Quân đội cũng
đã quân tâm tan rã. Vốn La Thiến hứa những lời có cánh như ‘Đánh về quê
nhà đi!’, ‘Theo quân công tăng thưởng!’, cũng tùy theo hai mươi vạn Sở
quân đến gần Lạc Kinh mà tan thành mây khói. Quân tâm giảm thấp đến cực
điểm, tựa như bệnh tình nguy kịch đã bắt đầu thối rữa, ngày càng nhiều
binh sĩ trở thành đào binh. Mỗi ngày có ngàn vạn binh sĩ tìm cách chạy
trốn. Mới gần năm ngày mà mười vạn đại quân đã rút lại thành ba vạn
người.
Giây phút cuối cùng Tề quân sắp tan vỡ, trong Tử Vi cung lại đặc biệt
náo nhiệt. Ba mươi mấy đại thần ủng hộ Tề vương Hoàng Phủ Chung chính
thức đăng cơ. Hoàng Phủ Chung tế bái thái miếu, tế bái thiên địa, leo
lên Tử Vi điện, trở thành tân hoàng đế của Đại Ninh vương triều. Gã đem
ba mươi mấy đại thần đều phong làm quan lớn như thị lang thượng thư.
Nhưng gã không có cả người khắc ấn, chỉ đành ra lệnh người đi phường in
ấn, mời điêu khắc sư dùng gỗ điêu khắc quan ấn.
Khiến Hoàng Phủ Chung cực kỳ chán nản là hôm thượng triều, ba mươi lăm
đại thần chỉ có năm người, còn lại không biết tung tích. Họ muốn chính
là một chức quan, nay đã được đến thì không cần thiết cùng Hoàng Phủ
Chung chết chung.
Hoàng Phủ Chung một mình ngồi trên tòa đại điện. Thái giám, cung nữ, thị vệ, không có một ai. Hoàng Phủ Chung cảm thấy thê lương, gã sâu sắc cảm nhận được cảm giác cuối cùng của huynh trưởng Hoàng Phủ Hằng.
Ngày hai mươi lăm tháng mười, hai mươi vạn Sở quân bao vây thành Lạc Kinh.
Tin hai mươi vạn Sở quân vây Lạc Kinh khiến cả Đại Ninh vương triều biến thành hỗn loạn và bất an. Các loại phạm tội bạo lực ngày càng điên
cuồng, gần như mỗi người đều biết đại thế đã mất, bao gồm binh sĩ Tề
quân tham gia phạm tội. Họ nhân lúc Sở quân chưa vào thành hốt một mẻ
cuối cùng.
Dân chúng Lạc Kinh không còn là dê đợi làm thịt. Dân chúng Lạc Kinh
không chịu nổi Tề quân quấy nhiễu nữa, tự tổ chức đội phòng chống bạo
lực, bảo vệ nhà mình.
Bạo lực ngày càng máu me, không ngừng có binh sĩ Tề quân lạc khỏi đám
đông bị đội phòng chống bạo lực bao vây đánh chết. Không ngừng có trận
huyết chiến giữa vài trăm binh sĩ Tề quân và đội phòng chống bạo lực
trên đường cái. Khắp nơi đều là xác chết máu chảy đầm đìa, khiến cửa đô
thành tràn ngập bức xúc bạo lực.
Lúc này Lạc Kinh còn có ba vạn thủ quân, là ba vạn người cuối cùng trung thành với Tề vương, là vệ đội thân vương của Hoàng Phủ Chung, đi theo
gã nhiều năm, do đại tướng La Thiến thống soái. La Thiến không thèm để ý tình thế kinh thành thành nữa, gã tập trung tinh thần sắp xếp phòng ngự đợt tấn công cuối cùng của hai mươi vạn Sở quân.
La Thiến cũng phát hiện điểm sơ hở là Sở quân không muốn trả cái giá đắt đoạt lấy Lạc Kinh. Gã tập trung vào nhược điểm này sắp xếp phòng ngự.
Trọng điểm phòng ngự ở cửa thành và Lạc Thủy. Không đủ binh lực, gã ở
trong thành chiêu mộ hơn một vạn dân đen trai tráng hỗ trợ thủ thành.
Vì phòng ngừa thủy quân Sở Châu từ Lạc Thủy vào kinh thành, La Thiến ra
lệnh người trong thành Lạc Thủy chặt mấy ngàn cọc gỗ hình thành chướng
ngại, lại ra lệnh quân đội kéo thật dài xích sắt lan giang, ở trên mặt
sông xây thủy trại cỡ lớn.
Kỳ thật trong lòng La Thiến biết rõ, thủy quân Sở Châu có hỏa pháo hùng
mạnh, những bố trí của gã rất khó ngăn cản được. Tề quân đã mất đại thế, chẳng qua gã muốn dùng hết sức phòng thủ đến giây phút cuối cùng, tranh thủ thời gian cho Tề vương.
