Lại đi một ngày, trải qua kiểm tra của quan binh cửa thành, Hách Thiên Hương cùng Vụ Tịch cuối cùng tiến vào Hà Nam phủ.
“Thật tốt quá, ta cuối cùng đã tới Hà Nam.” Một đôi mắt hạnh nhìn bốn phía xung quanh, Hách Thiên Hương phát ra cảm thán. Người a, nơi cũng
là người, cuối cùng không cần tiếp tục cuộc sống núi rừng nữa.
Nàng bây giờ một thân bụi, vốn là áo màu vàng nhạt biến thành màu
đất, mặc dù gương mặt lấy khăn tay lụa lau qua, coi như sạch sẽ, bất quá cũng không còn chỗ nào tốt hơn. Nhìn nhìn lại Vụ Tịch bên cạnh nàng,
mặc dù đồng dạng là một bộ quần áo dính đầy bụi đất, nhưng sửng sốt là
không chật vật giống nàng, nụ cười nhạt nhẽo giắt trên mặt, ưu nhã quý
khí hiển thị rõ trên người. Thật là… nhìn thế nào cũng không công bình
a! Quên đi, dù sao lập tức sẽ thoát khỏi hắn, còn quản cái gì công bình
a! Hách Thiên Hương bĩu môi, “Đúng rồi, ngươi trước kia đã tới phủ Hà
Nam sao?” Thấy vẻ mặt hắn từ ngoài thành đến trong thành tựa hồ cũng
không có bất kỳ biến hóa, nàng không khỏi hỏi.
“Vậy thì thế nào?” Hắn nhìn nàng hỏi.
“Nếu như ngươi trước kia đã tới đây, vậy ngươi có biết cửa hàng cầm
đồ gần đây ở chỗ nào hay không?” Trước khi đi, nàng còn muốn mò chút tin tức hữu dụng. (Ối zời ơi, cô nãi nãi của tôi ơi, muốn mang đồ của người ta đi cầm mà lại bô bô cái miệng như thế a?)
“Hiệu cầm đồ?” Tròng mắt đen nheo lại, tầm mắt của hắn thoáng chốc trở nên có chút bén nhọn.
“Đúng vậy, hiệu cầm đồ.” Nàng gật đầu, “Ta bây giờ trên người không
có đồng nào, đương nhiên là muốn đem đồ vật cầm đổi tiền a.” Nếu không
cuộc sống sau này của nàng làm sao sống a?
“Ngươi có cái gì muốn cầm sao?”
“Có a, là ngọc bội trước kia từ chỗ ngươi lấy đi đó thôi.” Nàng nói
đương nhiên, còn thật cẩn thận từ trong ngực móc ra ngọc bội. Bảo bối a, nàng ba ngày nay bảo vệ hoàn hảo.
Nước ngọc trong suốt ánh vào mắt hắn, “Ngươi muốn cầm nó?” Thanh âm
trở nên như mây trôi chân trời, mị hoặc nhưng cũng nguy hiểm.
“Ngươi… Ngươi làm sao vậy?” Nàng xem hắn. Khuôn mặt vốn mỉm cười trở
nên lạnh như băng, phảng phất có từng đợt kiếm khí, dùng cái này tới đâm bị thương tất cả những người tới gần.
“Ngươi thật sự muốn cầm nó?” Tay hắn chỉ vào thuý ngọc, trong ánh mắt có mấy phần lãnh ý. Lần đầu tiên, có nữ nhân nói muốn mang đồ hắn cho
đi cầm. Đồ của hắn, vốn cũng không phải là thứ nàng nên có, nếu hắn cho, vậy thì nàng đời này kiếp này thì phải che chở nó. (Tịch ca trình độ tự sướng có vẻ hơi cao a)
“Có cái gì không đúng sao?” Nàng kỳ quái nói. Vật này hắn rõ ràng đã cho nàng, có cầm hay không liên quan gì tới hắn.
“Còn nhớ khi ta cho ngươi ngọc bội đã nói gì không?” Vụ Tịch không đáp hỏi ngược lại.
“Nhớ được a, ngươi đã nói ngàn vạn lần không thể ném vụn ngọc này.”
Hách Thiên Hương nhớ lại nói, “Nhưng ngươi lúc ấy lại không nói không
thể cầm.” Nàng cũng không có ném vụn nó, hơn nữa còn bảo vệ rất thoả
đáng.
