Thân thái hậu gật gật đầu:
- Tình huống đám đại thần thế nào.
- Hồi bẩm thái hậu thần mới nghe ngóng qua, triều thần còn một trăm
người, lễ bộ thượng thư Lý Mặc thái thường khanh Ôn Trí Viễn đều ở lại.
- Hơn một trăm người?
Thân thái hậu tự giễu cười cười:
- Hôm trước còn năm sáu trăm người thỉnh nguyện với ai gia hôm nay chỉ còn lại hơn một trăm người tới thôi sao?
- Chỉ một Thân Tể mà đã dọa cho họ trở nên như vậy.
Bạch Minh Khải thấy thái hậu vẫn chấp mê bất ngộ thì thấm thía nói:
- Thái hậu đám đại thần không phải sợ mà là trong lòng họ phẫn hận, phẫn hận Thân Tể tàn bạo phẫn hận hoàng tộc bị tàn sát, Kim thị lang và Bùi
thiếu khanh đã từng nói với thần bọn họ thuần phục Đại Ninh vương triều
mà Ung kinh giờ đây đã không còn là Đại Ninh vương triều nữa, bọn họ
không hề lưu luyến nơi này, thái hậu đây mới là vấn đề căn bản.
Lúc trước Thân thái hậu nhất định sẽ mắng mỏ Bạch Minh Khải nghe nhìn
lẫn lộn nhưng hiện tại nàng không muốn trách cứ hắn nữa, đây là những
lời trung ngôn nàng một mực muốn đăng cơ làm nữ hoàng, ngay cả Thân Quốc Cữu cũng xa lánh mới đem tới kết quả xấu ngày hôm nay.
Thân thái hậu minh bạch nhưng nàng không chịu thừa nhân, nàng yên lặng gật nhẹ đầu:
- Ai gia cũng biết Thân Tể là tai họa nhưng không có biện pháp, lúc
trước bổ nhiệm hắn làm lưu thủ Tây Kinh cho hắn nắm binh quyền, mới đem
tới hậu quả xấu hôm nay.
Nàng lại thở dài:
- Được rồi không nói chuyện này nữa, tướng quốc ai gia muốn mời Thân
tướng quốc về kinh thi hành chế độ Chính Sự đường, khanh thấy thế nào?
Bạch Minh Khải cười khổ một tiếng sớm biết ngày hôm nay thì cần gì làm
như lúc trước, nhưng nói đi cũng phải nói lại nếu không phải bị bức tới
mức này Thân thái hậu cũng không nhượng bộ.
- Thái hậu đã quyết định thần không có ý kiến.
- Được rồi cứ thế mà quyết định tướng quốc, chuyện thủ thành ai gia sẽ
bố trí nhưng trấn an dân chúng, ổn định giá hàng vẫn phải phiền tới
tướng quốc, có chuyện gì cứ liên hệ với ai gia.
Tình hình khẩn cấp Thân thái hậu cũng không đề cập đến chuyện lập Tân đế nàng lấy lý do hoàng thượng bị bệnh dù sao hoàng đế cũng không hỏi
triều chính, hắn mất tích cũng không khiến cho nhiều triều thần chú ý.
Cửa thành Ung kinh vào buổi tối đóng chặt cửa lại không cho phép dân
chúng đi ra ngoài, Thân thái hậu hạ lệnh, mang lên kinh thành bốn mươi
vạn lương thực, dùng để ổn định giá cả, noi theo Trương Tấn Tiết, mỗi
ngày dùng một lượng bạc thuê binh, trưng lấy ba vạn.
Bạch Minh Khải dẫn đầu một trăm tên quan viên, điều động nha dịch Trường An ba trăm người mọi người bận rộn ở trong phường rải truyền đơn trấn
an dân chúng.
Sau một loạt hành động thành Ung Kinh cuối cùng cũng ổn định thế cục lại.
Canh hai trong đêm mười tám vạn quân Quan Trung đã tới thành Ung kinh,
đứng ở trên đầu thành chỉ thấy vô vàn bó đuốc của quân đội, biển lủa
phân thành ba khối hướng về bốn phương tám hướng tản đi, một lúc sau
mười tám vạn đại quân vây quanh đông tây nam ba cửa, chỉ chừa lại mặt
bắc, vì đó là nơi sơn nguyên khó có thể hành quân.
Thân Tể cưỡi chiến mã, dừng trước tường thành đen nhánh lúc này hắn đã
hiểu rõ, Thân thái hậu không tiếp nhận đề nghị của mình muốn đối đầu đến cùng với mình.
