Hai người dùng đồ ăn sáng xong liền xuất phát đến phủ Tả tướng.
Tạ Thời Quyết vừa báo thân phận, hạ nhân không ai dám để hắn đứng ở ngoài chờ, vội đón hai người đi vào, một hạ nhân khác nhận trách nhiệm chạy đi thông báo.
Chỉ một lát sau, Thái Vũ Quân liền tới nghênh đón bọn họ, đằng sau còn có Lâu Tri Muội.
Nguyên lai bọn họ cũng đang dùng bữa.
Sau khi đón khách vào nhà, Thái Vũ Quân mời hai người ngồi xuống cùng dùng bữa, nhưng cả hai đều cự tuyệt.
Thái Vũ Quân vừa ăn vừa nói, "Cha ta hiện tại phải ra ngoài làm chút việc, các ngươi đem thiệp đưa cho ta là được, dù sao trong nhà cũng chỉ có ta vừa đủ mười sáu tuổi."
Thái Vũ Quân nói rồi chỉ chỉ Lâu Tri Muội đang ngồi một bên lột vỏ trứng gà cho hắn, "Nhà hắn thì ngươi cứ đưa trực tiếp cho hắn cũng được, lát nữa chúng ta đi nhà tiếp theo đi."
Lâu Tri Muội lột vỏ trứng gà còn không quên hướng Đoạn Hành Dư cùng Tạ Thời Quyết gật gật đầu.
"Không nghĩ lại bớt việc nhanh như vậy?" Tạ Thời Quyết đem hai tấm thiệp mời giao cho hai người, "Vốn dĩ hôm nay cũng chỉ định đi bái phỏng hai phủ nhà các ngươi và phủ Lục Quốc công, xem ra chỉ cần đi một lát nữa là có thể hoàn thành.
Bất quá, sao Lâu Tri Muội hôm nay ngươi lại đến sớm như vậy?"
Lâu Tri Muội đáp, "Đêm qua ta ở lại đây."
"À." Tạ Thời Quyết lúc này có chút hâm mộ đối phương có thể làm ra chuyện như thế...
Đoạn Hành Dư liền ngồi bên cạnh Thái Vũ Quân, xích đến rất gần, hắn đột nhiên không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Thái Vũ Quân.
Thái Vũ Quân phát hiện, lại vẫn cứ vô tâm vô phổi ăn trứng gà, "Nhìn ta làm gì?"
Đoạn Hành Dư nhìn cổ hắn, đem nỗi lòng nghi hoặc nói ra, "Ta chỉ đang thắc mắc, bây giờ mà còn có muỗi sao? Cổ ngươi bị cắn..."
Thái Vũ Quân đột nhiên che cổ lại, rồi lại nắm lấy cổ áo che kín làn da, dấu vết màu đỏ như ẩn như hiện sau lớp cổ áo, khuôn mặt hắn nháy mắt đỏ bừng.
Tạ Thời Quyết nhìn Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội đều đỏ mặt giống nhau, liền biết chuyện gì xảy ra, hắn cười nói, "Hiện tại vẫn còn muỗi à."
"Đừng nhìn hắn", hắn đem Đoạn Hành Dư kéo trở về, lôi kéo cổ áo cho Đoạn Hành Dư xem, "Ta cũng bị muỗi cắn nha, ngươi nhìn của ta đi."
Thái Vũ Quân: "..."
Lâu Tri Muội: "..."
"..." Đoạn Hành Dư thật sự cũng không nhìn ra cái gì, chỉ cảm thấy trường hợp này có chút quái dị, hắn bất đắc dĩ vừa không hiểu Tạ Thời Quyết muốn làm gì vừa duỗi tay giúp y kéo cao cổ áo.
Thái Vũ Quân sau đó cũng chỉ cúi đầu ăn, không nói lời nào, còn Lâu Tri Muội đã khôi phục lại bình tĩnh, thần sắc vô cùng tự nhiên.
Đoạn Hành Dư nhìn hai người thêm một lúc, rồi mới hậu tri hậu giác, chính mình sợ đến choáng váng...
[Hậu tri hậu giác: Một việc gì đó mọi người đều đã biết hết, chỉ còn một mình mình không biết, mãi sau này mới phát hiện ra.]