Hắn sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ trả lời như thế. Lông mi thật
dài nháy mắt giật mình, “Đúng vậy a, thật sự ta chưa nói qua không thể
cầm.” Bởi vì hắn căn bản không nghĩ tới có người dám làm gì đồ hắn
thưởng.
“Cho nên…”
“Chỉ bất quá ngươi không thể cầm ngọc này.” Hắn cắt đứt lời của nàng.
“Không thể cầm?!” Nàng lắp bắp kinh hãi, thanh âm không khỏi lớn hơn, “Không thể cầm, ta lấy đâu ra bạc?” Vốn không cần thiết làm cho nàng
thành ăn xin đi.
“Bạc ta tự nhiên sẽ cho ngươi.” Nụ cười yếu ớt lại lần nữa trở lại
trên mặt hắn, bầu không khí ngưng trọng vừa rồi như căn bản chưa từng
tồn tại qua.
“Ngươi có bạc sao?” Nàng hoài nghi xem xét hắn, nàng nhớ được trên người hắn ngay cả nắm bạc vụn cũng không có.
Vụ Tịch gõ gõ ngón tay, “Đi ngân hàng tư nhân, dĩ nhiên là có ngân lượng.”
“Ngươi chịu đưa ta?” Hách Thiên Hương ánh mắt sáng lên, trước mắt hiện lên một đống lớn bạc trắng bóng.
“Chỉ cần ngươi đáp ứng ta bảo vệ khối ngọc này thật tốt, coi nó là đồ quý giá hơn tính mạng ngươi.” Hắn nhẹ ngữ nói.
A? Yêu cầu thật kỳ quái, nàng chớp chớp đôi mắt.
“Còn có —— cùng ta đồng hành.” Hắn tiếp tục nói.
“Đồng hành? Ta…” Vừa muốn đem hai chữ không cần văng ra khỏi miệng,
lại phát hiện trong mắt đối phương nhìn nàng mang theo một loại quang
mang gọi là —— uy hiếp.
Cô Lỗ! Nàng nuốt nước miếng trong cổ họng, “Nhưng ta tính đi Lạc
Dương a.” Nơi này là Hà Nam, đi Lạc Dương còn rất nhiều ngày hành trình.
“Đúng lúc, ta cũng phải đi Lạc Dương.” Mục đích xuất kinh vốn chính là vì đại hội võ lâm lần này.
“Nhưng…” Nhưng vấn đề là nàng không muốn đi cùng hắn a. Hắn luôn làm
cho nàng có một loại cảm giác rất kỳ quái. Hơn nữa toàn thân tràn đầy
hơi thở nguy hiểm, trực giác nói cho nàng biết, không nên cùng người như vậy ở chung một chỗ. Huống chi, nàng đối với hắn căn bản là không biết
gì cả.
“Nếu ta nói không cùng đi Lạc Dương với ngươi, thì như thế nào?” Nàng liếm liếm môi, thật cẩn thận hỏi.
“Nhưng cùng đi với ta, không phải là càng tốt sao?” Hắn nói vân đạm phong khinh (lời nói nhỏ nhẹ), “Võ công của ngươi cũng không tốt, không sợ xảy ra cái gì ngoài ý muốn? Huống chi, lần trước ngươi có thể gặp sơn tặc, chẳng lẽ cũng sẽ không
gặp lần thứ hai sao?”
Này… Thật giống như có chút đạo lý. Nàng nhớ lại sự kiện lúc trước
gặp phải bầy sói. Tự mình một người hành tẩu giang hồ, mặc dù tự tại,
nhưng nguy hiểm cũng đồng thời tồn tại.
“Còn có, ngươi không phải là không có bạc sao? Đi theo ta, ít nhất không cần lo lắng ăn đói mặc rách.”
Như vậy là. Hắn là đại tài chủ của nàng đâu.
“Nhưng … Ta và ngươi một nam một nữ đầng hành, không phải là rất quái lạ sao?” Nàng vẫn còn băn khoăn.
Một ngọn gió thổi tới, thổi rơi xuống vài tán lá non.
“Không cần phải lo lắng điểm này.” Vụ Tịch giơ tay lên, nhặt lên một
mảnh lá xanh rơi trên đỉnh đầu nàng. Khóe môi xinh đẹp tản ra hơi thở mị hoặc, khẽ khép mở phun ra một câu, “Bởi vì, ngươi sẽ trở thành thị nữ
của ta.”
Ai? “Thị nữ?!” Tiếng kêu sợ hãi kinh ngạc nhất thời vang lên, hai con mắt Hách Thiên Hương trừng thật to. Nàng thiên kim tiểu thư không làm,
lại đi làm thị nữ, có lầm hay không a!
