- Chuyện này.
Duy Minh do dự một chút. Nếu nói có thể sẽ hại tới huynh đệ hay không?
- Thế nào? Ngươi cảm thấy khó nói sao?
Vẻ mặt Hoàng Phủ Hằng âm trầm hẳn, ánh mắt tràn ngập hàn ý.
- Nếu ngươi không muốn nói thì thôi đi.
Duy Minh sao lại dám không nói chứ. Không nói tiền đồ của hắn đi tong cả. Môi hắn giật giật, cuối cùng cúi đầu nói to:
- Là Phượng hoàng hội.
Quả nhiên là Phượng hoàng hội. Hoàng Phủ Hằng nhất thời hưng phấn hẳn. Hắn lại tiếp tục hỏi:
- Sao ngươi lại biết người của Phượng hoàng hội? Phượng hoàng hội tại sao lại trợ giúp ngươi?
- Điện hạ, không phải là ta mà là đệ đê Vô Tấn của ta quen.
Nói xong Duy Minh quỳ xuống cầu khẩn:
- Điện hạ, huynh đệ của ta còn trẻ không biết, quen lầm giặc cướp, xin điện hạ tha thứ cho hắn, Cao Hằng hắn một cơ hội sửa sai.
Hoàng Phủ Hằng nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn cúi xuống hạ giọng nói:
- Ngươi hiểu lầm rồi. Ta cũng không có ý truy cứu Vô Tấn, ngược lại Phượng hoàng hội chặn giặc có công. Triều đình đã có hiệp nghị bí mật với Phượng hoàng hội, cũng không phải là phản nghịch nữa. Ta chỉ muốn biết Vô Tấn làm sao lại quen Phượng hoàng hội, quen tới mức độ nào thôi?
Duy Minh đột nhiên hơi hiểu ý tứ của Hoàng Phủ Hằng. Chẳng lẽ Hoàng Phủ Hằng muốn thu Phượng hoàng hội vào túi sao?
Hắn cảm thấy khó tin nổi. Phượng hoàng hội là hải tặc, đường đường là hoàng Thái tử là muốn có quan hệ với hải tặc. Chuyện này dù thế nào cũng khiến người ta khó tiếp nhận nổi.
Nhưng Hoàng Phủ Hằng hỏi hắn lại không thể không trả lời. Duy Minh cẩn thận nói:
- Hồi bẩm điện hạ. Vô Tấn từng rời nhà học nghệ bảy năm, có lẽ lúc đó quen người của Phượng hoàng hội. Cụ thể thế nào đệ tử cũng không biết.
- Vậy là thì những người cùng vào kinh với các ngươi là ai? Ngươi không nói bọn họ là tiêu sư đó chứ?
- Hồi bẩm điện hạ, mấy người đó thực ra là người của Phượng hoàng hội, đều là con của hội chủ, tổng cộng có bốn người, ba nam một nữ nhưng bọn họ hiện ở đâu thì đệ tử quả thật không biết.
Ánh mắt Hoàng Phủ Hằng nhìn chằm chằm vào Duy Minh, từ trong mắt hắn không thấy có gì che dấu. Hoàng Phủ Hằng cười cười đứng dậy:
- Tốt rồi! Không quầy rầy nghi học tập nữa.
Duy Minh vội vàng đứng dậy đưa tiễn. Đi tới cửa, Hoàng Phủ Hằng lại vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói với hắn:
- Lọt vào được ba người đứng đầu, đây là yêu cầu của ta đối với ngươi. Chỉ cần ngươi lọt vào được thì ta sẽ cho ngươi một chuyện kinh hỉ.
- Ân đức của điện hạ, đệ tử ghi khắc trong lòng. Xin điện hạ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ cố gắng hết sức, tiến vào ba vị trí đầu bảng.
Hoàng Phủ Hằng lại nói vài câu sắp xếp cuộc sống của Duy Minh rồi quay về cung. Hắn vừa đi vừa trầm tư. Thật ra Duy Minh đã đoán trúng tâm tư của hắn. Hoàng Phủ Hằng cũng không phải muốn tiêu diệt Phượng hoàng hội mà muốn nó trở thành lực lượng của hắn. Phượng hoàng hội chiếm Lưu Cầu đảo, nghe nói có tám ngàn đảo binh, mấy trăm chiến thuyền, tuyệt đối là một lực lượng cường hãn.
Hắn biết một đơn vị hải tặc khác là Bạch s hội thật ra là thuộc về Thân quốc cữu. Thân quốc cữu nắm lực lượng trên biển, mình lại chỉ có hai bàn tay trắng. Nếu như có thể nắ Phượng hoàng hội thì không chỉ làm mạnh thêm lực lượng mà còn có thể khiến hắn có rất nhiều tài nguyên. Nghe nói Phượng hoàng hội tích lũy tài phú trong vài thập niên có thể nói là giàu ngang một nước.