Vậy mà lúc nãy hắn đem vấn đề này hỏi giữa thanh thiên bạch nhật...
Bốn người cùng nhau đến phủ Lục Quốc công, Lục Quốc công cùng người nhà tiếp đãi, hai huynh muội Lục Minh Chiêu cùng Lục Minh Tịch cũng ngồi tiếp khách.
"Cửu hoàng tử tự mình đến, trong nhà lại không chuẩn bị sẵn sàng, lão phu chậm trễ, mong Cửu hoàng tử thứ lỗi." Lục Quốc công ngồi tại chủ vị, đối với Tạ Thời Quyết nói.
Tạ Thời Quyết đứng dậy chắp tay thi lễ, "Quốc công nói quá lời, hôm nay ta đến phụng mệnh Thái Tử điện hạ mời Lục công tử tham dự ngày hội cưỡi ngựa bắn cung, mục đích chỉ để các công tử cùng lứa tuổi có cơ hội luận bàn giao lưu, cũng không phải việc trọng đại, nên không cần phải chào hỏi trước, còn thỉnh Quốc công không trách tội vãn bối thất lễ."
"Điện hạ mời ngồi." Lục Quốc công là người vô cùng chu đáo, sau khi cùng Tạ Thời Quyết nói lời khen ngợi nhau, lại hướng Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội nhờ gửi lời hỏi thăm phụ thân hai người, tuy là lần đầu gặp mặt nhưng lại giống như trưởng bối thân thiết.
Chưa kể Lục Quốc công nói chuyện biết đúng mực, không xem bọn hắn như tiểu hài tử, vô cùng biết cách làm người khác thoải mái.
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Cuối cùng mới đến Đoạn Hành Dư.
Lục Quốc công là dượng của Đoạn Hành Dư, nhưng cũng đã lâu không gặp, từ nhỏ Đoạn Hành Dư đã làm người khác yêu thích, hắn thấy Đoạn Hành Dư, liền tràn đầy vui mừng từ đáy lòng.
[Dượng: Ở đây mình nghĩ là chồng của cô hoặc chồng của dì.]
"Tiểu Dư, ngươi còn nhớ rõ ta không?"
Đoạn Hành Dư xuyên qua không bao lâu liền tới Hứa ở, có lẽ hắn đã từng gặp qua dượng, nhưng lại không có ấn tượng, chỉ biết y là dượng, ngẫu nhiên sẽ nghe mẫu thân nhắc qua vài câu, "Nhớ rõ.
Gần đây thân thể dượng có tốt không? Gia phụ gia mẫu nói ta nhớ hỏi thăm ngài."
"Tốt, ta đều tốt." Hắn duỗi tay đón Đoạn Hành Dư đi đến cạnh hắn, đem người nhìn từ đầu đến chân một lần, chỉ cảm thán hài tử tối tăm hướng nội năm đó bây giờ đã trở thành thiếu niên.
Thật tốt.
Đoạn Hành Dư lại hướng Quốc công phu nhân hành lễ, cũng truyền đạt lời nhớ mong của mẫu thân đối với nàng.
Sau mấy phen hàn huyên, Quốc công giữ bọn họ ở lại ăn cơm, mọi người thịnh tình không thể từ chối, hơn nữa bọn hắn cũng chưa tính toán được sau giờ ngọ sẽ đi đâu, vì vậy cũng không thoái thác.
[Giờ ngọ: Khoảng 11 - 13 giờ.]
Dùng xong bữa trưa, các thiếu niên ở lại trong phòng nói chuyện, Đoạn Hành Dư thì đi nhà xí, khi đi ngang qua đình viện nào đó, lại bị tiếng đàn ai oán hấp dẫn, không nhịn được mà thả chậm bước chân.
Tiếng đàn kỳ thật không tính là quá tốt, nhưng kỹ xảo tấu đàn thật sự cao siêu, khơi dậy vài phần hiếu kỳ của Đoạn Hành Dư.
Bỗng tiếng đàn đột nhiên im bặt, nguyên lai là người trong viện bị quấy nhiễu, Đoạn Hành Dư lúc này mới phát hiện chính mình đã ngồi ở nghỉ chân trong đình viện.
"Biểu ca?"
Hóa ra người đánh đàn tỳ bà là Lục Minh Tịch.
