[Do phần thứ hạng tác giả dùng khá nhiều nên mình không chú thích từng cái nữa sẽ mặc định dùng "nhóm hạng nhất - hạng hai - hạng ba - hạng tư" lần lượt cho "giáp đẳng - ất đẳng - bính đẳng - đinh đẳng"
Đây chỉ là do mình không biết dịch thế nào nên bừa ra, bạn nào biết cách nào tốt hơn thì góp ý giúp mình nhe (。•́︿•̀。) ]
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
"Kết quả kỳ kiểm tra số học mấy hôm trước đã có, đề bài lần này có chút khó, tổng thể làm bài không tốt lắm." Phu tử dừng một chút, không khí bên trong phòng càng thêm trầm trọng.
truyện xuyên nhanh
Thái Vũ Quân tránh phía sau Lâu Tri Muội liên tục lẩm bẩm, "Phù hộ phù hộ, phù hộ ta phải trong nhóm hạng ba."
Lâu Tri Muội lắc đầu, "Chí khí của ngươi chỉ có từng này?"
"Này nhé, ta lại không phải ngươi, chỉ cần đừng ở trong nhóm hạng bốn, cha ta đã không mắng ta."
"Thái Vũ Quân, ngươi trốn sau lưng người khác lẩm bẩm cái gì mãi vậy?"
Thái Vũ Quân vèo một phát đứng lên, "Hồi...!hồi phu tử, ta chưa nói cái gì."
"Phải không? Sao ta lại nghe được thanh âm của ngươi?"
"Là..." Thái Vũ Quân khi tuyệt vọng thì cái gì cũng nói, liền chỉ vào Lâu Tri Muội, "Là hắn, là Lâu Tri Muội tìm ta nói chuyện."
Lâu Tri Muội cũng vô cùng dung túng, hắn đứng lên, "Vâng.
Là do ta cùng hắn nói chuyện."
Nhìn thấy bộ dáng khiêm tốn nhận sai của Lâu Tri Muội, phu tử tức khắc tức giận đến mức lời răn lời dạy đều không nói ra được, "Ngồi xuống ngồi xuống, tất cả đều ngồi xuống cho ta."
Phu tử run run cầm chồng bài thi, "Có người không nghiêm túc nghe giảng thì còn được nhóm hạng nhất, người đứng nhóm thứ tư thì lại không lắng nghe trong giờ học, Thái Vũ Quân, đi lên lấy bài thi."
"A?" Thái Vũ Quân mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này ruột gan lại bị nhấc lên, hắn không tình nguyện mà đi tới, tiếp nhận bài thi, trên mặt giấy là hàng loạt lời phê chữa thê thảm cùng chữ "Bốn" to tướng thảm không nỡ nhìn.
"Phu tử...!ngài thật sự không chấm sai sao? Nếu không ngài nhìn lại thử xem?" Thái Vũ Quân nói đáng thương vô cùng, lần này lại là nhóm thứ tư, cha hắn thể nào cũng sẽ phạt hắn.
"Đáp án của ngươi thế nào chính mình hẳn phải hiểu rõ." Phu tử đem bài bài thi khác đưa cho hắn, "Đây là bài nhóm hạng nhất, của Lâu Tri Muội, ngươi đem xuống cho hắn, rồi tự xem lại chính mình cùng người khác chênh lệch thế nào."
"..." Thái Vũ Quân tiếp nhận bài thi trở về, tức giận bất bình mà nhìn chằm chằm Lâu Tri Muội, bỗng Lâu Tri Muội vươn tay ra chỗ hắn.
Thái Vũ Quân giơ bàn tay hung hăng chụp lấy tay đối phương, phòng sách vốn an tĩnh vang lên một tiếng "bang".
"Thái Vũ Quân! Ngươi đang làm gì vậy?!" Phu tử quát.
"Còn không phải do hắn chắn đường ta, được rồi, ta im lặng là được, phu tử ngài cứ tiếp tục đi." Thái Vũ Quân trở về chỗ ngồi chính mình, nằm bò xuống, không thèm để ý người kia.
Tạ Thời Quyết cười nhạo một tiếng, một tay chống bàn, nhìn Đoạn Hành Dư, người sau vẫn luôn nhìn Thái Vũ Quân.
"Ngươi không cần lo lắng cho hắn, nhìn nhiều là quen, mỗi lần hắn đều như vậy."
