Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 468: Hoàng Phủ Điềm uất ức (thượng)




Trong lòng Hoàng Phủ Điềm phẫn hận tới cực điểm, hắn sáng sớm đã nghe được tin sư phụ bị đuổi hắn biết rằng mẫu hậu trả thù mình rồi sư phụ là người duy nhất hắn nể trọng, nếu như bọn họ đi rồi thì mình phải làm sao bây giờ.

Hắn vừa hận vừa tức, đã mất đi lý trí bắt đầu rống to:

- Mẫu hậu, vì sao?

- Ngươi cứ như vậy mà nói chuyện với ai gia sao?

Thân thái hậu lạnh lùng:

- Đây chính là cách bọn họ dạy ngươi làm con hay sao?

Hoàng Phủ Điềm bỗng nhiên ý thức được hắn làm ra bộ dạng như vậy ngược lại chọc giận thái hậu hắn dần tỉnh táo lại khắc chế phẫn hận trong lòng mà trầm giọng nói:

- Bọn họ cũng không vi phạm điều gì dạy nhi thần rất tốt chúng ta nói chuyện rất hòa hợp xin mẫu hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban để cho bọn họ được ở cạnh nhi thần.

Thân thái hậu lãnh đạm nhìn qua nhi tử, thấy hắn cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại bà liền thản nhiên nói:

- Chu Kỳ Luân là lễ bộ thượng thư dựa theo luật pháp của triều đình tới địa phương dò xét, Duyên An quận xảy ra chuyên gian lận làm rối loạn kỷ cương hắn là lễ bộ thượng thư không đi chẳng lẽ còn muốn ai gia đi thay hắn sao?

Thấy nhi tử muốn phản bác, nàng lập tức khoát tay:

- Ngươi nghe ai gia nói xong.

- Còn Từ Quân hắn là đại học sĩ, dạy ngươi đọc sách đã năm năm dựa theo pháp luật của triều đình thân vương sư không thể quá ba năm, hắn đã làm rất lâu rồi hơn nữa tất cả các đại học sĩ đều đi địa phương làm quan là lệ cũ, chẳng lẽ Từ Quân dạy ngươi đọc sách thì có thể đặc biệt được trực tiếp thăng làm thị lang hay sao?

- Không nhi thần cũng không phải nói bọn họ đặc biệt nhi thần chỉ cho rằng thái hậu xử lý bất công.

- Vậy ngươi nói xem ai gia xử lý bất công ở chỗ nào?

Hoàng Phủ Điềm dù sao cũng còn rất trẻ, ăn nói của hắn không bằng mẫu thân chỉ hai câu nói đã bị thái hậu làm cho cứng đơ, cuối cùng hắn không biết làm sao quỳ ở phía dưới không nói một lời.

Thân thái hậu nhìn hắn, nàng từ từ nói:

- Được rồi nể tình bọn chúng dạy ngươi, ai gia hơi thoáng một chút, Chu Kỳ Luân tới Duyên An quận bình thường điều tra không sửa đổi, Lâm Ấp quận đúng là hơi xa vậy để cho Từ Quân công tác ở Tư Dương quận, cứ như vậy đi, ngươi quỳ bình an.

- Vậy nhi thần đọc sách làm sao bây giờ?

- Chuyện này ai gia biết phải làm sao, ai gia sẽ để cho quang lộc tự thiểu khanh Hàn Lộ tới dạy cho ngươi hắn học vấn uyên bác không thua gì Từ Quân ai gia đã quyết định.

Hoàng Phủ Điềm toàn thân run lên, Hàn Lộ chính là người của Bạch Minh Khải mà Bạch Minh Khải chính là phát ngôn của thái hậu ở trong triều đình tương đương với giám thị mình, hắn tất cả đều minh bạch mẫu hậu hoài nghi mình rồi.

Hoàng Phủ Điềm thẫn thở trở về cung điện của mình.

Từ khi trường thái học phát sinh thảm án, Thân Quốc Cữu cũng trầm mặc, hắn không nhắc lại chính sự đường nữa hắn cũng ý thức được để cho thái hậu bỏ quyền là không thể nào, nàng cùng với Thân Tể có tới bốn mươi vạn quân đội thực lực tuyệt đối cường đại, làm sao có thể nguyện ý bỏ đi quyền lực của mình được.

Hơn nữa hắn không thể không thừa nhận được rằng Thân thái hậu có thủ đọan, nàng một mực bắt lấy Bạch Minh Khải và các đại thần ủng hộ mình, tăng lương cho các quan viên trên phạm vi lớn, làm lung lạc cả triều đình.

