Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 447: Đông chủ Lưu Ký (hạ)




Bởi vì nó tựa sát Lạc Kinh, đô thành của Đại Ninh vương triều, cho nên nó có giá trị chiến lược cực kỳ quan trọng của cả vương triều.

Trăm năm qua, luôn có trọng binh thủ vệ nó. Tề quân chiếm lĩnh Lạc Kinh cũng không ngoại lệ. Quanh kho lương trú đóng tam vạn trọng binh, một vạn trú ở bên trong, hai vạn ở ngoài, phòng ngự sâm nghiêm, do tiểu cửu tử của Hoàng Phủ Chung là La Khải Ngọc thống soái.

Tiếp theo chiến cuộc đưa đẩy, kho lương Huỳnh Dương dần bị cuốn vào cả trận chiến. Vào lúc canh ba, La Khải Ngọc đang ngủ say bỗng bị thân binh đánh thức.

Mấy ngày nay vẫn ngủ không ngon, khó thể ngủ yên, tối nay khó khăn lắm mới ngủ được lại bị đánh thức khiến La Khải Ngọc tức giận.

- Có chuyện gì???

Tiếng rống của gã đủ khiến người cách vài chục bước nghe thấy.

Thân binh vội bẩm báo:

- Tướng quân, Hồng Câu phát hiện có mấy trăm thuyền lớn khả nghi đang hướng tới kho lương Huỳnh Dương!

- A!

La Khải Ngọc kinh ngạc, không rảnh mắng ai nữa. Gã lao ra khỏi phòng, hỏi:

- Là chiến thuyền của Sở quân?

- Báo cáo nói là không thấy rõ, nhưng bề ngoài rất giống, đa số là thuyền lớn ba ngàn thạch.

La Khải Ngọc lập tức hiểu, đây chắc chắn là chiến thuyền Sở Châu. Sống lưng gã chảy mồ hôi lạnh. Tề quân đã không còn chiến thuyền, chẳng lẽ Sở quân đến tấn công kho lương sao?

Gã mới vừa nhận được thư của phụ thân, La Thiến đang dẫn năm vạn đại quân trên đường tới Huỳnh Dương, chậm nhất là sáng mai sẽ chạy tới. Nhưng ngay nửa đêm Sở quân ồ ạt tấn công khiến gã cực kỳ bực mình.

Gã hung tợn ra lệnh:

- Mệnh lệnh toàn quân chuẩn bị chiến đấu! Chuẩn bị chiến đấu!

*Ầm ầm* tiếng trống dồn dập rung động cả đại doanh. Tám quân doanh gần kho lương, ba vạn Tề binh lần lượt thức tỉnh khỏi giấc mộng. Trong đại doanh lan truyền các loại tin đồn, giằng co gần hai tháng, Sở quân rốt cuộc phát động tấn công toàn diện rồi?

Chấn kinh, sợ hãi, ghét chiến tranh, sĩ khí giảm thấp, các cảm xúc mặt trái lan tràn trong quân doanh. Nhưng tiếng trống trận vẫn đang rầm rầm vang dội, ba vạn binh sĩ bị buộc phải tác chiến.

Bởi vì Sở quân đi thuyền đến nên trận chiến chủ yếu tập trung ở hai bờ vận hà kho lương dài ba dặm, ngăn đội tàu Sở quân tiến vào phúc địa kho lương.

Một vạn tay cung đông nghìn nghịt rải rác ở hai bờ vận hà. Cường cung ngạnh nỏ nhắm ngay vận hà, các binh sĩ còn lại quăng vô số khúc gỗ to vào giữa sông để chặn đường. Ba thiết áp cửa lớn đóng kín, Tề quân đã sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Lúc này ai cũng quên năm mươi thuyền lớn trước đó tiến vào phúc địa kho lương, chúng nó im lặng đỗ tại mặt sông kho lương. Xung quanh một mảnh tối đen, không ai chú ý sự tồn tại của chúng nó.

Năm trăm chiến thuyền Sở quân đã tới gần vận hà. Trong đó, đội thứ nhất trăm chiến thuyền tới gần bờ, bắt đầu đì đùng bắn pháo. Trên bầu trời bến cảng huyện Huỳnh Dương vang tiếng nổ như sấm đánh. Trong vòng mấy trăm bước bến cảng huyện Huỳnh Dương lấp lóe ánh lửa, hỏa pháo nổ tung, từng vách thuyền hỏa pháo bắn ra khói trắng, đạn pháo gào thét, gầm rống, đâm xuyên bầu trời, lửa bốc lên, đem mặt đất tối tăm ẩm ướt chiếu sáng rọi, cũng đem kiến trúc trong mấy trăm bước san thành bình địa, nổ Tề quân máu thịt tung tóe.

Hỏa pháo của Sở quân càn quét tất cả. Binh sĩ Tề quân sợ đến tim đập chân run, chờ đợi hỏa pháo kết thúc đợt bạo tạc.