Đoạn Hành Dư thu hồi ánh mắt, gật gật đầu.
"Ngươi thì sao? Có sợ thi không tốt không?"
Đoạn Hành Dư lắc lắc đầu, "Ta vốn dĩ không thích số...!Số học, thi không tốt là chuyện bình thường."
Tạ Thời Quyết cười cười, "Cũng không có việc gì, còn có ta."
"Tạ Thời Quyết, nhóm hạng nhất, lại đây."
"Được rồi." Tạ Thời Quyết đi lên tiếp nhận bài thi, "Cảm ơn phu tử, làm phiền ngài."
"Ngươi chỉ cần viết chữ tốt một chút đã coi như là không phiền đến ta."
Tạ Thời Quyết tự nhìn bài thi của chính mình giống như quỷ vẽ bùa, cũng ngại tranh luận lại, đành phải cười đối phó.
Hắn đi xuống, không hề xem bài thi, chỉ nhét lung tung vào một quyển sách.
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
"Nhóm hạng nhất cũng chỉ có Lâu Tri Muội cùng Tạ Thời Quyết, mọi người phải nhìn theo đó mà học tập, những người còn lại tự lên lấy bài thi, chính mình xem qua một lần, rồi sửa lại những lỗi sai trong bài."
Phu tử nói xong liền đi ra ngoài, các học sinh nhanh chóng lên lấy bài, Đoạn Hành Dư một bên khí định thần nhàn ngồi.
Tạ Thời Quyết cũng không vội, chờ đến khi mọi người đều đã nhận xong bài thi, mới lôi kéo Đoạn Hành Dư đi lên.
Đoạn Hành Dư nhận được bài thi ghi "Ba" phía trên, vẻ mặt bình tĩnh.
Tạ Thời Quyết lúc này mới nhăn mi lại, "Để ta nhìn xem."
Đoạn Hành Dư gật gật đầu, "Cũng như dự kiến, còn phải học tập lại."
Bên kia, Thái Vũ Quân sau khi nhận được bài thi thì nằm nhoài lên bàn, rất là mất mát, phu tử vừa đi, Lâu Tri Muội liền quay xuống xem hắn.
"Không vui?"
Lâu Tri Muội nắm nắm ống tay áo hắn, "Cha ngươi sẽ không đánh ngươi, còn có ta ở đây, sợ cái gì?"
Thái Vũ Quân dùng sức lấy lại ống tay áo, không cho đối phương chạm vào mình.
"Được rồi," Lâu Tri Muội nói, "Đều do ta được không? Đều do ta không có lôi kéo ngươi học tập tốt, đừng không vui."
"Hừ!" Thái Vũ Quân ngẩng đầu lên, "Đều tại ngươi, ngươi làm bài tốt như vậy, cha ta biết càng muốn mắng ta."
Lâu Tri Muội bị hắn cường bạo logic đến nín thinh không trả lời được, lại còn phải ôn tồn dỗ, "Phải, trách ta trách ta, lần sau ta cũng làm bài chỉ được nhóm hạng bốn?"
"Không được, sao ngươi có thể đứng nhóm hạng bốn được, ngươi rõ ràng lợi hại như vậy!"
Lâu Tri Muội nhìn hắn, đáy mắt đều là ý cười, "Ta lợi hại sao?"
Thái Vũ Quân vẻ mặt nghiêm túc, "Phải!"
"Kia..." Lâu Tri Muội trong lòng mềm mại vô cùng, cảm thấy người trước mặt đúng là không thích không được, "Vậy ngươi có muốn đến nhà người lợi hại ở mấy ngày không?"
Thái Vũ Quân nhìn hắn, chậm rãi đỏ mặt, "Ngươi...!Ta...!Ta không để ý đến ngươi!"
"Ta không chọc ngươi, không phải ngươi sợ cha sao? Vậy tới nhà ta trốn mấy ngày, vừa lúc ta có thể dạy ngươi..."
"Không không không, ta không cần!" Thái Vũ Quân tựa hồ nhớ tới ký ức gì đó không tốt, điên cuồng lắc đầu, "Ta...!Ngươi đừng nói chuyện, ta đi tìm Tiểu Dư."
