Vô Tấn thở dài, khích lệ Duy Minh:
- Đại ca, có lẽ ngươi cũng
biết, ý tứ của Tô đại nhân là mời tiêu cục của Trương Bá Đạo hộ vệ,
nhưng loại nhân vật tiểu tốt như Trương Bá Đạo, không đủ để nhét kẻ răng cho Thân quốc cữu, chúng ta muốn hộ ngân thành công, chỉ có thể dựa vào Phượng Hoànghội, bởi vì ta đi đường biển, người của Thân quốc cữu không cách nào hành động, chính vì như vậy, hắn mới sai sử Bạch Sa hội đến
chặn đường, tựa hồ là để chúng ta toàn quân bị diệt, mà bây giờ ta đến
được Hoàng Hà khẩu, có thể nói hành trình hung hiểm vừa mới bắt đầu, nếu như không có Phượng Hoàng hội hộ vệ, chúng ta không chỉ không đưa được
thuế ngân vào kinh, mà ngay cả mạng nhỏ có thể cũng không giữ được, nói
gì đến con đường làm quan của đại ca.
Vô Tấn thấy Duy Minh cúi đầu không nói, lại uyển chuyển giải thích cho hắn:
- Ta cũng đã cân nhắc đến nguy hiểm của việc bại lộ thân phận mang đến
cho đại ca, cho nên toàn bộ thuyền viên đều đã đưa đến Lưu Cầu đảo, hiện trên thuyền đều là người của Phượng Hoàng hội, đều là người tâm phúc,
có thể tin tưởng tuyệt đối. Hơn nữa Trần thị huynh đệ cũng có thân phận
tiêu cục Thịnh Võ của Tuyền Châu quận làm yểm hộ, quan phủ có chuẩn bị
án, hoàn toàn có căn cứ có thể tra, chỉ cần đại ca có thể bịt miệng
huynh đệ Thích thị, ai biết được bọn họ là người của Phượng Hoàng hội,
hơn nữa, đại ca chỉ là một Hộ Tào chủ sự nhỏ bé, cho dù có người biết
bọn họ là Phượng Hoàng hội, cũng sẽ tưởng rằng thái tử an bài, là thái
tử có quan hệ với Phượng Hoàng hội, ai lại nghĩ đến Phượng Hoàng hội và
chúng ta có quan hệ. Đại ca, ngươi nói đạo lý này có đúng hay không?
Lửa giận của Duy Minh đã hòa hoãn rất nhiều, kỳ thật hắn cũng biết đi đường hung hiểm, nếu không phải có người của Phượng Hoàng hội bảo vệ mình thì mình đã mất mạng, hắn chỉ là tức giận vì huynh đệ tự tiện chủ trương,
không thương lượng với hắn.
Nhưng dù sao cũng là huynh đệ ruột
thịt, Duy Minh tức giận thì tức giận, hắn cũng biết huynh đệ là muốn tốt cho mình, vì mình mà nguy hiểm tính mạng, áp lực và mệt nhọc mà Vô Tấn
gánh vác, mình không thể tưởng tượng, giữa huynh đệ với nhau có chuyện
gì mà không thương lượng được chứ? Hắn thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
- Ngươi nói rất có đạo lý, trong lòng ta cũng thoải mái hơn rất nhiều, vậy bước tiếp theo ngươi định làm thế nào?
Vô Tấn trầm tư một lát rồi mới nói:
- Lập tức phải tiến vào Hoàng Hà, đệ nghĩ, Tề Vương nhất định sẽ dùng thủ đoạn gì đó đối phó chúng ta? Từ biểu hiện của Triệu Kiệt Hào, thái độ
của Tề Vương đối với thái tử tựa hồ vẫn hữu hảo, hắn sẽ thả cho chúng ta đi chứ?
- Không đâu!
Duy Minh khẳng định lắc đầu:
- Ngươi không hiểu loại tranh giành ngôi vị hoàng đế, Tề Vương ở Đông Hải quận cũng không phải ủng hộ thái tử, mà là hắn lợi dụng Tô đại nhân đến chèn ép Sở vương, cũng không biểu thị hắn ủng hộ thái tử, trái lại, hắn tuyệt đối sẽ không để cho thái tử có được ngân lượng nuôi quân, cho nên chúng ta đi ngang Tề cảnh, Tề Vương nhất định sẽ ra tay, đây cũng là
chuyện ta lo lắng nhất.
Hai huynh đệ vừa nói đến đây, bên ngoài liền truyền đến tiếng chuông gõ “Đinh đang”, thanh âm vô cùng chói tai dồn dập:
- Không tốt rồi!
