Hoàng Triều

Chương 6




Sau khi Triệu Huân lên ngôi, Đế đô lại truyền tin đồn, họ nói ta là người đanh đá độc ác.

Dù sao cũng do chính tay ra đâm Hoài Vương, nâng đỡ Tân Hoàng lên ngôi vua, đây là điều mà không một nử tử nào dám làm.

Chuyện này ta nghe được khi ra ngoài dạo phố, ba tiên sinh thuyết thư kể sinh động như thật, tưởng đâu họ là người chứng kiến toàn bộ sự việc.

Mà hình như, Triệu Huân đang tránh mặt ta.

Ta thật sự có hơi bối rối.

Nếu là người nam nhân khác, ta có thể hiểu lí do cho sự hèn nhát này.

Tay cầm đoản kiếm, cả người đầy má.u tanh, hình tượng này không thể gắn liền với danh hiệu mỹ nhân đẹp nhất Đế đô.

Thế nhưng đó là Triệu Huân.

Đệ ấy lập nghiệp dựa vào quân công ở Bắc Cương, số người thiệt mạng dưới lưỡi kiếm Triệu Huân đâu chỉ dừng ở con số hàng trăm.

Một người như vậy sao có thể sợ má.u trên tay ta?

Chẳng lẽ trong lòng đệ ấy ta là tiểu tiên nữ mới giáng trần tay không nhuốm má.u?

Thật buồn cười!

Làm gì có ai sạch sẽ khi nắm thực quyền trong tay!

Không lâu sau, ta đã biết tại sao đệ ấy lại lạnh lùng như vậy.

Ngay khi trở thành Hoàng Đế, điều đầu tiên Triệu Huân làm là liên tục ban thưởng cho Giản gia và Giản Phi Nhan.

Giản Phi Nhan quả thật là mỹ nhân hiếm có, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, khi nàng nhìn ai sẽ khiến người đó trở nên tự ti, sợ rằng bản thân làm bẩn mắt nàng.

Ta không ngạc nhiên nam nhân ưa thích kiểu nữ nhân như vậy.

Thì ra … Triệu Huân chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tại yến tiệc đầu tiên sau khi Triệu Huân lên ngôi, ta dâng khay bạc đã chuẩn bị sẵn: “Bệ hạ, Khâm Thiên Giám đã chọn được vài ngày tốt trong nửa năm sắp tới. Xin bệ hạ hãy chọn ngày đại hôn.”

Những lời này lúc trước Triệu Huân đã nói với ta

Nay đến lượt ta đem trả lại.

Cửu cửu đã băng hà, Tân Hoàng đang độ tuổi trẻ trung khoẻ mạnh, cô cô không thể mang thân phận Thái hậu lâm triều được nữa, ta cũng không thể dùng thân phận Lan Đài lệnh ngồi bên chân cô cô.

Hữu danh vô thực, một chức vị nghe cho sang nhưng giờ lại bó tay trói chân không làm gì được.

Triệu Huân mặc long bào ngã người lười biếng trên long ỷ: “Vị trí trung cung mà trống sẽ mang lại tai vận cho Đế quốc, thế nhưng ai sẽ là trung cung đây?”

Triệu Huân nhìn ta, sau đó lại nhìn về hướng Giản Phi Nhan, “Trẫm thấy đích nữ Giản gia cũng không tệ, tỷ tỷ thấy sao?”

Một tiếng nổ oanh liệt vang bên tai ta.

Ta đỡ Triệu Huân lên ngôi nhưng hắn lại nói Hoàng Hậu sẽ là người khác?



Đêm xuống, cô cô nổi giận khi thấy ta, “Tên súc sinh kia, con giúp hắn vậy mà hắn lại muốn con gái Giản gia? Cái tên đầu đất đó làm sao sống được tới bây giờ hả? Thời điểm đoạt đích còn chưa ăn đủ khổ từ Giản gia hay sao?”

Ta trầm mặt ngồi nghe cô cô nói.

“Tô Cảnh Ngôn, con nói gì đi chứ …!!”

“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là hơi khó khăn hơn một chút.” Ta an ủi cô cô, “Dù có vào cung hay không, chỉ cần có con ở đây, Giản Phi Nhan không thể làm Hoàng Hậu. Cô cô vẫn còn uy vọng trong triều đình, áp hắn thêm vài năm, đợi tới khi sinh con là tốt rồi.”

