EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Đoạn Hành Dư liếc nhìn nàng một cái, "Nhìn không khác Thái Tử lắm.
Lớn lên giống vô cùng."
Diệp Tri Thu vừa nghe, đôi mắt liền sáng lên, "Trai đẹp! Vậy các ngươi..."
Đoạn Hành Dư trừng nàng, sao bảo hỏi có một câu thôi?
Hắn thở dài, hỏi nàng, "Hiện tại ta có thể trực tiếp trở về không? Phải làm thế nào?"
Nếu tất cả đều chỉ là trò chơi, vậy hắn cũng không định chơi, rất nhiều chuyện đã vượt qua dự đoán của hắn, không thể suy nghĩ thêm, có chút phiền.
Diệp Tri Thu không nói nữa, lộ vẻ mặt khó xử.
Thần sắc Diệp Tri Thu phức tạp, "Kỳ thật...!cũng không phải không được.
Chỉ có điều luật là khi bắt đầu trò chơi, ngươi chơi cần phải hoàn thành một đời người.
Đương nhiên...!nếu ngươi đã chết, sẽ tự động rời đi.
Cho nên nếu ngươi muốn rời, phải..."
Đoạn Hành Dư nhíu mày, "Phải đi chết?"
Diệp Tri Thu gật đầu.
Thấy Đoạn Hành Dư ngẩn người, Diệp Tri Thu duỗi tay vỗ vỗ bờ vai hắn, lạc quan nói, "Kỳ thật ngươi cũng không cần phải vội vã ra ngoài nha~ kể cả ngươi ở đây sống đến 80 tuổi, thời gian ở ngoài cũng không trôi nhanh như vậy, tương đương với việc sống hai lần, rất sướng."
"Ngươi xem, ta còn lấy tiền riêng xin cửa hàng trưởng cho ta đi vào."
Đoạn Hành Dư nhìn nàng, trong hắn có một cỗ tư vị chua xót từ đáy lòng tràn lan bốn phía, thanh âm hắn mỏng manh phát ra ngoài, "Nếu hiện tại ta chết, trò chơi này liền kết thúc phải không?"
"Không.
Ở thế giới này, ngươi chính là Đoạn Hành Dư, người đã chết chính là nhị công tử nhà Đoạn Hầu, thế giới này vẫn phải tiếp tục hoạt động, chỉ cần còn người chơi tồn tại, toàn bộ thế giới vẫn tiếp tục câu chuyện."
"Đương nhiên, phần lớn người chơi chỗ này đều sống lâu và chết tại nhà rồi mới rời khỏi trò chơi."
Ánh mắt Đoạn Hành Dư tập trung vào nàng, "Ý là nếu ta không còn ở đây, nương ta trong này sẽ phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh? Các bạn của ta, Thái Vũ Quân, Lâu Tri Muội, còn có..."
Hắn nặng nề phun ra một hơi, "Bọn họ sẽ không biết ta trở về hiện thực, chỉ biết rằng ta đã chết, phải không?"
"Theo lý là vậy."
Hắn cảm giác mũi có chút xót xót, mắt đã bắt đầu có đám sương ướt dầm dề.
Diệp Tri Thu thấy đôi mắt đối phương dưới ánh nến có hơi hồng, tức khắc hoảng hốt, "Ngươi...!ngươi làm sao vậy?"
Ở thế giới này, hắn vốn cho rằng mình đang thay thế một người khác để sống, nên đã từng cố gắng vực dậy bản thân, vẫn luôn nỗ lực sinh hoạt, sống thật tốt.
Đã cùng cha mẹ có tình thân, cùng bạn bè có tình hữu nghị, hắn đã sớm cho rằng bản thân trở thành con của vợ lẽ Đoạn Hành Dư, học sinh tại Quốc Tử Giám Đoạn Hành Dư, hiện tại làm sao hắn có thể dứt bỏ?
Diệp Tri Thu không nghĩ tới hắn sẽ bị rung động như vậy, giờ phút này cũng thu hồi lại tính tình tùy tiện, "Kỳ thật, mặc kệ việc đây là tiểu thuyết hay trò chơi, cũng không phải tất cả đều là giả, những việc ngươi đã trải qua chung quy lại vẫn là một phần con người ngươi mà.
