Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu hắn cũng cho là như thế, Thân Tể tuyệt đối không đếm xỉa tới.
- Nếu đã như vậy ngươi nói xem một khi Thân Tể khống chế được kinh thành hắn sẽ đối đãi thế nào với hoàng tộc?
- Bọn họ vẫn sẽ thừa cơ.
Cao Ngang hiểu rõ tâm ý của Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn cũng thầm kinh hãi với hành vi trước sau hung hãn của Thân Tể nếu như Thân Tể khống chế kinh
thành hoàng tộc chắc chắn gặp phải tai họa ngập đầu.
- Điện hạ ta đoán chừng hoàng tộc tình thế không ổn mấu chốt là xem thái hậu có thể giữ được hay không nếu không bọn họ sẽ gặp tai họa ngập đầu, chỉ có thể giết chết hoàng tộc Thân Tể mới có khả năng đăng cơ cơ hội
này hắn tuyệt đối không bỏ qua.
- Đây cũng là thứ mà chúng ta hi vọng, nếu như Thân Tể giết hoàng tộc ta cũng có thể nắm được ưu thế chính trị, trước hết hoàng tộc Lạc kinh sẽ
cảm động với ta, cho dù ta lấy đất đai của bọn chúng.
Hoàng Phủ Vô Tấn nở ra nụ cười:
- Xem ra ta phải hành động rồi.
Hắn hạ quyết tâm;
- Hiện tại tới phủ đệ của Hoàng Phủ Nhân Kiệt, cùng hắn thương lượng một chút về việc tế tự thái miếu.
Hoàng Phủ Nhân Kiệt trước kia chính là Tông Chính Tự Khanh là người của
Hoàng Phủ Hằng sau khi lưỡng kinh đối lập hắn trở về lạc kinh đảm nhiệm
chức vụ này, Hoàng Phủ Hằng bại vong hắn chạy ra khiỏ Lạc kinh đi Sở
châu được thái hoàng thái hậu phong làm Tấn Lăng quận vương, hiện tại
vẫn đảm nhiệm chức tông chính tự khanh.
Buổi trưa đầu tháng giêng, tin tức Thân Tể ở phong huyện giết toàn bộ
hoàng tộc cũng truyền tới Lạc kinh khiến cho Lạc kinh xôn xao và kinh
hãi đồng thời khiến cho bọn họ thầm cảm thấy may mắn tuy bọn họ mất đất
đai nhưng vẫn bảo tồn tính mạng, Hoàng Phủ Vô Tấn sau khi lấy đất đai
của bọn họ không hề làm khó mà để cho bọn họ hoàn toàn tự do.
Vốn không ít hoàng tộc còn phẫn hận định tới Ung kinh không ngờ chiến sự Đồng Quan bộc phát cản trở cước bộ của bọn họ, nhưng lúc này bọn họ lại thầm cảm thấy may mắn.
Đầu năm trong thái miếu của hoàng cung Lạc kinh Tông Chính tự cử hành
nghi thức tế tự long trọng 128 hộ hoàng tộc cùng với nhi tử của bọn họ
tổng cộng hơn năm trăm người toàn bộ tham dự tế tổ không có ai ép buộc
nhưng đây liên quan tới lợi ích bản thân, cơ hồ tất cả hoàng tộc đều
tới.
Bọn họ hi vọng Vô Tấn có thể trước mặt tổ tiên cân nhắc tới lợi ích của bọn họ.
Lần này tế tổ long trọng ở Lạc kinh so với việc hoàng tộc bị tàn sát ở Ung kinh đã đối lập hoàng toàn.
Năm mới ở Ung Kinh sẽ không an toàn mà trôi qua, sáng ớm đầu tháng hai,
trên đường cái Ung kinh đã hỗn loạn một hồi vô số xe ngựa của đại gia tử mang theo gia sản và thê nhi trên đường cái nhanh chóng chạy đi, ở Ung
kinh càng ngày càng có người bỏ trốn.
Được biết ba vạn thiết kỵ của Thân Tể đóng ở ngoài thành khiến cho tất cả đều nhận thức hắn sắp tạo phản rồi.
Phủ đệ của Bạch Minh Khải cũng loạn thành một đoàn hạ nhân ở trong phủ
của hắn cũng lục tục xin về nhà nghỉ ngơi, hơn một trăm người rời khỏi
cuối cùng chỉ còn hơn mười lão bộc trung tâm và thiếp thâ nha hoàn ở
lại.
Bạch Minh Khải hiện tại tâm thần bất loạn, y nguyên ngồi ở trong thư
phòng đọc sách, cho dù là hắn cũng không ngờ Thân Tể lại phát điên tới
mức này, muốn giết người đoạt quyền, nhưng Bạch Minh Khải cũng không vì
vậy mà thất kinh.
