... huynh làm gì mà gấp gáp vậy chứ. Buồn ngủ chết được." Mặc Chi ngáp ngắn ngáp dài. "Này, muội là nữ nhi cũng phải ra nữ nhi chứ. Tại sao lại mặc nam trang mà còn trùm cả áo choàng đen kịt như thế này." Kang nhìn lại bộ dạng của Mặc Chi đúng là nam không ra nam nữ không ra nữ. Nhưng mà lại toát lên vẻ tuấn tú mê người. Kang lại nghĩ đây là vẻ đẹp của một nhóc tám tuổi sao?

Hai người cưỡi ngựa, vừa đến cổng kinh thành Mặc Chi trầm trồ: "Nga, cũng đẹp thật đấy. Rộng lớn nữa." Nàng hé mặt quỷ nhìn phong cảnh. "Đây mới là cổng thành thôi mà làm gì ghê vậy." Kang bó tay với Mặc Chi, dắt ngựa tới chỗ một quân lính trước cổng thành. Kang lấy ra một tấm lệnh bài. Tên lính gác cổng nhìn thấy tấm kim bài liền thay đổi vẻ mặt. "Vị này chắc là khách quý của Thái tử điện hạ. Mời vào." Mặc Chi cưỡi ngựa chuẩn bị đi qua cửa. "Ngươi không được!" Tên lính gác cổng ngăn Mặc Chi lại không cho nàng vào. "Hài tử đó đi cùng với ta." Kang thấy vậy sợ sẽ xảy ra chuyện liền chạy tới giải thích. "Vậy, tháo mặt nạ ra xem.", "Ngươi mà cũng xứng nhìn mặt ta?" Mặc Chi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Kang thấy thế liền chạy tới can ngăn. Giải thích với tên thủ vệ là nàng có nổi khổ riếng mới đeo như vậy hắn mới cho nàng vào.

Kang và Mặc Chi vào trong thành. Nơi đây con đường trải đá, nhà cừa san sát nhau cao lớn, người qua lại cũng rất đông. Hàng hóa tranh nhau buôn bán đắt đỏ. "Chúng ta đi tìm khách điếm nghỉ ngơi rồi ngày mai hẳng nhập cung cũng không muộn."

Đi một đoạn đường, hai huynh muội dừng lại trước một tửu lâu lộng lẫy. Hai người dắt ngựa giao cho mã phu đi vào khách điếm. "Ông chủ cho hai phòng thượng hạng.", "Khách nhân ở lại hai rời đi ngày mai?" Ông chủ thân thiện cười thương lượng với Kang. "Ngày mai chúng ta rời đi.", "Hai người ở phòng thượng hạng. Của khách nhân là kim tệ bao ăn ở." Ông chủ thượng lượng với Kang xong liền dẫn hai người đi tham quan một vòng.

Mặc Chi cảm thấy chán nói với Kang mình xuống phố đi dạo một vòng rồi về. Hắn dặn nàng đi cẩn thận rồi đưa nang ba kim tệ nếu muốn mua gì đó thì cũng có tiền xoay xở. "Về sớm nhé. Coi chừng lạc đường." Kang bây giờ phải lo chu toàn mọi việc khi không có Yang.

"Mình đâu còn là nhóc bốn tuổi nữa đâu." Mặc Chi thở dài, đi tham quan. "Công nhận lớn thật không hổ danh là nơi quyền quý địa chủ sống a." Nàng đi qua một con hẻm nhỏ. Một phút vô ý nhìn thấy một đôi nam nữ đang.... nàng đỏ mặt chạy ra khỏi con hẻm. "Trời ạ. Thối mắt của ta rồi." Giữa thanh thiên bạch nhật mà cũng có thể làm chuyện đó thì chắc là những kẻ nhà giàu cao sang không biết liêm sĩ kia mà thôi.

Mọi người cùng đoán diễn biến tiếp theo nào!