Vào đêm, đây là đêm thứ nhất Sở quân bao vây Lạc Kinh. Trong một đại
trạch Quy Đức phường gần sát Trường Hạ Môn, có mười mấy người đang khẩn
cấp bàn bạc đối sách. Tòa nhà này là phủ trạch của Thôi Diệu Võ, nổi
danh hào cường Lạc Kinh. Hào cường cũng chính là nhân vật có thế lực
không chính thức ở địa phương. Ví dụ như quân Huỳnh Dương có Lưu thị
thuyền hành. Quận Đông Hải huyện Duy Dương có vài đại gia tộc. So với
cường hoành địa phương thì tại Lạc Kinh có rất nhiều. Ví dụ như cửa hàng Tề Thụy Phúc, Đông Lai thương hành, Bách Phú thương hành, vân vân và
vân vân. Chẳng qua trong trận chiến đầu tiên liên quân Ung Tề vây Lạc
Kinh thì những cửa hàng này lần lượt đóng cửa, rời khỏi Lạc Kinh, theo
rất nhiều dân chúng bỏ trốn. Càng nhiều đại hộ đều lựa chọn tạm thời rời đi, khiến cường hoành trong thành gần như biến mất không còn, để lại
chỉ là số người rất ít, Thôi Diệu Võ Quy Đức Phường là một trong số ít
đó.
Thôi Diệu Võ sinh ra là người Lạc Kinh, gia tộc gã khống chế ba phần gạo ở Lạc Kinh, tại nam thị và bắc thị đều có cửa hàng của gã. Nhưng trong
hai tháng không ổn định gần đây, việc buôn bán của gã tổn thất trầm
trọng, gần như hơn một nửa gạo tồn bị Tề quân cưỡng ép trưng dụng, điều
này khiến gã cực kỳ bất mãn.
Thôi Diệu Võ năm nay khoảng năm mươi tuổi, bề ngoài là lão già nhỏ gầy, nhưng lại có ánh mắt và can đảm người thường không có.
- Tề quân chắc chắn thất bại, ta xem Ung Châu sớm muộn gì là cá trong
chậu. Thôi gia chúng ta sau này có cơ hội phát triển trong tân vương
triều hay không, mấu chốt ở chỗ chúng ta có bắt giữ được cơ hội lần này
không!
Một tộc nhân tuổi lớn tuổi hỏi:
- Tộc trưởng đây là muốn dẫn Sở quân vào thành?
- Đúng vậy!
Thôi Diệu Võ nhỏ gọng nói với các tộc nhân:
- Hôm nay ta mượn cơ hội đi xem phòng thủ thành của Tề quân, phát hiện
bên trong có rất nhiều lỗ hổng, số thủ quân quá ít, không thể trám đầy
các lỗ hổng được. Nếu chúng ta nắm bắt được mấy lỗ hổng này, thay Sở
quân mở ra một con đường, đó chính là gia tộc chúng ta lập công lớn, đem đến lợi ích trong tương lai!
Một tộc nhân tuổi trẻ khác hỏi:
- Không biết tộc trưởng muốn bắt tay từ đâu?
Thôi Diệu Võ cười đắc ý nói:
- Trong Quy Đức phường chúng ta có lỗ hổng, các ngươi nghĩ đến không?
Mười mấy tộc nhân kịp phản ứng lại, đồng thanh nói:
- Ý tộc trưởng là Y Thủy?
- Đúng là chỗ đó!
Thôi Diệu Võ gật đầu, lại nói:
- Ta để con cháu chúng ta, và trai tráng trong phường tham gia Tề quân
chiêu mộ binh sĩ đang phòng ngự trên Y Thủy. Đến lúc đó tùy cơ hành sự
là có thể làm thành việc lớn, ta đã phái lão nhị đi quân doanh Sở Châu
rồi.
Hai mươi vạn Sở Châu bao vây Lạc Kinh không phải là kéo dài liên doanh
bao quanh Lạc Kinh mà chia thành bốn đại doanh, trú ở đông tây nam bắc
Lạc Kinh, hỗ trợ cho nhau. Lúc này đã là đầu đông, gió bắc gào thét,
trên trời che kín mây đen, mắt thấy đợt tuyết thứ nhất sắp rơi xuống.
Giống như La Thiến đã đoán, Sở quân không có ý định cưỡng bức công
thành. Hoàng Phủ Vô Tấn không muốn vì tấn công Lạc Kinh mà trả cái giá
nặng nề. Hắn càng tôn trọng không chiến mà khuất phục người. Hắn biết
lương thực trong thành đã sắp cạn kiệt, quân tâm và dân tâm không ổn, có thể nói là đại thế đã mất. Không cần hắn đại quy mô công thành, dân
chúng trong thành tự động tổ chức đội phòng chống bạo lực rất nhanh sẽ
phát động khởi nghĩa, nội ứng ngoại hợp, mở cửa thành nghênh đón Sở quân vào. Hắn đang kiên nhẫn chờ đợi nó đến.
Không ngờ sự việc còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng của hắn. Đêm hôm đó, có người đến tìm hắn.