- Lão gia có tin tức.
Quản gia hấp tấp tới bẩm báo:
- Kim thị lang cùng với Bùi thiếu khanh đã khóa cửa nhà bọn họ lại chuẩn bị rời khỏi kinh thành.
- Ta biết rồi ngươi đi đi.
Hai người đó là hai tâm phúc của Bạch Minh Khải trước kia cùng bọn họ
hành động không ngờ bây giờ bọn họ lại chạy trốn rồi, điều này khiến cho Bạch Minh Khải phải lắc đầu ngay cả thị lang và thiếu khanh cũng chạy
trốn thì làm sao không khiến cho dân chúng khủng hoảng.
- Lão gia.
Thôi thị vợ của hắn đi vào trong thư phòng nàng lo lắng nói:
- Tất cả mọi người đều trốn đi, sao ông còn có tâm tư đọc sách chúng ta cũng đi thôi.
- Đi?
Bạch Minh Khải lườm nàng khẽ cười nói:
- Bà muốn đi nơi nào?
- Thiếp nghe đại bộ phận mọi người đều bỏ chạy tới Thục châu, chúng ta nhập Thục lão gia thấy thế nào?
Bạch Minh Khải lắc đầu:
- Ta sẽ không đi Thục châu.
- Thế nhưng mà lão gia... mặc kệ đi đâu chúng ta cũng phải đi một nơi
một khi quân đội Thân Tể vào thành điều thứ nhất hắn làm chính là tìm
lão gia.
Thôi phu nhân dù sao cũng là một người xuất thân từ hào phú nhà giàu
cũng có chút kiến thức, nàng biết Thân Tể muốn gì Thân Quốc Cữu đi rồi
trượng phu chính là đệ nhất đại thần ở kinh thành, Thân Tể làm sao có
thể buông tha ông ta được.
- Lão gia không bằng chúng ta tiến cung xin thái hậu che chở.
Bạch Minh Khải khoát tay áo:
- Bà không cần lo lắng cũng không cần gấp gáp ta sẽ có niơ để đi.
Đúng lúc này quản gia tiến tới bẩm báo:
- Lão gia Đàm tiên sinh đã tới.
Hắn lại phân phó cho thê tử:
- Bà trước hết hãy thu thập một thoáng mấy thứ đồ vật và nữ trang quý báu là được.
- Được để thiếp đi.
Thôi thị quay trở về nội viện một lát sau Đàm Cử được quản gia dẫn tới, Đàm Cử chắp tay cười nói:
- Bạch thượng thư nhàn nhã đọc sách chỉ sợ bây giờ toàn thành Trường An chỉ có mình Bạch thượng thư là làm được như vậy.
Bạch Minh Khải buông sách ra cười nói;
- Đàm tiên sinh có tin tức mới nhất gì không?
- Có.
Quân Thân Tể đã tới Vị Nam huyện cộng thêm với ba vạn kỵ binh ở Phong
huyện tổng cộng đã là mười tám vạn đại quân, Thân Tể xem ra muốn liều
mạng rồi.
- Hành động này của Thân Tể ta chỉ có thể dùng từ phát điên để hình dung.
- Hắn cũng không phải là phát điên tuy nhiên hắn muốn noi theo Hoàng Phủ Thiết Lệ năm đó giết chết hết hoàng tộc Võ Thị, đây là mưu đồ đã lâu
của hắn, khó khăn lắm mới có được cơ hội này thái hậu vừa tước đi tước
Tần vương của hắn hắn đã lấy cớ tuy nhiên hắn vẫn quá ngu xuẩn.
- Hắn rất ngu xuẩn hắn cho rằng mình có thể đi theo con đường trước kia
của Hoàng Phủ Thiết Lệ mà không biết rằng thiên hạ bây giờ không giống
như thiên hạ lúc đó, năm đó thiên hạ gần như thống nhất mà hiện tại Lạc
kinh đang chằm chằm ở bên cạnh, hắn làm vậy chỉ khiến cho Lạc kinh có
lợi.
Bạch Minh Khải thở dài lại hỏi:
- Vậy Đàm tiên sinh cho rằng về sau thế cục sẽ đi thế nào?
- Ta cho rằng mấu chốt ở chỗ Thân thái hậu có đồng ý cho hắn làm nhiếp
chính vương hay không nếu như chịu đáp ứng thì mọi chuyện sẽ được dẹp
loạn còn nếu như không chịu như vậy Thân Tể vào kinh.
- Vậy Đàm tiên sinh cho rằng thái hậu có đáp ứng không?