Vô Tấn không ngờ tới chuyện này lòng hắn kịch chấn, hóa ra quân bài số chín cùng giáo úy Mai Hoa vệ cũng không phải là do thái tử an bài cho hắn, khó trách Thiên Tinh không có nghĩ lại hắn chợt nhớ tới Lan Lăng quận vương chẳng lẽ là sự sắp xếp của bọn họ, nhất định là vậy nếu như không phải thái tử thì chỉ có thể là bnọ họ, hóa ra bọn họ vẫn một mực chú ý tới mình.
Lúc này Vô Tấn bỗng nhiên có một tò mò mãnh liệt, hắn rất muốn biết, Tấn An lục dũng sĩ những người này đến tột cùng có bao nhiêu năng lượng?
Thiệu Cảnh Văn phát hiện ra Vô Tấn cũng không chú ý nhiều lắm đến việc lỡ lời của hắn, trong lòng hắn hơi ổn định lại ánh mắt sáng ngời mà nhìn lên hắn đoán chừng Vô Tấn nghĩ chức giáo úy Mai Hoa vệ là do Lan Lăng quận vương sắp xếp hắn cũng rất muốn biết Lan Lăng quận vương và Vô Tấn có quan hệ gì, đây là nhiệm vụ Thân Quốc Cữu giao cho hắn.
Lại nói tiếp Thân Quốc Cữu vẫn chậm một nhịp so với thái tử, thái tử lúc đó phát hiện ra Vô Tấn cùng Lan Lăng quận vương có quan hệ liền lập tức lợi dụng, mà Thân Quốc Cữu mãi đến ngày hôm qua sau khi Hoàng Phủ Anh Tuấn trùng kích Lan Lăng quận vương phủ hắn mới phát hiện ra được sự trọng yếu của Vô Tấn, theo điểm này Thân Quốc Cữu thủ đoạn vẫn kém thái tử.
Tuy nhiên Thân Quốc Cữu so với thái tử thì biết dùng người hơn, hắn thà xử phạt Bao Hồng Vũ để bảo vệ mình, vì muốn Vô Tấn mà không tiếc xuất ra chứ đô úy Tú Y vệ, loại khí phách này thái tử xa xa không bằng Thân Quốc Cữu.
- Vô Tấn hoàng quyền tranh đoạt không phân thiện ác, Thân Quốc Cữu cũng xuất thân tiến sĩ chưởng quản hộ bộ vài chục năm, đem Đại Ninh vương triều sắp xếp ngay ngắn rõ ràng, bởi vì y là cữu cữu của Sở vương cho nên không thể tránh né vào cuộc đấu tranh hoàng quyền, hơn nữa ngươi cũng biết y thưởng phạt phân minh, cũng không phải là gian thần như người ta tưởng, thái tử chỉ lợi dụng ngươi mà Thân Quốc Cữu lại vì ngươi xuất ra chức đô úy Tú Y vệ, bên nào nặng bên nào nhẹ ai coi trọng ngươi ta hi vọng trong lòng ngươi có thể hiểu rõ.
Vô Tấn lặng yên gật đầu, trong lòng của hắn minh bạch hắn không phải là một người ngu trung, hắn muốn làm sao để mình có lợi ích nhiều nhất, bất kể Thân Quốc Cữu hay là thái tử.
Vô Tấn ngẩng đầu thành khẩn nhìn Thiệu Cảnh Văn nói;
- Ta có thể cảm nhận được thành ý của Thiệu huynh, mong Thiệu huynh chuyển cáo tới Thân Quốc Cữu, ta cho dù không thể hiệu lực với Thân Quốc Cữu nhưng cũng không là địch của ông ấy.
Chia tay Thiệu Cảnh Văn Vô Tấn cưỡi ngựa dọc theo Lạc thủy, hắn tìm một thân cây ngồi xuống, ánh mắt nhìn nước chảy cuồn cuộn trong lòng hắn hiện tại rất loạn, hắn bắt đầu ý thức được mình lâm vào một vòng xoáy đấu tranh hoàng quyền, rất nhiều chuyện hắn không phải muốn tránh là có thể tránh.
Hắn cho tới hôm nay đã hiểu ra, thái tử dùng hắn với mục đích thật sự là lôi kéo Lan Lăng quận vương, tiếp theo là lôi kéo Trương Sùng Tuấn, phải nói rằng ánh mắt của thái tử rất độc, nhìn rất chuẩn, hắn nhìn ra Lan Lăng quận vương đối với mình coi trọng tuy hắn không biết nguyên nhân thực sự đằng sau nhưng hắn nhìn ra mình có thể ảnh hưởng tới Lan Lăng quận vương.
