EDIT bởi Lavandula_Lamiaceae
Qua năm mới không được bao lâu, Đoạn Hành Dư liền nói với ba mẹ hắn có việc muốn về trường trước.
Nhưng thực ra nguyên nhân là vì Tạ Thời Quyết nhớ hắn, mà chính hắn cũng nhớ Tạ Thời Quyết.
Sau khi Tạ Thời Quyết làm xong công việc trên trường thì lập tức bắt đầu triển khai kế hoạch chuyển đến ở chung của hai người, mỗi ngày đều sẽ gửi video cho Đoạn Hành Dư xem tiến độ.
Chỉ còn đợi hắn sửa soạn đồ đạc dọn vào.
Nhìn đến phân nửa tủ quần áo đã dần được lấp đầy, đồ mặc của hai người treo cùng nhau, trong lòng Đoạn Hành Dư dâng lên cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Cũng giống như lần đầu tiên hắn đến Vương phủ ở.
Căn hộ này tổng cộng có ba phòng, một phòng ngủ, một phòng làm việc, còn một phòng hiện tại được dùng cho mục đích để đồ vật.
Phía bên trong phòng có vài tấm ván gỗ dài, dựng chỉnh tề ngay cạnh tường.
Đoạn Hành Dư hỏi: "Đây là để cho em làm giường đúng không?"
Tạ Thời Quyết nghiền ngẫm mà nhìn hắn.
"Em suy nghĩ cái gì vậy?"
Hắn đóng cửa lại, nắm tay kéo Đoạn Hành Dư ra bên ngoài, chỉ vào phòng ngủ lớn nhất.
"Giường của em ở bên trong."
Đoạn Hành Dư sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng.
"À..."
Đối với phương diện này hắn không có gì bài xích, huống hồ bọn họ cũng đã sớm quen thuộc lẫn nhau.
Chỉ là đến khi hắn tắm rửa xong xuôi rồi trèo lên giường, lúc này mới phát hiện tủ đầu giường có giấu chút đồ vật, khiến hắn ngại đến đỏ mặt.
Vậy mà y chuẩn bị đầy đủ đến thế.
Thời điểm Tạ Thời Quyết từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn thấy người nọ ngồi ở đầu giường, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà phát ngốc, mái tóc vẫn còn ẩm ướt nhỏ xuống vài giọt nước.
Hắn nhíu mày.
"Sao lại không lau khô tóc đi?"
Đoạn Hành Dư đột nhiên hoàn hồn, đem khăn lông đang vắt lên cổ che đầu, tùy ý lau lau hai cái.
Hắn nhỏ giọng nói thầm: "Làm liền đây mà."
"Còn nói lại?" Tay hắn dựa trên góc bàn trang điểm, ngữ khí thanh lãnh, "Lần trước là ai bị lạnh đến mức cảm?"
Lễ trừ tịch trước đây, bởi vì Đoạn Hành Dư không chịu lau khô tóc đã chạy ra bên ngoài hưởng gió lạnh, kết quả hắn bị cảm cúm mấy ngày liền.
Lúc ấy hắn còn ở nông thôn, khiến Tạ Thời Quyết gấp đến độ thiếu chút nữa tính toán chạy thâu đêm đến chỗ hắn.
"Lần đó là ngoài ý muốn thôi." Hắn đứng dậy, cọ vào người Tạ Thời Quyết, bàn tay nắm lấy cánh tay y vuốt ve, lấy lòng nói, "Không phải bên trong phòng đã mở máy sưởi rồi sao, em không dễ cảm như vậy."
Tạ Thời Quyết không bị thuyết phục, lạnh mặt ấn người ngồi xuống, lấy máy sấy tóc ra.
Hơi nóng phà lên mặt Đoạn Hành Dư, khiến hắn run lên một chút, nhưng cũng rất mau liền thả lỏng cơ thể.
Thời điểm Tạ Thời Quyết giáo huấn hắn thì lạnh như băng, bây giờ động tác giúp hắn sấy tóc lại có phần ôn nhu nhẹ nhàng.
Hắn duỗi tay ôm lấy eo Tạ Thời Quyết, dựa đầu lên người đối phương.
"Thành thật một chút."
Đoạn Hành Dư mới không thèm nghe y.
Ôm chặt người nọ trong vòng tay, Đoạn Hành Dư chớp chớp mắt, "Em đã thấy hết mấy thứ đồ trong tủ đầu giường."