Đoạn Hành Dư đến gần, hướng nàng tỏ vẻ xin lỗi, "Ta vô tình quấy rầy, bây giờ liền rời, ngươi cứ tiếp tục đàn đi."
"Không phải vì biểu ca quấy nhiễu đâu, vốn là do ta không chuyên tâm, nếu tập trung, làm sao có thể để chuyện bên ngoài quấy nhiễu?"
Đoạn Hành Dư trầm tư một lát, gật gật đầu.
Lục Minh Tịch cười khẽ, "Từng được nghe huynh trưởng nói biểu ca tinh thông âm luật, không biết có thể được biểu ca chỉ điểm vài điều không?"
"Sao có thể tính là chỉ điểm, chỉ là vừa rồi nghe biểu muội tấu khúc Tương phi oán, cảm thấy có chút đơn bạc, bất quá ngươi còn nhỏ tuổi, có thể đàn được như vậy là rất tốt rồi." Đoạn Hành Dư không phải khen tặng khích lệ, mà hắn thật sự thưởng thức tài nghệ của nàng.
Biểu tình Lục Minh Tịch tựa hồ có chút buồn rầu, nàng nhìn Đoạn Hành Dư, "Đoạn đầu khúc đàn này vốn là sầu bi, ta lại chưa từng trải nghiệm qua nỗi khổ tương tư, thật khó để nghiệm ra sự tinh túy này."
"Không bằng biểu ca giúp ra nhìn xem đầu khúc này như thế nào?" Lục Minh Tịch rút ra một phần khúc phổ đưa cho Đoạn Hành Dư.
Đoạn Hành Dư nhìn kỹ một lúc, cảm thấy đầu khúc này có nhiều đoạn vô cùng đáng giá thưởng thức, "Đầu khúc này ta chưa từng nghe qua bao giờ, không biết đây là khúc gì?"
"Chỉ là khúc nhạc ta viết mua vui lúc nhàn hạ, biểu ca thấy thế nào?"
Đoạn Hành Dư lại cẩn thận nhìn nhìn, "Ngươi thành thạo âm luật, khúc nhạc này được viết dựa theo cảm xúc cùng ý tưởng của ngươi, nếu ngươi đàn đầu khúc này, khẳng định sẽ càng êm tai hơn so với Tương phi oán lúc nãy."
"Vậy ta liền xin phép bêu xấu trước mặt biểu ca."
Lục Minh Tịch cúi đầu khảy huyền cầm, nàng đã sớm nhớ kỹ âm luật trong lòng, âm nhạc theo đầu ngón tay chảy xuôi, gió thu nhẹ nhàng gợi lên đuôi tóc nàng.
Mà Đoạn Hành Dư đứng thẳng ở bên cạnh nàng, cúi đầu nhìn khúc phổ, lắng tai nghe.
Lục Minh Tịch bỗng lệch một đoạn, liền nhíu mi ngừng lại, "Có một đoạn này ta luôn cảm thấy kỳ lạ, lúc đàn ra nghe không tốt lắm."
"Ừm..." Đoạn Hành Dư nhìn một hồi, đem khúc phổ thả lại lên bàn, ngón tay xoa huyền cầm, "Ngươi nghe thử xem sửa thế này có được không?"
Ngón tay Đoạn Hành Dư hợp lại chạm lên dây đàn, tiếng đàn liền phát ra, linh động mà lưu luyến.
"Quả thật nghe tốt hơn nhiều!"
"Ừm, ngươi viết đoạn này quá mức chặt chẽ, đôi khi lại khiến khúc nhạc bị gò bó, phải hiểu được cách nên lấy hay bỏ."
"Vâng~ biểu ca nói phải" Lục Minh Tịch hơi hơi mỉm cười, "Vừa rồi ta thật sự quá mức kinh diễm, không có nhớ kỹ, không bằng biểu ca lại đàn thêm một lần nữa, ta sẽ học lại."
"Được." Đoạn Hành Dư lại đàn một lần nữa, đã lâu hắn chưa chạm vào cầm, trước đây hắn học rất nhiều thứ thượng vàng hạ cám, người trong nhà thấy hắn có hứng thú như vậy cũng không cấm cản, hắn cũng đàn dương cầm không tệ lắm.