- Đại tướng quân chúng ta có nên công thành hay không?
Một tâm phúc đại tướng thấp giọng hỏi.
Thân Tể lắc đầu:
- Không gấp ta đang chờ viện binh tới, đem viện quân của nàng ta tiêu diệt trước sau đó mới lấy kinh thành.
- Đại tướng quân ty chức lo rằng...
- Không cần lo lắng.
Thân Tể khoát tay, cắt đứt đề nghị của thủ hạ:
- Ta nắm chắc rồi ngươi không cần nhiều lời nữa.
Thân Tể ngắm thành Ung kinh trong lòng tính toán.
Long Tuyền quận La Chí Ngọc đã nhận được mệnh lệnh khẩn cấp của thái hậu mệnh cho hắn rút đi đại quân trở về Quan Trung, khẩn cấp trợ giúp Ung
kinh, Quan trung xuất hiện việc Thân Tể tạo phản La Chí Ngọc cũng biết.
Thân thái hậu tổng cộng có hai mươi vạn đại quân trong đó mười lăm vạn ở Thái Nguyên năm vạn khác ở Tấn Nam, do con trai trưởng Thân Tuấn Nghĩ
của Thân Tể thống soái vì Thân Tể tạo phản cũng có nghĩa là thái hậu
không thể khống chế quân đội nơi đó.
Mùng bảy tháng giêng vừa qua năm mới đúng vào lúc thời tiết rét đậm,
trời đông ía rét, từng bóng quân băng qua Hoàng Hà mặt sông băng lạnh,
binh sĩ rét run.
Đã có hơn một vạn quân đội lướt qua mặt sông, đại bộ phận gian nan hành quân.
La Chí Ngọc đứng trên mặt sông nhìn những binh sĩ qua sông gian nan lông mày hắn liền nhăn lại, đại tướng Tống Viễn dưới tay của hắn thấp giọng
nói:
- Đại soái đi trong đêm sông quá rét lạnh, bầu trời nhìn sáng sủa ngày
mai chắc chắn có mặt trời, không bằng ngày mai qua sông đại soái thấy
thế nào.
La Chí Ngọc thở dài:
- Ta biết ban đêm qua sông không dễ nhưng kinh thành nguy cấp nếu như đi muộn Thân Tể đã hạ thành trì chỉ sợ kinh thành sẽ có đồ sát ta chỉ sợ
sẽ là thiên cổ chi tội.
- Đại soái ty chức có một câu không biết có nên nói hay không.
La Chí Ngọc liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi đã theo ta nhiều năm có gì mà không thể nói nữa?
Tống Viễn do dự một chút rồi nói:
- Ty chức cho rằng Ung kinh Thân thị soán quyền hoàng tộc giết sạch,
trên thực tế đã không phải là Đại Ninh vương triều, đám quan lại bọn họ
đều rời khỏi Ung kinh tìm đường ra hiện tại nếu chúng ta đi chịu chết
các huynh đệ sẽ oán hận.
La Chí Ngọc kinh hãi:
- Ngươi đã nghe được lời đồn gì trong quân?
Đại soái không phải là lời đồn buổi trưa mười binh sĩ cao cấp nói chuyện với nhau bọn họ đều có ý đó không muốn vì Thân gia mà bán mạng
La Chí Ngọc yên lặng nửa ngày hắn cũng không phải là người của thái hậu
lúc trước Hoàng Phủ Hằng rời khỏi Hoa Thanh cung hắn còn để lại cho
Hoàng Phủ Hằng một con đường để đi, cho mình một chỗ lui, hiện tại thế
cục nghiêm trọng như vậy hắn làm sao không cân nhắc được, tuy nhiên thái hậu đối với hắn không tệ hắn làm sao có thể hạ quyết tâm.
- Trước tiên giải quyết nguy cấp ở Quan Trung rồi tính sau, cho dù không cân nhắc vì Thân thái hậu chúng ta cũng phải cân nhắc vì Ung kinh.
Lúc này ở phía sau truyền tới từng hồi rối loạn, vô số binh sĩ chạy như điên quăng mũ cởi giáp chật vật vô cùng.
La Chí Ngọc giận dữ:
- Xảy ra chuyện gì?
- Đại soái quân Tây Lương đánh từ phía sau.
La Chí Ngọc chấn động hắn sợ ban ngày bị phục kích nên mới qua sông ban
đêm không ngờ vẫn bị phục kích, hơn nữa lại còn là kỵ binh Tây Lương
không biết bọn chúng có bao nhiêu quân đội.