Đoạn Hành Dư cúi đầu nghe Tạ Thời Quyết giảng giải cho hắn những lỗi sai trong bài thi, Thái Vũ Quân lại đây, "Các ngươi đang làm gì vậy?"
"Giảng đề." Tạ Thời Quyết cau mày, tựa hồ bất mãn vì bị quấy rầy.
"À..." Thái Vũ Quân ghé sát vào liền nhìn thấy bài thi, "Tiểu Dư, ngươi nhóm hạng ba?"
"Ừm."
Thái Vũ Quân lại nghênh đón thêm một lần bạo kích, hắn ôm lấy cánh tay Đoạn Hành Dư khóc lóc kể lể nói, "Tiểu Dư, ngươi nói xem có phải do ta không thích hợp với việc đi học không? Ngươi học không lâu đã có thể vào nhóm hạng ba, còn ta vẫn đứng nhóm hạng bốn?"
Tạ Thời Quyết nhìn hắn, vẻ mặt khó nói.
"Ngươi nghiêm túc học, có thể thi tốt, lại nói, ngươi còn có hắn mà."
Đoạn Hành Dư chỉ vào Lâu Tri Muội.
"Ta không nói hắn!" Khuôn mặt Thái Vũ Quân vất vả làm lạnh xuống bây giờ lại bất giác nóng lên.
"Ngươi đỏ mặt cái gì?" Đoạn Hành Dư còn không biết bọn họ đã tiến triển đến bước nào, liền hỏi, lại có vài phần ý vị.
Tạ Thời Quyết mang một bộ biểu tình biết rõ nhưng không nói, bị hai bên ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Thái Vũ Quân càng thêm không được tự nhiên, "Ta ta đâu có đỏ mặt, chỉ là hơi nóng, thôi ta đi đây, các ngươi cứ học của các ngươi, đừng quản ta."
"..."
*
Năm nay Quốc tử Giám bỗng hủy bỏ cuộc thi đá cầu, Tạ Thời Quyết còn vì thế mà bất mãn một trận, do hắn không thể lấy cớ dạy Đoạn Hành Dư.
Sau đó không lâu là ngày hội cưỡi ngựa bắn cung.
Ngày hội cưỡi ngựa bắn cung được tổ chức tại Duyệt thành phía đông, vòng ra hai khu được bố trí riêng thành khu cưỡi ngựa và khu bắn cung.
Đoạn Hành Dư là cùng đi với Đoạn Hành Khâm, từ xa đã có thể nhìn đến trong sân đang tụ tập một đám công tử.
Trên xe ngựa, Đoạn Hành Khâm vừa chỉnh sửa xiêm y, vừa kéo thử cung, nói, "Chờ lát nữa tự mình đi chơi, đừng bám theo ta."
"..." Đoạn Hành Dư cũng không định đi theo hắn, đáp, "Vâng."
"Hôm nay Thái Tử cũng sẽ ở đây, ngươi ngàn vạn lần đừng gây chuyện thị phi, để ta cùng cha ngươi phải mất mặt, tốt nhất là đừng ở trước mặt Thái Tử nói chuyện, nghe rõ chưa?"
"..." Đoạn Hành Dư không định để ý đến hắn, vừa lúc xa phu "hu" một tiếng, xe ngựa dừng, Đoạn Hành Dư chủ động vén rèm lên xuống xe.
"Ngươi..." Đoạn Hành Khâm theo sát sau đó, đang muốn mở miệng trách cứ hắn, liền nghe được có người lên tiếng kêu Đoạn Hành Dư.
"Tiểu Dư~" Tạ Thời Quyết vẫn luôn nhìn khắp nơi, vừa thấy Đoạn Hành Dư liền chạy tới, "Rốt cuộc ngươi cũng tới."
"Ừm."
"Tham kiến Cửu điện hạ." Đoạn Hành Khâm áp xuống hỏa khí trong lòng, lập tức thay đổi thành bộ mặt nịnh nọt hướng Tạ Thời Quyết hành lễ.
Đoạn Hành Dư bình thường đã quá mức quen thuộc hắn, quên mất bản thân không phải đang ở Quốc Tử Giám, lúc này mới nhớ phải hướng hắn hành lễ.
Tạ Thời Quyết bắt lấy tay hắn, "Được rồi, hôm nay hoàng huynh mời mọi người đến đây, không cần giữ lễ tiết."