“Nhưng ta nuốt không trôi cơn tức này, chẳng lẽ con nhịn được hả?” Cô cô ôm vai ta, “Con có biết bên ngoài đã đồn thổi tới mức nào không? Họ nói con khăng khăng một mực chắp tay dâng ngôi vị Hoàng Đế cho Triệu Huân, hắn quay đầu liền yêu nữ nhân khác, vứt bỏ con như giày rách.”

Ta quả thật không cam lòng, nhưng không phải vì điều này.

“Vị trí Hoàng Hậu nếu không thuộc về con, chẳng lẽ con đành lòng vứt bỏ hết khổ tâm của ta cùng mẫu thân con bao nhiêu năm nay.” Cô cô răn dạy ta.

“Con đã biết, con sẽ tìm Triệu Huân nói chuyện.” Ta cầm bầu rượu đi vào Thừa Đức Điện.

Ta thật sự không biết phải nói gì với Triệu Huân, ta và đệ ấy không thân thuộc lắm.

Ta cùng Lâm Hoài ca ca sau khi sinh ra đã được giáo dục theo quy cách của Đế Hậu.

Còn Triệu Huân … ta rất hiếm khi gặp đệ ấy.

Lần đầu tiên gặp mặt là lúc ta thấy thái giám và đệ ấy đánh nhau trong lãnh cung.

Ta chưa biết đứa nhóc đó là Hoàng tử, ta chỉ quát kêu thái giám lui ra rồi mang Triệu Huân tới Thái y viện bôi thuốc.

Trò chuyện một lúc mới biết được đối phương là đệ đệ của mình.

Cửu cửu chưa từng nhắc tới đứa con ở lãnh cung này, có lẽ cửu cửu còn không nhớ tới có một đứa bé cô độc đang ở đó, chỉ vì mẫu thân hắn thân phận hèn mọn.

Ta tìm vài người hầu và nhũ mẫu trung thực chất phác, cũng lấy thêm ngân lượng từ Đông Cung đưa hắn mỗi tháng, cũng đủ nuôi Triệu Huân lớn lên.

Sau này, có vài lần ta thấy đệ ấy ở Ngự Hoa Viên, nhưng vì có Lâm Hoài ca ca bên cạnh nên không thể nói chuyện được.

Sau đó nữa, ta theo mẫu thân tới Bắc Cương, khi đó Triệu Huân đã vào quân doanh làm kỵ binh Giáo uý. Lúc đó vừa đánh xong một trận ác chiến, thương tổn vô số, đệ ấy bị thương nặng tới mức không thể cử động được.

Ta có chút kiến thức về y thuật nên đã ra mặt chăm sóc Triệu Huân, mặc dù ta phụ trách trông coi doanh trướng thương binh, phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc nơi này, nhưng ta còn bí mật tăng thêm phân lượng ăn uống và đồ dùng cho đệ ấy.

Đoạn thời gian đó khá là mệt mỏi nên sau này ta không muốn nhớ đến.

Nếu Lâm Hoài ca ca không mất sớm, ta cùng Triệu Huân ắt hẳn sẽ là tỷ đệ thân thiết.

Sự tình sao lại biến thành như hiện tại rồi …



Ta xách theo hoa quế nhưỡng thơm ngọt ngào, lảo đảo bước vào tẩm điện của Triệu Huân.

Có vẻ như Triệu Huân cũng uống quá chén rồi, bộ long bào trên người càng làm tăng thêm vẻ dáng vẻ anh tuấn.

Ta cùng Triệu Huân cứ lặng yên nhìn nhau không nói một lời.

Trong lúc ta còn chưa nghĩ ra nên mở miệng nói gì thì Triệu Huân đột nhiên thò tay kéo ta rơi vào lồ ng ngực.

Môi áp môi, cuồng dã sốt ruột như thể đã đợi chờ từ lâu.

“Vì sao ta giúp đệ trở thành Hoàng Đế mà đệ lại xa lánh ta?” Ta né qua một bên hỏi thẳng.

“Tỷ giúp ta hồi nào? Chẳng qua là do tên kia không chịu nghe lời thôi.”

“Vậy sao đệ không ngoan ngoãn nghe lời đi?” Đầu ta hơi choáng váng vì đã uống hơi nhiều, “Sao đệ lại muốn ta phải khó xử?”

Triệu Huân bỗng cứng đờ, “Ừ dù sao thì … bây giờ tỷ chỉ còn ta thôi.”

Ta nghe thấy tiếng cười khổ vang lên.

Sau đó là một hồi điên cuồng kh0ái cảm như muốn cắn nuốt ta sạch sẽ, từ đêm tới sáng không ngừng nghỉ.

Từ hôm đó, Triệu Huân không nhắc tới việc triệu kiến Giản Phi Nhan nữa.

