Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 441: Triệu Nguyên Lượng làm trò (hạ)




Đây là một công lao vô cùng mê người thuyền sở quân lương thực đây là ba đồ vật mà Lạc kinh mẫn cảm nhất nếu như lập đại công hắn có thể đề cao địa vị của mình thậm chí là vượt qua cả La Khải Ngọc.

Hoàng Phủ Anh Tuấn đã tính toán rất kỹ hắn sẽ không nói mình đốt hủy một nghìn chiếc thuyền bình thường mà là đốt hủy mấy trăm chiếc chiến thuyền không phải đánh bại quân đội của Hạ Thiên Tuyệt mà là thủy quân của Hoàng Phủ Vô Tấn.

Hoàng Phủ Anh Tuấn càng nghĩ càng đắc ý hắn giục chiến mã thét lệnh nói:

- Tăng thêm tốc độ trước khi trời tối phải tới Thái Khẩu kho.

Đại quân từ từ đi trên quan đạo Hoàng Phủ Anh Tuấn phái người đi thám thính đã được tin tức đối phương chuẩn bị vận lương lên thuyền lòng hắn càng như lửa đốt:

- Tiêu diệt quân địch đoạt lấy đội thuyền.

Hoàng Phủ Anh Tuấn một lần nữa hạ lệnh, nghĩ tới một nghìn chiếc thuyền kia vừa vặn giải quyết vấn đề nan giải vận chuyển lương thực vào kinh thành của hắn.

Tuy nhiên một vạn năm nghìn quân này từ sáng đã theo Hoàng Phủ Anh Tuấn rời khỏi doanh hiện tại đã mệt mỏi không chịu nổi rồi, Hoàng Phủ Anh Tuấn cũng không thể làm gì đành phải hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ một chút ăn cơm xong lại đi binh sĩ oán thán dậy đất nghỉ ngơi có một khắc làm sao được nhưng phàn nàn thì phàn nàn bọn họ vẫn phải tuân theo. Ở trên quan đạo mà gặm lương khô.

Ở phía đông bắc có một tòa thôn trấn tên gọi là Lô Khư trấn cách xa ước chừng ba dặm từ đây có thể nhìn thấy thôn trấn, cũng giống như xung quanh vô cùng yên tĩnh không có dị thường gì, Hoàng Phủ Anh Tuấn liền yên tâm lại hắn đang định hạ lênh khởi binh thì đúng lúc này một gã thám thính chạy tới, kinh hoảng mà hô to:

- Tướng quân quân đội ở Lô Khứ trấn xuất hiện đang nhanh chóng chạy tới nơi này.

Hoàng Phủ Anh Tuấn chấn động vội vàng quay đầu lại mà hô to:

- Mau đứng lên quân địch tới rồi.

Quân Tề thất kinh lục tục đứng lên, không biết quân địch ở nơi nào đúng lúc này có người hô to:

- Phía trước phía trước xuất hiện.

Chỉ thấy ở phía trước hai dặm xuất hiện quân đội đông nghịt đang chạy tới nơi này.

- Đằng sau cũng cũng tới.

Phía sau cũng có một chi quân đội cắt đứt đường lui của bọn họ quân địch ngày càng tới gần trang phục của bọn họ có thể phân biệt không phải là quân đội của Hà Thiên Tuyệt mà là Sở quân Hoàng Phủ Anh Tuấn bây giờ mới biết Thái Khẩu kho chỉ là mồi nhử dụ dỗ mình đem quân đội ra rồi bị Sở quân bao vây.

- Hoàng Phủ tướng quân hình như quân địch số lượng không nhiều.

Phó tướng của hắn phát hiện ra một chuyện.

Hoàng Phủ Anh Tuấn từ kinh hoàng mà tỉnh táo lại, quân địch đúng là không có nhiều lắm, trước sau cộng lại cũng chỉ bảy tám nghìn người, hơn nữa bốn phía cũng không có dấu hiệu phục binh, Hoàng Phủ Anh Tuấn không khỏi thầm mắng mình một tiếng rồi ra lệnh:

- Toàn bộ quân đội chuẩn bị nghênh chiến.

Các quân quan liên tục mệnh cho binh sĩ xếp thành hàng quân Tề vội vàng nghênh chiến.

Lúc này Sở quân chính là do Trịnh Duyên Niên thống lĩnh, giờ phút này mục quang của y đang lạnh lùng nhìn quân Tề trong mắt tràn ngập miệt thị.

Nhìn qua quân Tề xếp thành hàng Trịnh Duyên Niên lập tức hạ lệnh:

- Xếp thành hàng nghênh chiến.