Ngón tay đang xuyên trong mái tóc hắn dừng một chút.
Đoạn Hành Dư cười giảo hoạt.
Một lát sau, âm thanh Tạ Thời Quyết mở miệng lại giống như chưa hề có việc gì xảy ra: "Em nghĩ thế nào?"
"Cái gì nghĩ như thế nào?"
Đoạn Hành Dư ngẩng đầu, âm thanh máy sấy tóc cũng dừng lại.
Bên tai đột nhiên trở nên an tĩnh, nhưng tựa hồ lại có thứ gì khác chậm rãi phát sinh bên trong sự trầm mặc.
Tạ Thời Quyết cúi đầu nhìn hắn.
"Có cảm thấy quá nhanh không?"
Nhưng đến khi chạm phải ánh mắt Đoạn Hành Dư, hắn lại chột dạ trốn tránh, đem cánh tay của đối phương đang ôm lấy hắn kéo xuống.
Sau đó hắn xoay người thong dong cất máy sấy tóc đi.
"Nếu em cảm thấy quá nhanh... thì không sao, anh không vội."
Bọn họ đã ở bên nhau được mấy tháng, có điều nếu y vẫn còn phòng bị, chưa muốn tiến xa hơn cũng là điều bình thường.
Đoạn Hành Dư biết đối phương lại đang để tâm vào những chuyện vụn vặt, vì thế hắn cũng không cho y cơ hội nghĩ nhiều.
Đoạn Hành Dư dùng lại lời Tạ Thời Quyết nói ban nãy đáp trả nguyên văn: "Anh suy nghĩ cái gì vậy?"
Sợ bản thân còn chưa nói rõ, hắn lại tiếp tục ngang tàng ngẩng cổ lên bổ sung: "Anh biết nếu dọn vào ở chung thì có nghĩa gì không?"
Trước khi Tạ Thời Quyết mở miệng trả lời, hắn đã tiến lên một bước ôm lấy y, "Là em sốt ruột."
Thời điểm nói ra mấy lời này hắn cảm thấy mình thực hào phóng, nhưng đến khi bị người nọ trực tiếp ấn ngồi lên bàn trang điểm, Đoạn Hành Dư lại lúng túng vô cùng.
"Lạnh lạnh lạnh..."
Hắn tựa lưng lên mặt gương, lạnh là một chuyện, nhưng chủ yếu là do hắn cảm thấy thẹn thùng.
Chỉ cần quay đầu một chút là có thể nhìn thấy khuôn mặt của chính mình, thấy được biểu tình lúc bị khi dễ.
Chọc quá trớn rồi...
Đoạn Hành Dư tưởng tượng một chút, ngón chân cuộn tròn lại.
Hắn không được, hắn không thể.
Tạ Thời Quyết vất vả lắm mới cho hắn cơ hội thở dốc, vậy mà vừa nghe thấy lời này hắn liền vội vàng dùng một tay đem áo choàng tắm nhét ra sau hông đối phương, làm tấm lót lưng tránh cho y tựa vào mặt gương lạnh lẽo.
Sau đó lại tiếp tục tiến lên phía trước, vây Đoạn Hành Dư trong vòng tay hắn.
Đoạn Hành Dư đỏ mặt, "Chờ... từ từ."
Đôi chân phía trước duỗi ra vòng lấy eo Tạ Thời Quyết, hắn nói đáng thương vô cùng: "Em hơi lạnh rồi, chúng ta... chúng ta đến giường làm không tốt sao?"
Hắn học được bài học đắt giá rồi, nói lời cợt nhả làm gì, nói xong đã bị người ta thô bạo bế eo lên, tạo thành cục diện mặc người xâu xé như bây giờ.
Tạ Thời Quyết nắm lấy cổ chân đối phương, hơi hơi nhướng mày, "Chính em nói, bật máy sưởi rồi nên không lạnh nữa mà?"
"Em em em, bây giờ em lạnh." Một cái chân khác chưa bị khống chế cố tình không an phận duỗi ra.
Lại chỉ đụng đến góc áo choàng tắm.
Trong lòng hắn rối loạn không thôi, vừa đỏ mặt vừa lên án nói: "Anh bọc kín thế này đương nhiên không thấy lạnh rồi."
Kỳ thật hắn không lạnh lắm, chỉ là hắn đã bị lột đến...
Trái lại đầu sỏ gây tội vẫn còn "áo mũ chỉnh tề", hắn thấy bất mãn!