Hôn lễ của ta cũng được gấp rút chuẩn bị.

Có lẽ Triệu Huân nhàm chán nên thích gây rắc rối cho ta thì phải, ngày Khâm Thiên Giám chọn thì không chịu, nhất quyết chọn ngày giỗ của Lâm Hoài ca ca.

Sổ con của các đại thân lại bay lên triều như tuyết mùa đông, chuyện này quá hoang đường, bọn họ nói vậy.

Còn cô cô thì.. thiếu chút nữa đã xốc toàn bộ ngói trong Khôn Ninh Cung lên.

“Ta biết ngay mà, ta biết hắn là tên không có lương tâm! Hắn đang đắc ý, công khai trắng trợn mà dám đạp con trai ta xuống dưới chân?” Cô cô thống khổ nói, lại đem mũi nhọn chĩa về phía ta, “Con định làm như thế nào?”

“Hiện tại con không muốn phát sinh thêm sự cố nữa.” Tâm tư Triệu Huân ngày càng khó nắm bắt.

Ngươi không nghe theo hắn, hắn sẽ đi ngược lại mọi thứ.

“Bây giờ Triệu Huân là Hoàng Đế, sau này chúng ta còn cần hắn xử lý nhiều thứ nữa.”

“Sao con lại dung túng hắn như vậy?” Cô coi tôi lạnh lùng nhìn, “Con yêu hắn rồi hay sao?”

“Cô cô, người mệt rồi.” Ta đặt chén trà xuống và đứng dậy, “Cô cô nghỉ ngơi cho tốt.”

Bên ngoài thật mát, tiết trời không còn se lạnh nữa, gió mùa xuân đã tới rồi.

Trong chốn cung đình này, làm gì có tình yêu trai gái.

Thiên triều vừa đổ má.u, ta và Triệu Huân vừa mới làm hòa, ta không muốn phá hủy sự yên bình khó khăn mới có được này.

Ngày đại hôn trong chớp mắt đã đến.

Ta cũng tốn công khá nhiều để chuẩn bị cho một ngày này.

Vốn dĩ ta tính chi sáu mươi vạn lượng bạc làm bông tuyết rải khắp nơi đã giảm xuống còn hai mươi vạn.

Hôn lễ diễn ra trang trọng nhưng không quá xa hoa.

Kiệu hoa từ cổng Chu Tước đi vào sâu trong cung điện, ta cảm nhận làn gió xuân mát rượi và tiếng vó ngựa từng bước chậm rãi.

Ta mặc hỷ phục nhưng không đội khăn phượng, ta muốn tất cả thần dân nhìn rõ ràng mặt của ta.

Nhìn cho rõ ta làm cách nào từng bước một đi đến bên cạnh Triệu Huân.

Cùng đệ ấy kề vai sát cánh đứng ở nơi cao nhất.

Từ nay trở về sau, Chiêu Dương Cung sẽ có hai bảo toạ luôn hiện rõ ở nơi cuối đại điện.

Long ỷ và Phượng ỷ*

Địa vị ngang nhau, cùng nhau cúi đầu nhìn xuống các triều thần bá tánh.

Lúc ta thương lượng việc này với Triệu Huân, đệ ấy không quan tâm lắm, “Nếu nàng thích thì cứ để vậy đi.”

Ta muốn cùng Triệu Huân vào triều vậy mà chẳng thèm để ý.

Một phần vì bản thân Triệu Huân cũng không thích lên triều mỗi sáng sớm, chưa bao giờ muốn đụng vào chính sự tấu sớ.

Cũng vì câu này mà ta sẽ không so đo về ngày giỗ của Lâm Hoài ca ca nữa.

So với việc ta không cần phải ngồi bên dưới Hoàng Hậu, không cần phải núp sau tấm màn che, có thể đường đường chính chính tiếp xúc với các văn võ bá quan.

Tất cả những vướng mắc kia đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Đại hôn Đế Hậu rườm rà đủ loại nghi lễ.

Đêm khuya, những người không có phận sự ở tân phòng lui xuống nghỉ ngơi, bọn ta mệt tới không chịu nổi.

Ta và Triệu Huân cùng uống rượu hợp cẩn.

“Ngủ đi.”

“Ngủ??” Triệu Huân nhíu mày.

“Ngày mai canh bốn còn phải đi tế tự.”

“Vậy chúng ta không cần ngủ.” Triệu Huân đẩy ngã ta lên giường, mò mẫm cởi bỏ hỷ phục, lộ ra bên trong là áo gai trắng.

Ánh mắt Triệu Huân đen kịt một mảnh, “Nàng mặc tang phục?”