Hắn thậm chí không thèm liếc nhìn Đoạn Hành Khâm một cái, liền lôi kéo Đoạn Hành Dư đi, "Đi, ta mang ngươi đi gặp hoàng huynh."
"Ai..." Đoạn Hành Dư còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý liền bị kéo đi.
Sau đi được một quãng, Tạ Thời Quyết mới thả chậm bước chân, "Ca ngươi lại khi dễ ngươi phải không?"
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Đoạn Hành Dư hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu, "Không có."
Tạ Thời Quyết bất mãn nói, "Lại gạt ta, ta mới vừa nhìn thấy biểu tình kia của hắn, nếu hắn dám khi dễ ngươi, ngươi phải nói cho ta, ta nhất định sẽ không buông tha hắn."
Đoạn Hành Dư cúi đầu cười, dừng lại bước chân, "Được rồi, buông tay ra đi."
Tạ Thời Quyết cũng dừng lại theo, "Sao vậy?"
"Không phải vì muốn giúp ta giải vây nên ngươi mới nói dẫn ta đi gặp Thái Tử điện hạ sao?"
Tạ Thời Quyết không có buông tay, hắn nhíu mày, có chút khó hiểu, "Ngươi không định gặp ca ta sao?"
Nhưng hắn rất muốn cho ca hắn gặp Đoạn Hành Dư.
"Ta không có việc thì gặp Thái Tử điện hạ làm gì?"
"Ngươi thật sự không định gặp hắn sao? Nhưng..." Tạ Thời Quyết có chút sốt ruột.
"Thời Quyết, các ngươi đang đứng đấy làm gì vậy?"
Đoạn Hành Dư nghiêng đầu liền thấy một vị nam tử khí độ bất phàm chậm rãi tiến tới chỗ họ, người càng đến gần, Đoạn Hành Dư liền phát hiện y cùng Tạ Thời Quyết có bảy phần tương tự, chỉ là khuôn mặt người này thiếu đi vài phần non nớt cùng năng nổ, nhiều thêm phần ôn nhuận cùng ổn trọng."
"Đại ca..."
Đoạn Hành Dư giờ phút này mới nhận ra Thái Tử điện hạ đã ở ngay trước mặt, lập tức rút tay ra khỏi tay Tạ Thời Quyết, đoan đoan chính chính hướng Thái Tử hành lễ, "Bái kiến Thái Tử điện hạ."
Tạ Thời Khiêm nhìn bộ dáng đệ đệ mình bị ruồng bỏ, bỗng cảm thấy buồn cười, hắn lại cẩn thận nhìn Đoạn Hành Dư đoan trang, mà Đoạn Hành Dư vẫn duy trì động tác hành lễ không nhúc nhích.
"Ca..." Tạ Thời Quyết nhịn không được kêu hắn.
"Ừm." Tạ Thời Khiêm gợi lên khóa miệng, cảm thấy bộ dáng tiểu hài nhi này thực câu nhân, "Không cần đa lễ."
Mới vừa rồi Đoạn Hành Dư cùng hắn kéo ra một chút khoảng cách, lúc này Tạ Thời Quyết lặng lẽ dịch lại gần một chút.
Tạ Thời Khiêm âm thầm thở dài, rồi cảm thấy thương thay cho đệ đệ của chính mình, "Ngươi là Đoạn Hành Dư phải không?"
"Hồi Thái Tử điện hạ, phải."
"Không cần câu nệ, ngươi đã là Thời Quyết..." Tạ Thời Khiêm liếc nhìn Tạ Thời Quyết một cái, người sau quá mức khẩn trương khiến cho đôi mắt nhỏ của Tạ Thời Khiêm thiếu chút nữa không banh được, hắn nâng tay lên che miệng, " Khụ, ngươi đã là bạn tốt của Thời Quyết, liền giống hắn gọi ta là đại ca đi."
Đoạn Hành Dư rất nghe lời, ngoan ngoãn hô, "Đại ca."
Tạ Thời Khiêm lắp bắp kinh hãi, làm như không nghĩ tới Đoạn Hành Dư sẽ ngoan như vậy, Tạ Thời Quyết cũng rất kinh hỉ.
Tạ Thời Khiêm tựa hồ có chút minh bạch vì sao đệ đệ đối với người này không buông xuống được, trên mặt hắn lại thêm vài phần nghiền ngẫm..