Hai bên ruộng lúa bên cạnh đã bị san thành đất bằng, mấy nghìn Sở quân binh sĩ nâng Toái Phát thương lên, họng súng đen kịt nhắm thẳng về phía quân Tề, lúc này Hoàng Phủ Anh Tuấn không phải là muốn phá vòng vây đối phương chỉ có bảy nghìn người mà hắn có tới một vạn năm nghìn không có lý do gì mà rút lui.

Các quan quân xua binh sĩ tiến tới công kích, mà Tề quân binh sĩ đang tức giận vì bị ép chiến lúc này không ai nguyện ý chiến đấu tuyệt đại bộ phận bọn họ đều mang ý niệm chiến bại về nhà.

Ba trăm bước rồi hai trăm bước trường thương như rừng nâng lên.

Một trăm bước Trịnh Duyên Niên vung cơ hô:

- Bắn.

- Ầm ầm.

Từng tiếng súng nổ lớn vang lên quân Tề thấy súng bắn thì hoảng sợ từng binh sĩ ngã xuống, bọn họ đã sớm nghe Sở quân có vũ khí kiểu mới tên là Phích Lịch đạn, lời đồn đãi đã khiến bọn họ sớm sợ hãi.

Hôm nay súng bắn ra phát ra từng khói trắng từng đồng bạn ngã xuống chết trước mặt mình áp lực mãnh liệt khiến cho Tề quân binh sĩ bừng lên cảm giác ghét chiến tranh.

Đội ngũ bắt đầu rối loạn vô số binh sĩ chạy trốn, một người kéo mười mười người kéo trăm, các quan quân la to lên, quân Tề toàn bộ bị sụp đổ.

Trịnh Duyên Niên khẽ thở dài ngay cả hắn cũng không ngờ quân tâm đã chán chiến tranh tới mức độ này.

Ba ngày sau, Hoàng Phủ Vô Tấn tự mình dẫn năm vạn đại quân xung phong quận Hứa Xương. Chính Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không ngờ sẽ có kết quả như vậy. Tám ngàn súng binh tiến vào quận Hứa Xương, chỉ dàng thành hàng thôi đã khiến quân tâm Tề quân tan vỡ triệt để như tuyết tan. Hai vạn Tề quân trú đóng ở quận Hứa Xương chạy trốn, đầu hàng, không một ai dám phản kháng lại.

Quận Hứa Xương tan vỡ như hiệu ứng dây chuyền quét sạch Dự Nam, đem năm ngàn trú quân quận Tương Thành chủ động đầu hàng Sở quân. Ba ngàn trú quân quận Hướng Thành cũng bỏ vũ khí xuống, đầu hàng Sở quân.

Lúc này, Tề vương Hoàng Phủ Chung khống chế địa bàn chỉ còn quận Nam Dương, quận Tích Dương, Dự Tây Thượng Lạc quận và quận Hoằng Nông, còn có Đô Kỳ phủ ở Lạc Kinh, tổng cộng một phủ bốn quận.

Đại quân của Hoàng Phủ Vô Tấn dựng đại doanh ở một mảnh đất trống cách huyện Dĩ Đông Dĩnh Xuyên hai mươi dặm. Lúc hoàng hôn, Hoàng Phủ Vô Tấn cùng với hơn trăm thân binh hộ vệ chậm rãi đi bộ bên bờ ruộng. Lúc này là tháng mười gặt lúa, phương bắc đã là đầu mùa đông mà Dự Nam thì vẫn là ngày cuối mùa gặt. Khắp nơi trong ruộng đều là nông dân cắt lúa.

Mảnh đất họ ở là trang viên của Huỳnh Dương quận vương Hoàng Phủ Giới. Trang viên chiếm hai miếng ruộng hơn một trăm hai mươi khoảnh, nông dân cắt lúa đều là điền hộ của y.

Hoàng Phủ Vô Tấn đi tới trước mặt một ông lão nông dân bận rộn cắt lúa.

Ông lão đang tập trung cắt, bỗng nghe bên cạnh có đồng bạn kêu gọi, vừa ngẩng đầu thì thấy một đám quân nhân đứng trước mặt mình. Đứng trước nhất là quan lớn đầu đội mũ giáp vàng, làm ông giật mình buông lưỡi liềm rơi xuống đất.

Bên cạnh có một thổ quân cười nói với ông:

- Đây là Lương vương điện hạ của chúng ta!

Ông nông dân nghe nói người thanh niên trước mắt chính là Lương vương tiếng tăm lừng lẫy, lập tức gục đầu bái:

- Tiểu dân vô tri, bái kiến Lương vương điện hạ!

Mấy đồng bạn cùng cắt lúa với ông cũng giật mình quỳ xuống hành lễ.