An Dương Quý phủ
Dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng như nước mùa thu, ở An Dương, nếu nói nữ tử thích hợp nhất được gọi là thủy tố, người đó tuyệt đối là Quý Vũ Nhu. Danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của huyện An Dương, lại là con gái
duy nhất của Huyện lệnh. Sau khi mười lăm tuổi, cửa Quý phủ đều nhanh bị người tới cầu thân đạp phá. Nhưng, vô luận là người nào, đều nhất nhất
bị Quý Vũ Nhu cự tuyệt. Không có lý do nào khác, đơn giản là những người này toàn bộ đều không phải là người trong tâm nàng nhớ thương.
Mười bốn tuổi năm ấy, nàng mới gặp gỡ người nọ. Thanh thanh ven hồ,
hắn vì nàng nhặt lên giầy thêu rơi vào trong hồ nước, từ đó về sau,
trong lòng của nàng liền có thêm một cái tên —— Hách Thiên Phong. (Aizzz~~~ Soái ca thật là hại người)
“Tiểu thư, tiểu thư!” Tiếng nha hoàn kêu gào xa xa truyền đến, không
đầy một lát, cửa khuê phòng bị đẩy ra, thiếp thân nha hoàn Hỉ Nhi vọt
vào.
“Chuyện gì, hô to gọi nhỏ!” Thả khăn thêu trong tay ra, Quý Vũ Nhu liếc mắt một cái nói.
“Có… Có người đến.” Nha hoàn thở gấp.
“Có người?”
“Là Hách công tử a!”
Thiên Phong! Bỗng nhiên đứng lên, không đợi Hỉ Nhi phục hồi tinh
thần, Quý Vũ Nhu đã chạy ra khỏi khuê phòng, hướng phòng khách chạy đi.
Hắn tới, hắn rốt cuộc đã tới. Này… đây là cơ hội cuối cùng của nàng.
Nếu hắn thật đối với nàng vô tình, vậy nàng cũng chết tâm, từ đó về sau, sẽ không theo đuổi những thứ nàng không chiếm được kia nữa.
“Quý cô nương.” Trong hành lang gấp khúc, âm thanh ngày nhớ đêm mong vang lên.
“Hách đại ca!” Vội vàng phanh lại cước bộ, nàng giật mình nhìn người đứng trước mặt, “Làm sao ngươi…” Hắn không phải là ở trong sảnh đường
cùng phụ thân sao?
“Mới vừa ra mắt Quý bá phụ, đang muốn tìm cô nương thăm hỏi.” Hách
Thiên Phong nhàn nhạt giải thích. Quý gia cùng Hách gia tổ tông một đời
có chút sâu xa, cũng vì vậy, hắn mỗi lần đi qua An Dương, cũng sẽ tới
Quý phủ hỏi thăm.
“Là… là vậy?” Nàng tham lam nhìn dung nhan tưởng niệm, phụ thân hiểu
tâm tư của nàng, cho nên mới để cho Thiên Phong tới chỗ nàng. Nếu phụ
thân không đề cập tới, chỉ sợ chính hắn thế nào cũng không chủ động tới
chỗ nàng đi. Nàng chưa bao giờ thấy hắn lưu luyến nữ tử, bề ngoài lãnh
khốc, tựa hồ cũng như tâm của hắn vậy, chỉ chứa có Hách gia, mà không có nữ nhi thường tình. (nô nô, nhầm rùi)
“Vậy…” Liếm liếm đôi môi hơi khô sáp, Quý Vũ Nhu mở miệng nói, “Vậy
phụ thân có hay không cùng ngươi đề cập tới, ta có thể sẽ bị chọn là tú
nữ lần này tiến cung?” Đây là nàng cho mình một cơ hội cuối cùng, nếu
hắn đối với nàng có ý, sẽ không trơ mắt nhìn nàng tiến cung, hẳn là sẽ
đến Quý phủ cầu hôn, hẳn là vậy…
“Quý bá phụ đề cập qua.” Hách Thiên Phong gật đầu.
“Vậy… Vậy ý của ngươi thế nào?” Hàm răng cắn môi dưới, nàng hỏi. Túm
khăn thêu trong tay đến sít sao, cùng mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay
toát ra cơ hồ tan ra với nhau.