"Chậc." Tạ Thời Quyết nhẹ nhàng đem hắn ôm lên, xoay người rồi đi vài bước.
Cuối cùng thân thể cũng vùi vào trong chăn bông mềm mại, Đoạn Hành Dư lăn một vòng rồi lấy chăn gối bọc hết toàn thân.
Đầu tóc vừa được sấy khô có phần mềm mại, thoáng lộ ra ở góc chăn.
Tạ Thời Quyết cười một chút.
Tiếp theo đối phương làm việc gì, Đoạn Hành Dư không nhìn thấy, cũng không định ngó ra nhìn, chỉ có thể nghe được một ít âm thanh.
Ví dụ âm thanh xé bọc...
Lỗ tai hắn dần nóng lên.
Thời điểm chăn bị xốc lên, phần lớn đèn trong phòng ngủ đã được tắt đi.
Chỉ chừa lại một chiếc đèn ngủ còn tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Căn phòng không quá sáng, nhưng đủ để hắn nhìn thấy khuôn mặt Tạ Thời Quyết.
Tạ Thời Quyết cũng chui vào ổ chăn.
Lúc này trong lòng hắn cũng đã bình tĩnh trở lại, rốt cuộc bọn họ cũng đã thành thật với nhau.
Chỉ là...
Cảnh tượng trước mặt cùng cảnh tượng trong trí nhớ quá giống nhau.
Rõ ràng còn chưa qua bao lâu.
Thời điểm vào đêm động phòng hoa chúc, Tạ Thời Quyết cũng như thế này.
Tuy biết cả hai người đều là một, nhưng ngay lúc này, hắn vẫn có chút nhớ đến Cửu hoàng tử.
Nương theo ánh đèn mỏng manh, Tạ Thời Quyết thấy được biểu tình của đối phương có chút... gần giống như bi thương, lại không phải biểu tình bi thương.
Hắn chống thân dậy, ngón tay tìm kiếm đến bàn tay người bên cạnh nắm lấy.
"Nếu em không muốn, chúng ta sẽ không làm. Đừng sợ."
Trước mắt Đoạn Hành Dư có chút mơ hồ, hắn nắm chặt tay Tạ Thời Quyết, lắc đầu.
"Không."
Hắn đáp lại Tạ Thời Quyết, kéo sát khoảng cách giữa đôi bên.
"Em nguyện ý."
Cũng không cần ra vẻ.
Chỉ có một mình hắn nhớ rõ chuyện này, mới đầu hắn còn cảm thấy tiếc nuối, cũng có chút ủy khuất.
Nhưng như vậy thì đã sao?
Chỉ cần người kia vẫn là Tạ Thời Quyết, chỉ cần cuối cùng bọn họ vẫn đi cùng nhau, thì vẫn coi như hắn đã không cô phụ tình yêu chân thành của Cửu hoàng tử Tạ Thời Quyết.
Nhưng những khoảnh khắc chua xót, những ký ức ngọt ngào, dù chỉ còn một mình hắn nhớ trong lòng, thì nó cũng sẽ là khoảng thời gian trân quý nhất.
Ký ức chỉ là vật dẫn, mà giờ phút này hắn cùng người này ôm lấy nhau mới là tất thảy nguyên nhân cuối cùng của tình yêu giữa đôi bên.
Hắn muốn trân quý nó vĩnh viễn.
Thẳng đến khi cảm thấy mệt mỏi mà ngủ trước, hắn vẫn dùng sức ôm lấy Tạ Thời Quyết, để y có thể cảm nhận được tình yêu của mình.
Không hề có nửa phần không tình nguyện.
Tạ Thời Quyết cũng cảm nhận được, đêm nay đối phương không hề giống ngày thường, mà lại phá lệ nhiệt tình khiến Tạ Thời Quyết gần như không thể khống chế được bản thân.
Cũng muốn để y hoàn toàn cảm nhận được tình yêu của mình.
Mọi người đều nói là Đoạn Hành Dư theo đuổi Tạ Thời Quyết trước, là y yêu Tạ Thời Quyết muốn chết.
Chỉ có Tạ Thời Quyết biết, tình cảm này đều đến từ hai bên, hắn biết khi bản thân yêu đối phương đã thâm trầm, đen tối đến mức nào, có lẽ phần tâm tư này vĩnh viễn không thể để Đoạn Hành Dư biết đến.