Có hỏa pháp yểm hộ, Sở quân bắt đầu đại quy mô lên bờ. Từng chiến thuyền chở đầy binh sĩ tới gần bến cảng đá xanh. Một đám thủy quân Sở Châu nhảy xuống khỏi chiến thuyền, nhanh chóng xếp thành hàng. Chỉ chốc lát sau, tám ngàn thủy quân Sở Châu bắt đầu tấn công bờ đông vận hà. Bên này là chỗ hỏa pháo không oanh tạc tới được.

Sở quân không chỉ muốn chiếm lĩnh kho lương, đồng thời công kích ba vạn thủ vệ kho lương. Lúc này, tay bắn cung Tề quân cũng bắt đầu phản kích. Tên rậm rạp như mưa phô thiên cái địa bắn hướng Sở quân. Binh sĩ Sở quân nâng lên tấm thuẫn ngăn cản cung tiễn Tề quân phóng tới.

Họ không vội tấn công mà chậm rãi, từng bước một di chuyển trận địa. Đầu tiên họ chiếm lĩnh âu thuyền thứ nhất, mở ra âu thuyền, đội tàu Sở Châu bắt đầu thẳng tiến sâu hơn vào kho lương, hỏa pháo mãnh liệt oanh kích Tề quân hai bên.

Lửa đạn như bão tố bạo tạc tại mặt sông, độ khẩu và hai bờ thổ pha tựa đồi núi. Trong đêm tối, binh sĩ Tề quân liên tục rút lui, định trốn khỏi phạm vi pháo nổ.

Sở quân lên bờ đã tập kết hai vạn người, bắt đầu tổng tấn công Tề quân. Cung nỏ của Tề quân đã mất đi hiệu quả, quân hai bên trong đêm tối tiến vào trận giáp lá cà binh đoàn.

Ngày càng nhiều binh sĩ Tề quân định trốn khỏi chiến trường, trốn về Tề Châu. Nhưng hiển nhiên La Khải Ngọc có cách hơn Hoàng Phủ Anh Tuấn. Gã dẫn ba ngàn đốc chiến quân ngăn ở bên ngoài, hễ binh sĩ Tề quân nào chuẩn bị trốn khỏi chiến trường thì sẽ lập tức bị giết ngay tại chỗ, khiến mấy vạn binh sĩ Tề quân không thể không cắn răng ác chiến cùng Sở quân.

La Khải Ngọc hung ác hơn Hoàng Phủ Anh Tuấn nhiều. Gã đã sớm tưởng cùng Sở quân quyết đấu một trận tử chiến nhưng vẫn không có cơ hội, hôm nay cơ hội của gã đã đến rồi.

Một quân quan đô úy toàn thân đẫm máu lảo đảo chạy tới, sốt ruột lớn tiếng báo cáo:

- Tướng quân, các huynh đệ không thể chống cự nữa!

- Tấn công Sở quân lên bờ cho ta! Phải chịu đựng cho bằng được! Khi trời sáng thì viện quân của chúng ta sẽ đến!

Bây giờ tất cả hy vọng của La Khải Ngọc đều gửi gắm vào viện quân của phụ thân. Gã cũng biết nếu kho lương Huỳnh Dương mất, vậy Tề quân chắc chắn sẽ gặp khó khăn nhiều.

Giữ được kho lương cũng là giữ địa vị nhà họ La. Chỉ cần chịu đựng tới khi phụ thân đến, vậy thì gã sẽ đại công cáo thành.

Ngay lúc này, có binh sĩ hô to:

- Tướng quân, mau nhìn bên kia!

La Khải Ngọc nhìn hướng nam, tâm bỗng chốc chìm xuống đáy cốc. Quân doanh của họ khói lửa ngập trời, lửa hừng hực thiêu cháy bốn đại doanh, ngay cả một kho lương dựa sát bến cảng cũng cuồn cuộn khói đặc, bốc cháy lửa.

La Khải Ngọc ngơ ngác. Chuyện này là sao? Sở quân đánh vào phúc địa kho lương từ lúc nào? Gã nằm mơ cũng không nghĩ ra, năm mươi chiến thuyền lớn của Lưu ký thuyền hành tiến vào phúc địa kho lương cũng định trước tối nay họ thảm bại.

Lúc này sau lưng Tề quân truyền đến tiếng hỏa pháo ầm vang. Từng đạn pháo bạo tạc đằng sau Tề quân. Trong năm mươi chiến thuyền lớn có mười chiến thuyền giấu hỏa pháo. Tề quân kiểm tra sơ sài, không tra đến đáy khoang thuyền.

Lúc này, mười chiến thuyền bắt đầu oanh kích lưng Tề quân, cũng phong tỏa đường vào kho lương của Tề quân.

Phúc địa kho lương xảy ra biến cố, cùng với quân doanh bị thiêu cháy triệt để đánh đổ ý chí chống cự cuối cùng của Tề quân. Quân tâm tan vỡ, bắt đầu toàn tuyến bại lui. Thủy quân Sở Châu sĩ khí tăng cao, ở phía sau đánh lén, giết máu chảy thành sông, xác ngã khắp nơi, người quỳ trên đất đầu hàng nhiều vô số kể.