Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 41: Gặp đại sư chủ trì




Vô Tấn gật đầu xem ra phương trượng rất coi trọng duyên phật hắn dọc theo con đường nhỏ tới phía trước thiền phòng, khách tăng cung kính mà bẩm báo:

- Chủ trì hắn đã tới.

- Mời thì chủ tới đây.

Ở trong phòng thanh âm trung khí đầy đủ mà lão nhân này đã sáu mươi tuổi thật là bất ngờ.

Không đợi khách tăng hắn đã trực tiếp đi vào thiện phòng thiện phòngngắn gọn vô cùng, ở trên vách tường không nhiễm một hạt bụi trên mặt đất bày một cái chiếu một lão giả tóc trắng đang ngồi ở trên đó y chính là Tuệ Năng thiền sư chủ trì Thiên Tích tự, cho dù y là chụ trì nhưng tăng bào cũng bình thường giống như các chúng nhân khác.

Vô Tấn nhìn thấy vết sẹo trên mi mắt bên trái quả là vết sẹo do kiếm gây ra, y thân hình cao lớn tuổi đã qua thất tuần tuy nhiên vẫn thẳng tắp cả lưng nhìn thấy hồi trẻ y là người luyện võ.

Hắn khom người tới thi lễ:

- Vãn bối là Hoàng Phủ Vô Tấn bái kiến Tuệ Năng thiền sư.

Lão phương trượng không mở to mắt, y phảng phất như đang còn tu hành giống như không nghe thấy lời của Vô Tấn nói, Vô Tấn hơi xấu hổ hắn đành ở bên cạnh chờ đợi vừa rồi gọi mình tới bây giờ lại không để ý đoán chừng là có duyên cớ, hắn cũng không nhiều lời kiên nhẫn đứng ở một bên.

Tuy đứng bất động nhưng ý nghĩ của hắn vô cùng sinh động mấy ngày nay hắn đã liên hệ được một số manh mối phát hiện ra mình là tiêu điểm của một tấm lưới lớn, ở trong tấm lưới này có Hoàng Phủ Bách Linh, tửu đạo sĩ Lao Sơn, cữu cữu Trần gia, Lan Lăng quận vương bây giờ lại tới lão tăng này mỗi người trong họ đều là người kinh hãi thế tục.

Tất cả mọi người đều biết hắn hơn nữa đều chiếu cố cho hắn, trọn vẹn một phút sau phương trượng mới mở mắt ra. Thấy Vô Tấn không hề có vẻ gì nóng nảy thì trong mắt hiện ra sự khen ngợi.

- Ngươi là Vô Tấn.

Lão phương trượng dò xét Vô Tấn cao thấp, trước mắt đã cởi bỏ đáp án, hắn quỳ gối trên ghế từ trong túi da tùy thân lấy ra Tử Kim Hồ Lô cùng với Bối Diệp Kinh đặt lên trước mặt của lão tăng, không nói gì cả, có một số việc hắn không cần phải giải thích.

Lão tăng cầm Tử Kim Hồ Lô lên nhịn không được mà vuốt ve nó, trong đôi mắt tĩnh lặng cũng hiện ra hoài niệm.

Cho dù lão đã xuất gia bốn mươi năm cách thế tục rất xa nhưng Tử Kim Hồ Lô này vẫn khiến hắn hoài niệm về chuyện cũ, hắn nhìn Bối Diệp Kinh đôi mắt không kìm được lại nhìn lên một bức chữ trên vách tường.

Vô Tấn lúc này mới chú ý tới ánh mắt của lão, chỉ thấy trên vách tường có treo một bức chữ cũng là kinh kim cương nhưng không phải toàn bộ, nét chữ vô cùng đẹp trong lòng hắn bỗng chấn động hắn phát hiện ra văn tự ở đó với văn tự trong Bối Diệp Kinh giống nhau như đúc, hắn nhìn vào phần ký tên thì thấy là cư sĩ Diệp Vân Thiến, đúng là nàng cùng một người.

- Vô Tấn bí mật của Tử Kim Hồ Lô ngươi biết được bao nhiêu?

Lời nói hiền lành của lão tăng khiến cho Vô Tấn tỉnh mộng hắn cung kính trả lời:

- Con ở trên đường phát hiện ra trong hồ lô có khắc văn tự từa hồ có tên sáu người trong đó có một người họ Trần.

- Ngươi nghĩ tới điều gì?

- Con nghĩ họ Trần này liệu có phải là họ mẹ đẻ của con không?