Hoàng Phủ Hằng không khỏi thấy trái tim đập thình thịch. Đi tới trước cửa cung, hắn vẫy tay gọi thị vệ trưởng Từ Trọng. Từ Trọng lập tức tiến lên nói:
- Xin điện hạ ra lệnh!
Hoàng Phủ Hằng lấy ra một tấm kim bài đưa cho hắn:
- Ngươi đi tới Lan Lăng quận vương phủ tìm Vô Tấn, giao kim bài này cho hắn.
Từ Trọng nhìn thoáng qua kim bài, không khỏi ngạc nhiên. Thái tử tổng cộng có hai loại Đông Cung kim bài, một loại là bạc dát vàng, được gọi là nội kim bài, chủ yếu cấp cho thị vệ tâm phúc mà loại khác là kim bài tinh khiết, còn gọi là ngoại kim bài, chủ yếu cấp cho đại thần tâm phúc, tổng cộng chỉ có mười tấm mà thôi. Theo hắn biết thì đã có tám tấm được giao đi rồi, trong tay Thái tử hiện giờ còn có hai tấm. Đây chính là một trong hai tấm còn sót lại. Đúng ra phải cấp cho Vô Tấn nội kim bài mới đúng, sao lại cho hắn ngoại kim bài. Phản ứng đầu tiên của Từ Trọng là nghĩ Thái tử nhầm lẫn.
- Điện hạ, đây là ngoại kim bài...
Hắn cẩn cẩn thận thận nhắc nhở.
- Ta biết, ngươi đưa cho hắn đi.
- Vâng!
Từ Trọng cũng không có gan nói nhiều lời nữa, nhận lấy kim bài rồi lui ra.
Hoàng Phủ Hằng lại gọi hắn lại:
- Tăng người giám thị đi nhưng mục tiêu thay đổi, hủy bỏ giám thị Vô Tấn, ngược lại giám thị mấy người đi cùng hắn. Ngươi biết ta chỉ tới ai không?
- Ty chức hiểu rõ rồi!
Từ Trọng tiếp nhận kim bài liền xoay người rời đi. Hoàng Phủ Hằng nhìn bóng lưng hắn biến mất, trong lòng lại tính toán xem làm sao khiến Vô Tấn giống như đại ca Duy Minh của hắn, hoàn toàn phục vụ cho mình. Hiện giờ Vô Tấn không chỉ là một cây cầu để hắn mượn sức Trương Sùng Tuấn mà còn là chỗ hắn mượn sức Phượng hoàng hội, có vai trò rất quan trọng.
Đồng thời trong lòng Hoàng Phủ Hằng cũng tràn ngập nghi vấn. Vô Tấn rốt cục tại sao biết nhiều thế lực cường đại như vậy. Nghi vấn này đã trở thành một bí ẩn trong lòng hắn.
Ngay lúc Hoàng Phủ Hằng gặp Duy Minh thì cùng lúc đó Thân quốc cữu trong thư phòng cũng tràn ngập khẩn trương và bất an...
Quả nhiên như hắn dự đoán, Bao Hồng Vũ ngu xuẩn này lại thất bại một lần nữa, vịt đã luộc rồi còn bay mất. Thân quốc cữu phẫn nộ vô cùng, trực tiếp sai người chặt chân hắn, cách hết chức vụ. Hắn đã cho Bao Hồng Châu rất nhiều cơ hội nhưng hắn lại không biết quý trọng.
Một cơ hội hạ bệ Trương Sùng Tuấn tốt như vậy lại bị tên ngu xuẩn này phá hủy. Thân quốc cữu ngồi trong thư phòng bắt đầu tự trách. Đây cũng là trách nhiệm của hắn. Dù là người thân của hắn nhưng chuyện quan trọng như vậy cũng không nên giao cho một kẻ ngu xuẩn làm. Đây là điểm thất sách của hắn.
Trong lòng Thân quốc cữu tràn ngập ảo não và hối hận. Nhưng hắn là một người có thể tiếp nhận thất bại. Chỉ nửa canh giờ sau, hắn liền bỏ chuyện hổ phù sang một bên, không suy nghĩ tới nó nữa mà nghĩ tới một tin tức khác vào xế chiều nay.
Xế chiều hắn chưa về phủ bao lâu thì Bạch sa hội đã đưa tin tới, một tin tức khiến hắn khiếp sợ. Bạch sa hội sở dĩ cướp bạc thất bại bởi vì có Phượng hoàng hội nhúng tay vào. Phượng hoàng hội đã cứu người vận chuyển ngân khố.