Sau này xuyên đến đây, hắn liền học đàn cổ cùng đàn tranh trong khoảng thời gian xa nhà, nghiên cứu được ít ngày, nhưng học ra không hề kém.
Gió nhẹ thổi qua, tiếng đàn hòa cùng gió thu, không tránh khỏi hấp dẫn người khác đi đến đây.
Ngón tay Đoạn Hành Dư vừa dứt khỏi huyền cầm, liền nghe được âm thanh Tạ Thời Quyết kêu hắn, "Hành Dư."
"Ai ai," Đoạn Hành Dư nhìn đến chỗ cửa, thấy Thái Vũ Quân duỗi tay ngăn đón Tạ Thời Quyết, "Tài tử giai nhân người ta đang có nhã hứng như thế, ngươi lại đi sát phong cảnh người ta, lúc này ngươi đi qua làm gì?"
Tạ Thời Quyết lại chỉ nhìn chằm chằm Đoạn Hành Dư, không nói một lời.
"Vũ Quân, đừng nói chuyện lung tung." Đoạn Hành Dư gọi bọn họ đến đây, lại nói, "Ta chỉ đi ngang qua thấy Minh Tịch khảy đàn, liền ở lại nghe một lúc."
"Thật không ngờ tới Tiểu Dư còn hiểu nhạc lý!" Thái Vũ Quân nói.
Lục Minh Chiêu cười nói, "Tiểu Dư còn nhiều thứ các ngươi không ngờ đến lắm."
Lục Minh Tịch cũng đã đứng dậy đi tới, "Biểu ca thật sự rất lợi hại."
Thái Vũ Quân nhìn nhìn hai người, trêu đùa, "Biểu ca ngươi đương nhiên là lợi hại~"
Lâu Tri Muội nhìn nhìn Tạ Thời Quyết, duỗi tay bưng kín miệng Thái Vũ Quân, "Đừng hồ nháo."
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Đoạn Hành Dư cũng nhìn Tạ Thời Quyết, lại thấy sắc mặt hắn không tốt, "Ngươi làm gì vậy? Sao lại mang dáng vẻ thế này?"
"Làm sao vậy? Hay có nơi nào không thoải mái?" Lục Minh Tịch sốt ruột nói, "Ta lập tức nhờ tiên sinh trong phủ nhìn xem?"
Tạ Thời Quyết chỉ nói, "Không cần."
Đoạn Hành Dư tưởng hắn không định phiền toái đến người khác, vì thế đối với Lục Minh Chiêu nói, "Vậy chúng ta đi về trước đây."
Bọn họ ở trước cửa phủ Quốc công liền cùng Thái Vũ Quân và Lâu Tri Muội tách ra, Tạ Thời Quyết thì không nói một lời leo lên xe ngựa.
Đoạn Hành Dư nhìn bóng dáng đối phương lên xe ngựa nhanh như bay, cũng đi theo lên xe, chỉ nghe A Cần ở bên ngoài hỏi, "Công tử, hiện tại đi chỗ nào?"
Đoạn Hành Dư nhìn Tạ Thời Quyết, hỏi hắn, "Đưa ngươi hồi phủ trước nhé?"
Tạ Thời Quyết cúi đầu không nhìn hắn, trầm mặc im lặng.
Đoạn Hành Dư đối với người bên ngoài hô, "Đưa Cửu hoàng tử hồi phủ trước."
Tạ Thời Quyết rốt cuộc cũng lên tiếng, "Không!"
Đoạn Hành Dư không hiểu vì sao y lại hành xử như vậy, yên lặng ở trong lòng thở dài, người hoàng gia quả nhiên âm tình bất định, tâm tư khó dò.
Hắn lại hỏi, "Vậy về chỗ ta thì sao?"
"Ừm." Lúc này hắn lại đáp thật mau.
A Cần bên ngoài vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên trong, không cần đợi Đoạn Hành Dư phân phó, liền đánh ngựa đi trước rồi.
Tạ Thời Quyết lúc này nhắm mắt lại, thân mình ngồi ngay ngắn.
Đoạn Hành Dư biết y không ngủ, nhịn không được hỏi, "Ngươi lại làm sao vậy?"
"Lại?" Tạ Thời Quyết bỗng chốc mở mắt, "Hiện tại ngươi cảm thấy ta thật lắm chuyện, thật phiền, phải không?".