Nghĩ lại xem, ở chỗ này ngươi có bạn bè và người nhà, vì sao không chọn tiếp tục sống? Nơi này đối với ngươi cũng không có chỗ tệ mà."
Đoạn Hành Dư xoa xoa đôi mắt, tự rót cho mình một chén nước, chất lỏng lạnh lạnh chảy xuôi xuống yết hầu, hắn cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
"Đã biết, ngươi về phòng ngủ trước đi."
Diệp Tri Thu đứng lên, vẫn có chút lo lắng, "Vậy còn ngươi? Ngươi sẽ không nửa đêm tự đi nhảy sông chứ?"
[Chỗ này nguyên bản là "Ngươi sẽ không nửa đêm tự cá mập đi?" và mình không hiểu cá mập là gì...:D Nhưng đọc ngữ cảnh thì mình đoán Diệp Tri Thu muốn nói Đoạn Hành Dư sẽ tự tìm cách đi ấn exit thoát kiếp nửa đêm nên mình để nhảy sông cho có nước cho biển, bạn nào biết nhắc mình nha, mình cảm ơn nhiều]
Đoạn Hành Dư thở dài, "Ta nghĩ lại rồi được chưa?"
"Hả?"
Đoạn Hành Dư mở cửa cho nàng, "Thời gian không còn sớm, ngươi đã ở chỗ này lâu như vậy, chỉ sợ không tốt lắm."
"Ngươi yên tâm, giả sử ta thật sự muốn nhảy sông cũng sẽ báo cho ngươi trước."
Tuy nói như vậy, hắn cũng đã biết, chính mình sẽ không dễ dàng bỏ xuống tất cả như vậy.
Diệp Tri Thu nói không sai, mặc kệ đây là trò chơi hay tiểu thuyết, hắn cùng với tình thân cha mẹ vẫn là sự thật, cùng bạn bè nơi này cũng là tình hữu nghị thật.
Mọi thứ trải qua ở nơi này đều là sự tồn tại thật.
Đoạn Hành Dư nửa đêm mất ngủ, đến khi chân trời hửng sáng, hắn mới vất vả đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm lại bị A Mao đánh thức.
Nên đi học thôi.
A Mao hầu hạ hắn mặc áo chỉnh tề, rửa mặt xong, lại đi ra ngoài phòng bếp giúp Uyển Nhi cùng Bình Nhi bưng đồ ăn sáng tới.
Đoạn Hành Dư nhìn mấy tiểu hài nhi trong viện, hắn đều nhìn bọn họ từ những người không có chốn đi mà lớn lên, Uyển Nhi, Bình Nhi đã trổ mã thành đại cô nương, A Mao cũng lớn lên từng ngày.
Là người thì sẽ đều có cảm tình.
Những sự vật cùng người nơi này, đều không thể xóa nhòa ràng buộc với sinh mệnh của hắn.
"A Cần đi đâu rồi?" Đoạn Hành Dư không thấy được người khác.
A Mao ở bên cạnh nhìn hắn ăn cơm, nghe được lời này liền đáp, "Ta biết! Con ngựa mà Cửu hoàng tử đứa tới kia không lâu sau đó liền bắt đầu kêu, A Cần sợ nó sẽ hại công tử, nên đem nó ra sân sau ăn cỏ, chỉ là nó vẫn không ăn, vẫn luôn kêu hoài kêu hoài, hiện tại A Cần vẫn phải ở đó trông nó."
Hạo Vũ?
"Bình Nhi, ngươi đi hỏi thử Diêm đại phu xem hắn có biết về thú ý không, để hắn qua xem thử."
"Uyển Nhi, ngươi đi nói A Cần hôm nay cứ ở lại phủ chăm sóc Hạo Vũ đi."
"A Mao, lấy xe đi, chuẩn bị đi đến học đường thôi."
Hắn vẫn phân phó đâu vào đấy, trong lòng lại nghĩ chút nữa phải nói chuyện với Tạ Thời Quyết như thế nào, Hạo Vũ mới đến ngày đầu tiên, nếu đã bị bệnh thì phải làm gì mới tốt.