..........

Ở bên ngoài tuyết rơi lả tả, Hoàng Phủ Điềm đang cưỡi ngựa dừng phía trước Thân Quốc Cữu bước tới thi lễ:

- Lão thần Thân Trăn tham kiến bệ hạ.

- Quấy rầy tướng quốc rồi.

Hoàng Phủ Điềm thở dài một hơi:

- Trẫm dạo chơi không cần quá khoa trương mau nhanh len đi.

- Lão thần minh bạch mời bệ hạ.

Thân Quốc Cữu đem Hoàng Phủ Điềm vào trong thư phòng của mình ở đây không còn người thứ ba nữa, Hoàng Phủ Điềm bỗng nhiên quỳ xuống rơi lệ nói:

- Cữu cữu cứu chất nhi.

Thân Quốc Cữu cuống quít đỡ hắn lên:

- Bệ hạ không thể như vậy không thể như vậy.

Hắn đem Hoàng Phủ Điềm đỡ ngồi xuống rồi thở dài nói:

- Bệ hạ có chuyện gì xin nói ra.

Hoàng Phủ Điềm gật nhẹ đầu sau nửa ngày hắn bỗng nhiên phẫn hận nói:

- THân là thái hậu không ở sâu trong nội cung mà lại khống chế quyền hành kiến thức nông cạn làm cho quốc gia lầm lỡ hiện tại binh đã nguy tới dưới thành bà ta còn không biết sai muốn tiếp tục lộng quyền, cơ nghiệp ba trăm năm của Đại Ninh vương triều sắp phải hủy trong tay của bà ta rồi.

Thân Quốc Cữu thấy hắn kích động thì cười khổ:

- Bệ hạ dù sao cũng là mẫu hậu của người không thể nói như vậy.

- Có thể ta là con của bà ta nhưng tướng quốc ông biết bà ta nói thế nào không, lúc đầu thì nói ta mười tám tuổi có thể chấp chính về sau lại sửa lại thành hai mươi tuổi sau đó lại đổi giọng không gọi là độc lập chấp chính nữa mà là tham chính ta hỏi qua bà ta cái gì gọi là tham chính, bà ta nói là sẽ giao cho ta một bộ phận tấu chương để ta thay bà ta phân ưu.

Hoàng Phủ Điềm kích động sửa thành xưng ta cho thấy hắn không cho mình là hoàng đế nữa rồi:

- Tướng quốc ông cho rằng bà ta nhất thời vui đùa hay là nói thật?

Thân Quốc Cữu trầm mặc hắn không biết thế nào nữa, tiểu hoàng đế đã lớn rồi muốn lừa gạt y là không thể nào hắn biết rõ tương lai dù Hoàng Phủ Điềm mười tám hay hai mươi tuổi cũng chỉ là con rối mà thôi.

Thật lâu sau Thân Quốc Cữu mới thở dài nói;

- Nàng ta tuy là muội ruột của thần nhưng cũng là mẹ ruột của bệ hạ thần không thể nói chuyện với nàng, nhưng bây giờ thần nói thật mặc kệ thế nào nàng ta một ngày nào đó sẽ trở thành Võ Tắc Thiên thứ hai.

Hoàng Phủ Điềm chấn động:

- Cữu cữu nói rằng mẫu thân sẽ....

Thân Quốc Cữu gật đầu:

- Hắn là như vậy từ nhỏ thần đã hiểu tính tình của bà ta hơn nữa hiện tại cũng nhìn thấu bà ta đối với quyền lực vô cùng si mê, trừ phi bà ta chết rồi mới có thể buông tha nhưng bà ta năm nay ba mươi tuổi thân thể rất tốt nếu bão dưỡng tốt có thể chấp chính bốn mươi năm mà bên thái miếu thiết bia có ghi, thái hậu nhiếp chính không thể nhiều hơn mười năm nói cách khác sau mười năm bà ta phải giao quyền đương nhiên chỉ còn một biện pháp là cải biến thân phận đăng cơ làm đế.

Dừng một lúc Thân Quốc Cữu lại từ từ nói:

- Bệ hạ không thể giải thích thủ đoạn của bà ta rồi đem Chung Từ hai người điều đi chỉ là bà ta không muốn vạch mặt bệ hạ nhưng thần có thể nói ít nhất trong vòng ba tháng hoặc nửa năm sau Chu Từ hai người sẽ chết ở nơi đảm nhiệm bệ hạ không có bất kỳ cơ hội nào.