Ánh nến đỏ đã được đốt lên nhưng làm sao có thể đỏ bằng đôi mắt của Triệu Huân.

Nghi lễ quá rườm rà nên ngay từ đầu ta đã không tính động phòng.

Ta giảng đạo lý với Triệu Huân: “Hôm nay là ngày giỗ của ca ca, Thái Hậu cũng thương tâm cho nên hôm nay đã không tới.”

Triệu Huân bất chấp, nghiến răng lao tới muốn xé tang phục ra thành từng mảnh vụn.

Ta không nhịn nổi nữa nên tát vào mặt đệ ấy.

“Triệu Huân! Lâm Hoài ca ca đã chết! Ngôi vị Hoàng Đế vốn là của của huynh ấy, kể cả long sàng này và ta vốn phải là của huynh ấy! Nhưng hiện tại thì sao? Lâm Hoài ca ca vĩnh viễn nằm dưới mặt đất, còn đệ thì ở đây cùng với ta.” Ta nắm cổ áo của Triệu Huân lên, “Đệ bất mãn cái gì? Chẳng lẽ đệ không thể để cho mẫu thân và thê tử của huynh ấy một chút tưởng niệm hay sao?”

“Thê tử? Nàng là thê tử của ai?” Triệu Huân chất vấn, “Nàng chỉ nhớ tới hôm nay là ngày giỗ của hắn, nhưng nàng có nhớ hôm nay là đại hôn của chúng ta không?”

“Vốn dĩ không phải cùng một ngày. Là đệ kiên quyết chọn ngày hôm nay không phải sao? Bộ tang phục này là tự tay đệ ban cho ta đó.”

Triệu Huân trầm mặc.

Từ trước tới nay chưa bao giờ Triệu Huân cãi nhau với ta, đôi mắt phượng đã ướt sũng.

Khuôn mặt anh tuấn, sắc sảo, ánh mắt luôn sắc bén âm lệ, nhưng một khi nổi lên nước mắt, Triệu Huân liền trở nên đáng thương.

Ta nhịn xuống cơn giận đã kìm nén bao lâu nay, lau đi từng giọt nước mắt trên mặt của Triệu Huân, “Ngoan, chúng ta ngủ sớm có được không? Ngày mai phải dậy sớm đó.”

Triệu Huân hất tay ta ra.

Ta không muốn đôi co với nhau nữa, chỉnh lại áo váy bước ra khỏi Thừa Đức Điện.

Thích khóc thì ở đó khóc đi, ta muốn đi ngủ.



Sau đại hôn, dùng lí do Hoàng Đế còn quá trẻ để quản lý sự vụ, ta công khai lâm triều, nắm quyền điều hành triều chính.

Đám đại thần ngơ ngác.

Ta đã ngồi sau tấm màn ba năm, bọn hắn chưa từng nghe qua giọng nói của ta, bởi vì Lan Đài lệnh không có quyền lên tiếng, ta chỉ được phép ngồi dưới chân cô cô và ghi lại những cuộc tranh luận trong triều.

Thật ra bọn họ biết rõ những gì cô cô nói từ đâu mà ra.

Hiện tại ta vẫn nói rất ít.

Chẳng qua nếu có tranh cãi gì, ta mở miệng nói thì tất cả phải chấm dứt.

Triệu Huân bất mãn với ta kể từ đêm hôm đó, lúc đầu còn vui thích làm trái ý ta nhưng khi phát hiện ra tất cả giống như trò cười, đệ ấy đã không còn làm những trò ngu xuẩn nữa.

Nhiều lúc Triệu Huân nổi tính tình con nít, không chịu vào triều, làm ta mỗi sáng phải vào tẩm cung đạp ra khỏi chăn mới chịu dậy.

Một ngày nọ, ta nhận được thủ cấp của Dương Độ, Lưu Thanh còn tận tâm ướp vôi sống rồi phái người khẩn cấp chạy tới Đế đô tặng cho ta.

Tình huống ở Lũng Tây không khả quan cho lắm, nhưng không tới mức gây ra chiến tranh, nàng có thể giải quyết được.

Đây là quà mừng cưới có ý nghĩa nhất ta nhận được.

—————————

𝗚𝗶𝗮̉𝗶 𝘁𝗵𝗶́𝗰𝗵:

* Long ỷ và phượng ỷ: thông thường chỉ có long ỷ hay còn gọi là ghế rồng được phép đặt trong đại điện, nếu cả hai ghế cùng được xuất hiện nghĩa là Hoàng Hậu có quyền hành ngang với Hoàng Đế.