Mà Thân Quốc Cữu cũng nhìn ra cho nên hắn mệnh cho Thiệu Cảnh Văn lôi kéo mình, kỳ thật mình là một con cờ mà thái tử và Thân Quốc Cữu tranh đoạt mục đích của bọn họ vẫn là hai mươi vạn đại quân ở Hà Lũng.
Đây là một chiến cuộc rất phức tạp, hắn thân bất do kỷ mà xoáy ở trong đó, hơn nữa nguy cơ trùng trùng, Vô Tấn không khỏi cười khổ một tiếng, Thân Quốc Cữu sẽ vì một câu không là địch của y mà bỏ qua cho mình sao? Thiệu Cảnh Văn lôi kéo mình không thành bước tiếp theo là gì, chính là không đạt được thì giết chết, hắn không thể lôi kéo thì cũng không thể cho thái tử lôi kéo thành công.
Nếu như mình đầu nhập vào Thân Quốc Cữu thì sao?
Vậy thái tử cũng sẽ giết mình, hơn nữa lý do càng thêm đầy đủ, phản nghịch chi nhân, ai cũng được phép chém giết, Vô Tấn phát hiện ra mình nguy cơ càng ngày càng lớn.
Vô Tấn dừng lại ở Lạc thủy hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ mình không thể nào trốn tránh được nhất định phải có thực lực của mình, đây không phải là vấn đề hắn muốn làm nữa mà là hắn bị ép phải làm.
Đúng lúc này Vô Tấn cảm thấy sau lưng có điều dị thường hắn liền rút chủy thủ trong giày ra, nhìn về phía một cây đại thụ;
- Là ai đi ra cho ta.
Ở sau đại thụ từ từ đi ra một nam tử chừng ba mươi tuổi, là một hồ tử hắn khôn khéo thi lễ với Vô Tấn:
- Giáo úy, thái tử mệnh cho giáo úy tới đông cung.
- Hiện tại?
Vô Tấn y nguyên cảnh giác nhìn hắn.
- Đúng thế ngay vào lúc này thái tử nói giáo úy lập tức đi gặp.
Vô Tấn gật đầu:
- Được vậy ta đi.
Hắn không biết thái tử tìm mình có chuyện gì nhưng hắn hiểu được thái tử vẫn âm thầm giám thị hắn, một loại phản cảm mãnh liệt sinh ra từ trong lòng của hắn.
Thái tử Hoàng Phủ Hằng ở Hoàng Văn quán tàng thư lâu gặp Vô Tấn, Hoàng Phủ Hằng tươi cười vô cùng thân thiết:
- Thế nào trở thành giáo úy Mai Hoa vệ có thỏa mãn không?
Thần sắc kia phảng phất giống như giáo úy là do hắn an bài, nếu như không có cuộc nói chuyện với Thiệu Cảnh Văn Vô Tấn tưởng rằng chuyện này còn là do y sắp xếp, sau khi biết được chuyện này không phải do thái tử Vô Tấn cũng đột nhiên phát hiện ra lòng dạ dối trá của y.
Hắn vội vàng cảm kích quỳ xuống ôm quyền nói:
- Đa tạ thái tử điện hạ tài bồi, ty chức vô cùng cảm kích.
- Không có gì không phải ta đã nói rồi sao, ngươi không cần phải quỳ nhanh đứng lên.
- Tạ ơn điện hạ.
Vô Tấn đứng lên Hoàng Phủ Hằng bất động thanh sắc nhìn hắn, hắn vừa mới nhận được bẩm báo Vô Tấn cùng với Thiệu Cảnh Văn đi bách phú tửu lâu uống rượu tuy không biết bọn họ nói chuyện gì nhưng thái độ này của Vô Tấn làm hắn vô cùng tức giận. Hắn cảm thấy cần phải cảnh cáo người này một thoáng cho hắn hiểu được kết quả của sự phản bội mình.
Hoàng Phủ Hằng trong lòng ẩn giấu sát cơ, nhưng hắn không biểu lộ ra hắn cười cười nói:
- Ta phái người tìm ngươi khắp nơi, nếu không phải có người nhìn thấy Xích Vĩ Bạch Kỳ lân thì ta còn không biết ngươi đang ngắm phong cảnh Lạc thủy.
Vô Tấn trong lòng thầm cười lạnh thái tử đang che giấu chuyện giám thị hắn, chỉ tiếc hắn càng giải thích thì càng sơ hở.