Lão tăng nở ra nụ cười:

- Ngươi rất thông minh, xem ra ngươi nhất định là tâm ngộ ra rồi, nói cho ta biết ngươi còn ngộ ra điều gì?

Vô Tấn chần chừ một thoáng rồi cẩn thận nói:

- Con không phải là con cháu Đông Hải Hoàng Phủ thị.

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu của Vô Tấn rồi lần trước lão gia chủ đã mang cho hắn một cái nhẫn bằng lam ngọc, hắn phát hiện ra cái nhẫn này của hắn và đại ca hoàn toàn khác so với những nhẫn của con cháu Đông Hải Hoàng Phủ thị. Lúc đó hắn nghi hoặc một chút mà thôi nhưng sau khi tổ phụ cho hắn ngân phiếu một vạn lượng thì hắn nổi lên nghi ngờ.

Lão tăng trầm ngâm thật lâu, đây là quyết định của tất cả bọn hắn, Vô Tấn mấy tháng nay biểu ra năng lực trí tuệ vô cùng lớn lại cho bọn họ kinh ngạc và thán phục khôi phục hi vọng của bọn họ, cũng nhất định để cho Vô Tấn biết đám án, cho dù hắn còn một tháng nữa mới đủ mười tám tuổi thì cũng không còn quan trọng nữa.

Vô Tấn gật đầu hắn cảm thấy đáp án đã có, thời khắc mấu chốt hắn cần tỉnh táo và kiên nhẫn chờ đợi, lão tăng khen ngợi mà nhìn hắn, bắt đầu từ từ nói câu chuyện mười năm trước.

- Bốn mươi năm trước tại một quốc gia không biết tên đã xảy ra chính biến cung đình thảm thiết.

Cho dù lão tăng dùng ngôn ngữ mờ mịt nhưng Vô Tấn cũng biết được biến cố này chính là Tấn An chi biến, hắn ngồi thẳng người dậy, trong lòng có dự cảm mãnh liệt, chẳng lẽ thân thế của mình liên quan tới Tấn An chi biến sao?

Tuệ Năng phương trượng giống như đắm chìm trong câu chuyện cũ ngữ khí của hắn chậm chạp mà hữu lực giảng giải câu chuyện huyết tinh huynh đệ tương tàn cho Vô Tấn nghe.

- Hoàng đế ở ngôi đã hai mươi năm nhưng huynh đệ ruột của hoàng đế là Sở Vương lòng lại rục rịch hắn chiêu mộ tử sĩ thua mua quân đội quan lớn trong triều bị hắn mua mất bốn người triều thần không chỉ một lần dâng thư với hoàng đế tuy nhiên hoàng đế niệm tình thân hết lần này tới lần khác bỏ qua cho hắn, cuối cùng ở tối trung thu hoàng đế mang theo các coi cái khắp nơi về đoàn tụ Sở vương lúc này cũng phát động chính biến, cung đình máu chảy thành sông tử thi đầy đất đêm hôn đó kinh thành hai vạn người bị giết, hoàng đế mới biết rằng mình đã dưỡng hổ gây họa, hối hận còn không kịp, cuối cùng hoàng đế đã để mười tám võ sĩ hộ vệ công tử chém giết khỏi vòng vây lớp lớp, số người còn sống sau khi ra khỏi kinh thành là sáu người, thái tử may mắn sống sót.

- Bọn họ là Tấn An lục dũng sĩ phải không?

Những người này Vô Tấn cũng biết đại ca Duy Minh ở trên thuyền đã nói cho hắn rất nhiều người hiểu rõ hắn muốn biết bí ẩn giết người che giấu đằng sau, lão tăng phảng phát như cũng đoán được suy nghĩ của hắn liền thở dài từ từ nói:

- Toàn bộ kinh thành được vây quanh bằng tường đồng vách sắt, gần mười vạn đại quân tìm chỗ ẩn náu của thái tử, cuối cùng một trong sáu dũng sĩ giết một đứa bé giống như thái tử mới khiến cho đám binh mã lui đi mà thái tử ẩn náu tại Lương vương điền trang mãi cho tới nửa năm sau mới được con của Lương vương đưa tới Đông Hải quận từ nay về sau mai danh ẩn tích.

Nói tới đây lão tăng chăm chú nhìn Vô Tấn, hắn muốn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Vô Tấn, nhưng Vô Tấn lại vô cùng bình tĩnh khiến hắn phải giật mình, chẳng lẽ lời mình nói Vô Tấn chưa hiểu rõ sao?

Đó là hắn không biết Hoàng Phủ Vô Tấn trước mắt và người chín tháng trước đã khác nhau.