Vô Tấn nhảy dựng lên, lao ra như cơn gió, Duy Minh ngây ngẩn cả người, hắn nhất thời còn chưa ý thức được chuyện gì, sau đó hắn mới nghe thấy
thanh âm chạy trốn trong khoang thuyền, lúc này mới ý thức được gặp
chuyện không may, hắn cũng đứng dậy chạy đi.
Trên boong thuyền
đầy những người nghe tin chạy đến, Vô Tấn đứng đầu tiên, sắc mặt hắn âm
trầm nhìn chằm chằm về mặt biển phía trước, chỉ thấy có gần trăm chiếc
chiến thuyền từ bốn phương tám hướng vây quanh bọn họ.
- Vô Tấn, xảy ra chuyện gì vậy?
Duy Minh chen lên trước hỏi.
- Là quân đội!
Vô Tấn khẽ thở dài:
- Tề Vương vận dụng thuỷ quân!
Sắc mặt Duy Minh trở nên tái nhợt, Tề Vương vậy mà lại vận dụng quân đội, kiếp nạn này bọn hắn thật sự chạy không thoát rồi.
- Vậy…Thuế ngân phải làm sao bây giờ?
Hắn run rẩy hỏi.
Vô Tấn chăm chú nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Thuế ngân nhất định là không giữ được rồi, nhưng chúng ta dù sao cũng
đang thực hiện công vụ, đại ca có thể lấy công vụ đến ứng đối, bảo vệ
tính mạng của mọi người trước, thuế ngân thì để thái tử và Tề Vương
thương lượng.
Duy Minh thoáng chốc trầm ngâm, chuyện đã đến bước này, cũng chỉ có thể làm như vậy:
- Được rồi! Vậy để ta đến thương lượng.
Đây là một nhánh quân đội chờ đợi đã lâu, là Thanh Hà thuỷ quân của Tề
Châu, khi thuyền hộ ngân tiếp tế nước ngọt ở Bồng Lai quận, bọn hắn liền nhận được tin tức, xuất động hơn một trăm chiếc chiến thuyền đến đây
chặn đường, Đô úy Thanh Hà thuỷ quân tên là Vũ Hóa Trăn, là tâm phúc của Tề Vương, hắn sớm đã nhận được mật lệnh của Tề Vương, bất luận như thế
nào cũng phải ngăn cản thuế ngân Đông Hải quận vào kinh, lúc này, hắn
thấy con mồi đã chui vào lưới, không kìm được cười ha ha.
- Đại
nhân, chúng ta chỉ ra biển tuần tra, còn đối phương lại là thuyền quan,
chúng ta không phụng chỉ chặn đường, nếu để bộ binh biết được, sợ rằng
chúng ta không gánh nổi trách nhiệm.
Người đứng bên cạnh nói
chuyện chính là Quả Nghị Đô úy Triệu Huân, quân phủ của vương triều Đại
Ninh là một gã Đô úy làm chính, hai gã Quả Nghị Đô úy làm phó tướng,
bình thường đều là Quả Nghị Đô úy ra biển tuần tra, hôm nay, Đô úy tự
thân xuất mã, chính là vì chặn đường ngân thuyền của Đông Hải quận.
Võ Hóa Trăn liếc mắt nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Quan thuyền thì thế nào, quan thuyền thì không có buôn lậu sao? Ta thấy con thuyền này rất khả nghi, nhất định phải điều tra!
Hắn lập tức ra lệnh:
- Lên thuyền kiểm tra!
Hơn 100 chiếc chiến thuyền thuỷ quân lao tới gần chiếc thuyền hộ ngân, bao
bọc vây quanh bọn họ, trên mạn thuyền dày rộng, hơn hai trăm tên binh
sĩ võ trang đầy đủ vọt lên thuyền chở ngân lượng. Tất cả bọn hắn đều mặc áo giáp sáng loáng, tay cầm chiến đao, đằng đằng sát khí, trên hơn 100
chiếc thuyền xung quanh đứng đầy binh sĩ, cầm tên nỏ, từng cây cung lạnh lùng nhắm ngay vào bọn họ.
Vũ Hóa Trăn đứng ra nghiêm nghị quát:
- Các ngươi là thuyền ở đâu? Chủ thuyền đi ra nói chuyện!
Thái độ của hắn vô cùng thô bạo ác liệt, hắn lấy thế đoạt người, dùng quân
uy trấn trụ đối phương trước, Duy Minh đi đến trước thi lễ, đưa công văn chính thức của Đông Hải quận cho hắn:
- Vị tướng quân này, chúng ta là thuyền quan Đông Hải quận, hộ tống thuế ngân vào kinh, tại hạ là
Hộ Tào chủ sự Đông Hải quận, đây là công văn, mời xem qua!