Mà nhiệt tình của hắn cũng chỉ có thể biểu hiện ở lời nói bên ngoài.
Biểu hiện cụ thể hơn nữa thì chính là tối nay... làm đến mức Đoạn Hành Dư khóc.
Chỉ là hắn không nhịn được, cuối cùng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
*
Đoạn Hành Dư cảm thấy chính mình đã ngủ thật lâu, đến xoay người cũng lười.
Cả người bủn rủn không muốn nhúc nhích.
Nhưng rất mau hắn cũng chậm rãi tỉnh táo lại, liền nhìn thấy ánh mắt người trước mặt quá mức cháy bỏng.
Hắn cảm thấy có phần kỳ quái.
Chỉ qua một đêm, ánh mắt Tạ Thời Quyết giống như đã thay đổi.
Trước đây ánh mắt đó có phần khắc chế, hiện giờ lại thể hiện rõ biểu tình ngang ngược làm càn, muốn chiếm hữu, tình tự nóng bỏng như muốn tràn ra.
Trong lòng Đoạn Hành Dư cả kinh, cảm giác vô cùng quen thuộc, như thể hắn mà tiếp tục tiến lên phía trước sẽ gặp phải sói dữ.
Chính là đối phương vẫn chưa làm gì.
Đoạn Hành Dư cử động chân một chút, vừa nghĩ đã thấy sợ.
Vừa mở miệng nói đã nghe thấy âm thanh khàn khàn, "Từ bỏ..."
Hắn không cố được nữa.
Tạ Thời Quyết không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn y, không chỉ nhìn khuôn mặt, ánh mắt còn lưu luyến di chuyển xuống, chạm đến những dấu vết ái muội trên cổ.
Đoạn Hành Dư xoa cổ theo bản năng.
"Cái kia... anh đừng nhìn như vậy, lạ lắm..."
"Dư Nhi."
Âm thanh Đoạn Hành Dư đột nhiên im bặt.
Hắn hoài nghi mình gặp ảo giác rồi.
Nhưng không có, Tạ Thời Quyết lặp lại một lần nữa: "Dư Nhi."
"Anh..." Đoạn Hành Dư dường như không thể tin được vào tai của chính mình.
Tạ Thời Quyết nở nụ cười, "Anh nhớ ra rồi."
Rõ ràng đêm trước hắn còn ôm lấy người bên cạnh chìm vào giấc ngủ, nhưng giờ phút này Đoạn Hành Dư lại không dám tới gần y, sợ tất cả sẽ biến thành bọt nước, chỉ cần một chạm cũng có thể tiêu tan thành ảo ảnh.
Tạ Thời Quyết tiến lên trước một bước, vẫn ôm hắn giống như trước, cọ vào đối phương làm nũng.
"Anh rất nhớ em."
Một tiếng than thở bên tai, đánh tan mọi phòng tuyến của Đoạn Hành Dư.
Không chỉ đơn giản là Tạ Thời Quyết nhớ Đoạn Hành Dư.
Mà còn là Cửu hoàng tử nhớ Đoạn Nhị công tử.
Bọn họ chưa bao giờ chia lìa, lại gặp nhau một lần nữa.
Cuối cùng Đoạn Hành Dư cũng nhịn không được.
Hắn muốn khóc, đem tất cả úy khuất cùng khổ sở khóc thành tiếng.
Hắn dùng sức ôm Tạ Thời Quyết, không để tâm đến thân thể đang mỏi mệt.
Hắn khụt khịt: "Em còn cho rằng... em cho rằng anh sẽ không nhớ lại, không bao giờ nghĩ tới..."
Giờ phút này hắn mới cảm nhận được bản thân đã triệt để có được y.
Bọn họ đều đã trở lại, rốt cuộc từ đầu đến cuối cũng chính là y.
Đoạn Hành Dư gấp không chờ nổi muốn tiến gần thêm chút nữa, khiến cho tất cả càng thêm chân thật.
"Trước dừng đã."
Tạ Thời Quyết biết đối phương đang kích động, chỉ có thể tiếp tục ôm y, nhẹ nhàng hôn lấy y.
Hắn vẫn biết y đang mệt mỏi.
"Ngoan." Hắn vỗ về Đoạn Hành Dư, trấn an người trong lòng.
"Chúng ta còn có rất nhiều thời gian về sau."
"Anh đã nghĩ rồi."
"Sẽ không có lần sau."
"Sẽ không để một mình em khổ sở nữa."