Hắn không nghĩ hiện tại bản thân có thể tâm thái ổn định cùng Tạ Thời Quyết nói chuyện, mặc kệ là đề tài gì.
Bất quá hắn cũng không phải rối rắm bao lâu, bởi vì Tạ Thời Quyết không đi học.
Hiện tại trừ người của Đoạn Hầu phủ.
Còn lại tất cả mọi người đều cho rằng y còn đang ở Biện Châu.
Đoạn Hành Dư thất thần cả một ngày học, đến khi hồi phủ liền nghe A Cần kể rằng Hạo Vũ vẫn không ăn không uống, chỉ kêu cả ngày, thanh âm cũng càng ngày càng mỏng manh.
"Diêm đại phu cũng đã tới xem qua, nói nó hiện tại không bị bệnh, có thể là bởi vì vẫn chưa thích ứng được, bất quá nếu vẫn không ăn không uống, khẳng định sẽ bị bệnh."
Đoạn Hành Dư đi sân sau nhìn qua Hạo Vũ một chuyến, chỉ thấy ngựa trắng uể oải quỳ rạp trên mặt đất, trong miệng thấp giọng gào rống.
Thấy hắn lại đây, con ngựa duỗi đầu tới cọ cọ lên người hắn, nhưng vẫn không chịu đứng lên.
Đoạn Hành Dư tùy ý hái mấy cây cỏ đút đến bên miệng, nó cũng không chịu ăn.
Đoạn Hành Dư cũng không có cách, đêm đó liền mang theo Hạo Vũ đến phủ Tạ Thời Quyết trước.
Hắn để A Cần đến gõ cửa, bản thân thì ngồi trên xe ngựa, vẫn chưa chịu đi xuống.
Nghe tiếng người đến là gã sai vặt Tiểu Đình, y nhận ra A Cần, liền đi theo A Cần ra sau xe ngựa xem thử.
Xe ngựa buộc dây thừng phía sau, Hạo Vũ ở đó hưng phấn kêu lên.
Có lẽ bởi vì nó được trở về địa phương quen thuộc, đến cả tiếng hí cũng vang thanh mạnh mẽ.
"Công tử các ngươi đã tới?" Tiểu Đình duỗi cổ ngó, nhưng mành xe ngựa đang đóng, hắn không nhìn được bên trong, chỉ nhìn thấy một đứa bé gần bằng tuổi hắn đang đứng bên ngoài xe ngựa.
Là A Mao.
Hắn đối diện với Đoạn Hành Dư bên trong xe ngựa nhỏ giọng nói chuyện, "Công tử, có người tới."
Thân mình Đoạn Hành Dư cứng đờ trong chớp mắt, nhẹ giọng đáp lời, "Ừm."
Hắn muốn hỏi là ai ra, cũng may giây tiếp theo A Mao cũng đã giải đáp cho hắn.
"Là một gã sai vặt, Cửu hoàng tử không ra."
Đoạn Hành Dư nhẹ nhàng thở ra.
Cũng đúng, sao hắn có thể tự mình ra mở cửa.
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
A Cần cùng Tiểu Đình nói chuyện với nhau một lúc, rồi mới quay lại tháo dây thừng buộc Hạo Vũ, đem nó dắt qua.
Tiểu Đình lại chậm chạp không dám dắt dây thừng.
Đoạn Hành Dư vén rèm lén nhìn trộm bên ngoài một chút, liền thấy có người từ bên trong mở cửa bước ra.
Hắn hoảng sợ, đem mành thả xuống một chút, nương theo khe hở nhỏ hẹp tiếp tục xem.
Người đi ra cũng là gã sai vặt, hắn nói với A Cần gì đó, A Cần cũng nói lại mấy câu, nhưng bọn họ vẫn không cho Hạo Vũ vào cửa.
Bên kia vẫn cứ nói đi nói lại với nhau, Đoạn Hành Dư lại không nghe được, chỉ có thể lo lắng suông.
Một lát sau, hắn thấy Tiểu Đình hướng về phía sau cánh cửa nói chuyện, sau đó lại đi về phía này kêu, "Điện hạ chúng ta nói, Hạo Vũ đã được tặng đi, không thể lấy về."
