Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 18: 18: Thật Sự Không Có Trốn Tránh Ngươi





Đoạn Hành Dư còn chưa bước vào Trí Thức đường, liền nghe thấy âm thanh ầm ĩ, tựa hồ là của Thái Vũ Quân cùng người khác xung đột.

Hắn sải bước đi vào, liền thấy một đống người vây quanh bàn hắn, Thái Vũ Quân đang ôm lấy bàn, Tạ Thời Quyết cũng đè tay lên bàn không buông.

Lâu Tri Muội nhìn thấy hắn đầu tiên, "Hành Dư tới.

"
"Tiểu Dư ngươi đến rồi! Hôm qua phu tử nói với ta, hôm nay phải đổi vị trí của ngươi xuống cuối, chính là hắn không cho ta dọn bàn ngươi!" Thái Vũ Quân chạy đến bên người hắn, chỉ vào Tạ Thời Quyết, nhưng bởi vì có chút sợ mà lại trốn phía sau lưng chỉ.

Phu tử muốn hắn dọn đến chỗ Khâu Hoành Tranh có quay lưng cũng không thấy được hắn.

Đoạn Hành Dư biết, phu tử làm vậy vì suy nghĩ cho hắn, huống hồ, hắn thấy không chọc đến Khâu Hoành Tranh cũng tốt.

Hắn đi lên trước, muốn tự mình dọn bàn, Tạ Thời Quyết lại thế nào cũng không chịu buông tay.

"Chúng ta nói chuyện?"
Đoạn Hành Dư nhìn hắn, khó hiểu nói: " Nói chuyện gì?"
Biểu tình Tạ Thời Quyết có chút cô đơn, nhưng ngữ khí lại chắc nịch, không biết vì sao lại nghe ra một tia mong đợi, "Cùng ta nói chuyện có được không?"
Đoạn Hành Dư đành phải buông tay, đi ra ngoài trước, Tạ Thời Quyết liền đi theo.

Đám người Thái Vũ Quân nhất thời không biết có nên dọn tiếp cái bàn hay không.

Đoạn Hành Dư đang muốn hỏi hắn có chuyện gì, trông hắn dường như rất khổ sở.

Nguyên bản bởi vì đã nhiều ngày trốn trong phòng Đoạn Hành Dư, không lúc nào chịu rời đi, tinh thần có chút không tốt, lúc này biểu tình vô cùng uể oài, càng đáng thương, "Ta đã làm gì sai sao?"
"Cái gì?" Đoạn Hành Dư khó hiểu.

"Đêm qua không phải còn tốt sao? Hay ta có chỗ nào không tốt? Lần này cách xa ta tới vậy, đến lần sau thì sao? Hay đến cả học chung ngươi cũng không chịu được?"
Hắn đến gần một bước, người trước mắt liền gần trong gang tấc, "Đừng trốn tránh ta, được không?"
Đoạn Hành Dư nghi hoặc không hiểu vì sao y lại nghĩ như vậy, nhưng cũng minh bạch ra đối phương đang hiểu lầm, "Không phải vì ngươi.

"
Đoạn Hành Dư nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói, "Không có trốn ngươi.


"
Tuy rằng trước kia thật sự vì thành kiến mà nghĩ ra chủ ý không trêu chọc y, nên quyết định tránh y.

Hiện giờ tiếp xúc với đối phương một đoạn thời gian, biết y không bất hảo giống như người khác nói, có lẽ tình hình trong tiểu thuyết sẽ không xuất hiện, nên hắn quyết định thật lòng mà kết giao với y, sẽ không chỉ vì những dòng chữ lạnh băng trong tiểu thuyết mà đi tổn thương một bằng hữu tốt.

Hắn nghĩ, về sau sẽ không.

Hốc mắt người trước mặt có phần dịu xuống, "Nếu không phải vì ta, vậy là vì Hoành Tranh?"
Đoạn Hành Dư không có phủ nhận.

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae TẠI WATTPAD.

COM, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ REUP.

"Vậy thì càng không cần, nhiều ngày qua hắn cũng vô cùng áy náy, về sau sẽ không tìm đến ngươi gây phiền toái.

"
Cuối cùng Đoạn Hành Dư cũng không đổi vị trí, mà Khâu Hoành Tranh cũng không tìm hắn gây phiền toái.

Khâu Hoành Tranh là vì Đoạn Hành Dư không đem nguyên nhân hai người đánh nhau mách phu tử mà có cái nhìn khác, chưa kể thiếu niên không mang thù, ấy mới là có nghĩa khí, lúc trước ghét nhau như chó đánh mèo, hôm nay cùng vì chuyện nhỏ này đem hắn trở thành bằng hữu đáng thâm giao, liền phải dùng hảo ý ngập trời chân thành hồi báo.

Thời điểm hai người trở lại Trí Thức đường, bên trong là một mảnh ồn ào, một đám học sinh vây quanh trước tường Trí Thức đường nhìn cái gì đó.

Vừa nhìn thấy Đoạn Hành Dư vào, Thái Vũ Quân lập tức túm lại xem xét toàn thân, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn Tạ Thời Quyết, mở miệng đối với Đoạn Hành Dư nói, "Không có việc gì phải không?"
Đoạn Hành Dư lắc đầu, "Bọn họ đang xem cái gì vậy?"
"À~ các ngươi vừa đi thì vừa lúc Khương phu tử đến, nói là triều đình đến chỗ chúng ta học thu lại sách luận, hình như là nhằm an trí dân chạy nạn sau tai ương gì đó.

"
Lâu Tri Muội nói, "Nghe nói mỗi năm Hoàng Thượng sẽ đều thu lại các sách luận ở Quốc Tử Giám, coi như cho học sinh chúng ta có cơ hội biểu hiện, đôi khi thật sự tìm được một số biện pháp mà các đại thần chưa ai nghĩ đến.

Đoạn Hành Dư cái hiểu cái không mà gật đầu, Lâu Tri Muội tiếp tục nói, "Mỗi năm sau khi các châu gặp nạn ngập úng sẽ đều có dân chạy nạn ồ ạt vào, mấy năm nay năm nào Thái Tử cũng tự mình đi cứu tế, nhưng tình huống không có thay đổi, thậm chí càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng, nghe cha ta nói mỗi năm cũng sẽ có kế sách mới, nhưng không có hiệu quả rõ.

"
Nguyên bản mỗi tháng phu tử đều giả thiết vài trường hợp cho các học sinh luyện viết sách luận, việc này nói lại cũng không gây bao nhiêu kích thích sóng gió, mọi người chỉ tụ lại ở tường Trí Thức đường một lúc, nhớ kỹ yêu cầu, rồi cũng sôi nổi tan dần.


Thái Vũ Quân vừa xem qua liền quên, thứ hắn càng để tâm hơn chính là chuẩn bị đến Tết Trung Thu.

Ngày lễ Tết Trung Thu, học đường sẽ cho nghỉ ba ngày.

Lại nói tiếp lần cuối Đoạn Hành Dư đón Tết Trung Thu ở kinh thành đã là tám năm trước, còn lại đều là ở Hứa đón lễ, chỉ đi theo ông bà ngoại ngắm trăng trong sân.

Năm nay thật ra có chút bất đồng.

Lâu Tri Muội cùng Thái Vũ Quân từ hôm qua đã hẹn hắn đến sông Tây Nguyệt thả đèn.

Màn đêm buông xuống, Đoạn Hành Dư ở nhà bồi mẫu thân ngắm trăng một lúc mới ra cửa đi chơi cùng hai người.

"Tiểu Dư, bây giờ ngươi mới ra, chúng ta đều chờ ngươi từ nãy!" Thái Vũ Quân đứng ở bờ sông, trong tay là hai ngọn đèn hoa đăng.

"Ừm.

" Đoạn Hành Dư lấy từ trong tay Thái Vũ Quân một ngọn đèn, nhìn qua lại những người đi đường, cách đó không xa là một đôi phu thê trẻ mang theo hai bé gái đi thả đèn.

"Được rồi, chúng ta đi thả đèn thôi!" Thái Vũ Quân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đem đèn thả lên sông, duỗi tay xuống đẩy nước để đèn trôi, "Ta rất nhớ nương, mong chiếc đèn này sẽ đem nỗi nhớ của ta đến với nương.

"
Đoạn Hành Dư thu hồi ánh mắt, vẫn chưa nghĩ được cái gì, chỉ đi theo sau Lâu Tri Muội thả đèn.

Từng ngọn đèn nối thành một mảnh, theo dòng chảy của sông mà trôi, như dải ngân hà lộng lẫy.

Thái Vũ Quân nhẹ giọng nói, "Nghe nói nếu thả đèn vào Tết Trung Thu, đồng thời nghĩ đến người mà trong lòng luôn tưởng niệm, đèn sẽ liền theo dòng chảy mà hướng đến phương xa, cuối sông sẽ bay lên trời cao, khiến người trên trời có thể nghe thấy nỗi nhớ mong của chúng ta với bọn họ.

"
"Tiểu Dư, ngươi có người muốn tưởng niệm không?"
Đoạn Hành Dư sửng sốt một chút.

Sao lại không có?

Hắn nhớ cha, cũng nhớ mẹ.

Cũng muốn biết, hiện tại họ có khỏe không?
Chính hắn cũng không biết, liệu bọn họ có tìm hắn không?
Chỉ là nếu thời gian ở thế giới này mà giống ở kia, vậy thì đã rất nhiều năm trôi qua, có lẽ bọn họ đều cho rằng hắn đã chết? Còn có người sẽ nhớ rõ hắn sao?
Đoạn Hành Dư không thể biết được, cũng không có kế sách nào khả thi.

Trầm mặc một thời gian, bỗng một âm thanh quen thuộc lôi kéo hắn trở về.

"Tiểu Dư! Ngươi cũng tới!"
Đoạn Hành Dư nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy lại là một nữ tử, tay cầm một ngọn đèn, nàng nhìn thẳng hắn cười mỉm, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp dịu dàng, lại cùng nam tử bên cạnh nói gì đó.

Đoạn Hành Dư lúc này mới thấy rõ người bên cạnh là Lục Minh Chiêu.

Hai người kia lại gần, Lục Minh Chiêu nói, "Tiểu Dư, ta cứ tưởng rằng hôm nay ngươi sẽ bồi dì ngắm trăng, nên không có mời ngươi.

"
"Đúng vậy.

Ta là bồi nương xong mới ra đây.

"
EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae TẠI WATTPAD.

COM, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ REUP.

Lục Minh Chiêu gật gật đầu, rồi giới thiệu Đoạn Hành Dư nữ tử bên cạnh, "Đây là Minh Tịch, ngươi còn nhớ nàng không?"
Đoạn Hành Dư không có ấn tượng, chẳng qua nhìn kỹ từ trên xuống dưới, dung mạo nữ tử này có chút tương tự Lục Minh Chiêu.

Lục Minh Tịch lúc này có vài phần ngượng ngùng, nàng hơi hơi cúi đầu, hô: "Biểu ca.

"
"Ừm.

" Đoạn Hành Dư đáp, nhưng bởi vì ngày thường ít khi cùng nữ tử giao tiếp, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

"Ngươi vậy mà còn có biểu muội thế này?" Thái Vũ Quân tiến đến bên cạnh Đoạn Hành Dư, cách Lục Minh Tịch rất gần, "Là một giai nhân, không biết đã có hôn phối chưa?"
Thái Vũ Quân luôn luôn nghĩ gì nói đấy, lời nói lần này tuy không có ác ý, nhưng lại làm Lâu Tri Muội có chút nôn nóng, đem hắn kéo về phía mình, "Có người nào như ngươi nói năng không biết lựa lời không!"
Lục Minh Tịch che miệng cười trộm, không vì da mặt mỏng mà không trả lời, "Chưa có hôn phối.


"
Nàng nói lời này liền liếc đôi mắt nhìn về phía Đoạn Hành Dư, chỉ là hắn đứng sau Thái Vũ Quân, không có phát hiện ánh mắt nàng.

Nhưng thật ra trong lòng Lục Minh Chiêu có vài phần hiểu rõ, "Đã thả đèn xong, chúng ta tới Ly cư uống chút rượu không? Vừa lúc ngày mai không cần đi học, chúng ta có thể chơi tận hứng.

"
"Được được!" Thái Vũ Quân là người có hứng nhất.

Đoạn Hành Dư tuy có chút do dự, nhưng lại không muốn làm cả nhóm mất hứng, hắn nhìn nhìn Lục Minh Tịch, lại nhìn về phía Lục Minh Chiêu, "Vậy cũng phải đưa biểu muội về trước?"
Lục Minh Tịch vừa nghe thấy lời này, mày ngài hơi chau lại, ngón tay vội giấu phía sau lôi kéo xiêm y ca ca.

Lục Minh Chiêu tự nhiên là hiểu, "Minh Tịch này, ngươi muốn về phủ hay đi chơi cùng ca ca?"
"Ta muốn đi cùng ca ca!" Sợ Đoạn Hành Dư nói thêm cái gì, Lục Minh Chiêu lại chặn lời, "Ta uống rượu được, hơn nữa cũng sẽ không quấy rầy ca ca cùng biểu ca nói chuyện.

"
Thái Vũ Quân thúc giục nói, "Vậy liền đi cùng đi, có Lục đại ca, Tiểu Dư ngươi còn lo lắng cái gì?"
Đoạn Hành Dư chỉ có chút lo lắng, dù sao nơi này cũng là cổ đại, nàng là một nữ tử lại theo mấy nam nhân đi uống rượu, không hợp lễ nghĩa.

Bất quá nếu mọi người đã nói thế, hắn cũng không tiện nói thêm nữa.

Bởi vì có Lâu Tri Muội nhắc nhở lúc nãy, Thái Vũ Quân thành thành thật thật mà không đáp lời Lục Minh Tịch, chỉ đi kẹp giữa Lục Minh Chiêu cùng Đoạn Hành Dư.

Bởi vì cả bọn đều chỉ mới quyết định đến Ly cư, không đặt sẵn phòng tốt, lúc này tại Ly cư liền không còn một gian phòng trống.

"Các vị công tử tiểu thư, thật sự xin lỗi, tiểu điếm đã đầy khách.

" Lão bản nương nói.

"Nếu như thế, chúng ta đi nơi khác xem.

" Lâu Tri Muội nói.

Thái Vũ Quân có chút thất vọng, "Ta còn tưởng được gặp lại Lạc Hà cô nương! "
Lục Minh Chiêu sao lại không nghĩ tới? Hắn nhìn cửa cầu thang, lướt tới lướt lui, trông mòn con mắt.

Nhưng lại thấy được -
"Các vị! " Thiếu niên từ trên lầu đi xuống đúng là Khâu Hoành Tranh, hắn nhìn thấy Đoạn Hành Dư, biểu tình có chút xấu hổ, sờ sờ mũi nhìn về phía Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội, "Không thì các ngươi đến phòng ta đi, ta mời các ngươi uống rượu.

".