Hách Thiên Phong mấp máy khóe môi, nhìn Quý Vũ Nhu cả người cững
ngắc. Tâm tư của nàng, hắn như thế nào lại không biết? Hắn không phải là đứa ngốc, tự nhiên nhìn ra được nàng đối với hắn có ý. Chẳng qua là, nữ nhân mà hắn cần, cũng không phải là như nhược giống nàng, giống như
thời thời khắc khắc cần nam nhân bảo vệ, mà là phải dũng cảm, dám đối
mặt hết thảy khốn khổ. Cho nên, Quý Vũ Nhu không phải là một nữ nhân
thích hợp với hắn. Hắn muốn, không phải là hoa Lan, mà là hàn Mai “Tiến
cung, vậy rất tốt a, chắc rằng đối với quan đồ của Quý bá phụ cũng sẽ có trợ giúp.” Hắn nói.
Rất tốt?! Hắn thế nhưng nói rất tốt? Nhẹ buông tay, khăn thêu rơi
trên mặt đất, “Ý tứ của Hách đại ca là.. tán thành ta tiến cung?” Nàng
cảm thấy thanh âm của nàng cơ hồ muốn khóc lên. Người người cũng biết
đương kim hoàng thượng năm nay gần năm mươi tuổi. Mà nàng, mới mười bảy, vào cung, há có thể hạnh phúc?
“Ừ.” Thanh âm của hắn nhàn nhạt, cúi hạ thân, Hách Thiên Phong nhặt
lên thêu khăn rơi trên mặt đất, đưa tới trước mặt Quý Vũ Nhu.
Không nhận lấy khăn thêu, nàng chỉ kinh ngạc nhìn hắn, “Hách đại ca, ở… ở trong lòng ngươi, từng có nữ tử trọng yếu?”
Trọng yếu… Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt tươi cười của Thiên
Hương. Đó là bảo bối của Hách gia, cũng bảo bối của hắn, là tiểu đường
muội quan trọng nhất của hắn, “Có a.” Nụ cười khó có được hiện lên trên
gương mặt của hắn. (Hai anh em này con nhà tông không giống lông
cũng giống cánh a. Em thì người ta bảo không được ném vỡ ngọc bội lại
muốn đen đi cầm. Anh thì người ta nói đến người yêu lại nói sang em họ.
Đúng là hâm không chịu được á)
Nhưng khi nhìn trong mắt Quý Vũ Nhu, nụ cười kia, lại càng làm cho
nàng tan nát cõi lòng. Thì ra, không phải nàng không tốt, mà là hắn đã
sớm có người thương! (không phải đâu tỷ, là Phong ca dở hơi cố ý hiểu nhầm ý tỷ đấy)
“Là… Là như vậy a…” Thanh âm tan nát tiết lộ cảm xúc nội tâm.
“Quý cô nương.”
“Cô gái trọng yếu trong lòng Hách đại ca, nhất định… rất đẹp đi.” Lộ
vẻ sầu thảm cười một tiếng, nàng tự nói với mình không nên hy vọng xa
vời nữa. Hết thảy đáp án đã bày trước mặt nàng, mà nàng chỉ có một cách
tiếp nhận.
Hắn hiểu được, nàng hiểu lầm. “Nàng…” Hách Thiên Phong mới muốn mở
miệng, nhưng nhìn thấy người trước mắt chẳng biết lúc nào đã rơi lệ đầy
mặt. Nước mắt trong suốt, giọt giọt từ cặp mắt dịu dàng kia rơi xuống.
Một giọt, hai giọt, rơi vào ngón tay hắn, cũng rơi xuống trên khăn thêu, “Quý cô nương, ngươi…”
“Ta… Ta thật giống như có hạt cát rơi vào mắt rồi.” Tay che miệng,
Quý Vũ Nhu vội vàng nói, “Ta… Ta có chút không thoải mái, cho nên… Xin
lỗi không tiếp được.” Xoay người lại, nàng chạy đi. Hết hy vọng, thì ra
vận mệnh cùng nàng đùa cợt, để cho nàng gặp hắn, yêu hắn, lại nói cho
nàng biết, nàng cuối cùng cũng không cách nào nhận được hồi báo đồng
dạng từ hắn.
Hách Thiên Phong đứng thẳng tắp, một lúc lâu, cúi đầu, nhìn khăn thêu trong tay. Thêu trên khăn, một đôi uyên ương.
Phía đông mặt trời mọc phí tây mưa, nói vô tình nhưng hữu tình
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Duyên phận là gì?
Không ai nói cho ta đáp án.
Ta cho là ta có thể không bắt buộc, có thể không truy tìm,
Song, thì ra hết thảy cũng chạy không khỏi trái tim mình.