Tạ Thời Quyết tới?
Đoạn Hành Dư vội vàng buông mành, nói với bên ngoài, "A Mao, ngươi nói với hắn Hạo Vũ không quen ở Hầu phủ, vẫn nên để nó về mới tốt."
"Vâng." A Mao cũng đảm đương nhiệm vụ truyền lời đi, "Chỉ là Hạo Vũ không quen ở Hầu phủ, công tử nhà ta nói tốt nhất nên để nó về được về nhà."
Tiểu Đình lại nói, "Điện hạ chúng ta nói không phải Hạo Vũ không quen, chỉ là nó nhớ Kinh Hồng thôi."
"Điện hạ chúng ta còn bảo Hạo Vũ giống chủ nó, đều là loại si tình, nếu không thể cùng Kinh Hồng ở bên nhau, nó tình nguyện chết."
"???" Đoạn Hành Dư không còn lời gì để nói.
Đoạn Hành Dư vẫn luôn không lên tiếng, A Mao không nghe ra ngụ ý của Tiểu Đình, có chút sốt ruột mà thúc giục, "Công tử, ngài có muốn nói gì không?"
Đoạn Hành Dư vẫn chưa nghĩ được nên nói gì, bên kia đã không đợi mà nói tiếp, "Điện hạ chúng ta còn nói, nếu muốn để Hạo Vũ gặp Kinh Hồng cũng không phải không được, để Đoạn nhị công tử tự mình mang nó tiến vào."
"..."
"Công tử, hắn nói..."
"Nghe rồi." Đoạn Hành Dư xoa huyệt thái dương, bỗng thấy có chút đau đầu.
Hiện tại hắn thật sự không biết nên đối mặt với y như thế nào.
Tiểu Đình lại bắt đầu hô, "Không được thì chúng ta liền đóng cửa."
"Chúng ta sẽ vào."
"Đóng cửa!"
Tiểu Đình càng kêu càng lớn tiếng, "Đóng cửa thật đó!"
"Chờ một chút!" Đoạn Hành Dư vén rèm xe ngựa, nhảy xuống, hắn im lặng chớp mắt một cái, đột nhiên phát giác chính mình vừa rồi hô có chút lớn tiếng, đành nhẹ nhàng ho hai cái, "Chờ một chút."
Tiểu Đình thong thả dừng động tác, hướng phía trong nói câu gì đó.
Lần này Đoạn Hành Dư thấy được, phía sau cánh cửa quả nhiên có một người đứng.
Tiểu Đình vừa nói xong, người sau cánh cửa liền quay đầu đi vào, Đoạn Hành Dư chỉ nhìn được góc áo người nọ bị gió thổi nhẹ.
Dù không thấy rõ mặt đối phương, nhưng hắn biết là ai.
Tiểu Đình đi đến tiếp nhận dây thừng trong tay A Cần.
Cửa lớn hoàn toàn mở rộng, Hạo Vũ hưng phấn hướng phía trong đi vào, Tiểu Đình cắn răng đem nó giữ chặt, lại nhìn về phía Đoạn Hành Dư, gian nan mở miệng, "Mời Đoạn nhị công tử."
"...Ừm." Đoạn Hành Dư thỏa hiệp.
"Vào đi thôi."
Tiểu Đình cau mày, "Đoạn nhị công tử đi trước đi."
Còn sợ ngựa vào rồi mà người không vào?
Đoạn Hành Dư không nhiều lời, nâng bước tiến vào.
Hắn đã tới nơi này, đối với mọi thứ xung quanh xem như là có quen thuộc.
Đã về đến nhà, Hạo Vũ không nhanh không chậm bước đi, tản bộ trong sân vắng tanh, Tiểu Đình cuối cùng cũng không cần dùng sức để lôi kéo nó.
Đoạn Hành Dư quay đầu liền nương theo ánh tránh nhìn thấy đứa trẻ thở gấp từng ngụm khí lớn.
"Đi đâu đây?"
"Hậu viện, điện hạ đang chờ người ở đó."
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae.