Vô Tấn gật đầu chắp tay với bọn họ:
- Ta đi đây các ngươi bảo trọng.
- Phu lang chàng bảo trọng.
Vô Tấn vẫy vẫy tay với nhi tử sau đó quay người tiến tới thuyền lớn,
Kinh Nương giơ tay của con trai lên, hướng về phía Vô Tấn vẫy vẫy lại
nhỏ giọng cười nói với hắn:
- Nói phụ thân đi đường cẩn thận.
Sau nửa canh giờ, tám trăm chiếc thuyền lớn mang năm vạn quân tinh nhuệ
rời khỏi Giang Ninh, thuyền buồm bay cao từ từ đi về hướng đông.
Ở trong khoang thuyền Vô Tấn đang cùng với vài tướng lãnh thương nghị
phương án tác chiến cụ thể, đúng như Đàm Cử lo lắng lần này mục đích
xuất chinh đúng là Tề châu, chuyện ở Bà Châu quận chẳng qua là do Vô Tấn bày ra mà thôi, mục đích của hắn không phải là muốn đánh Quảng châu mà
là chuẩn bị tiến công Kinh Châu.
Phán đoán của Đàm Cử hoàn toàn chính xác nhưng cuối cùng hắn vẫn bị biểu hiện lừa dối mê hoặc, điều này khó trách hắn được vì hắn không biết
thủy quân tiếp tế của Sở châu không ở Thuật Dương mà là ở Bạch Sa đảo.
Hoàng Phủ Vô Tấn hai mươi ngày trước đã nhận được phong thư thứ hai của
Bạch Minh Khải, Tề vương đã chính thức đồng ý ý kiến của Ung Kinh song
phương ước định giữa tháng tám sẽ đồng ý tiến công quy mô tới Dự châu.
Tại thời khắc này Vô Tấn không thể không đưa tầm mắt tới Tề châu.
- Tông tướng quân ông có chuyện gì xin cứ nói.
Hoàng Phủ Vô Tấn cười hỏi thủy quân đô đốc Tông Kế Tự, Tông Kế Tự vốn là bộ úy Đông Hải thủy quân hắn ổn trọng cùng với thâm niên khiến cho
Hoàng Phủ Vô Tấn đề cử làm thủy quân phó đô đốc.
Tông Kế Tự trong khoảng thời gian này rất lo lắng chuyện tiến công Tề châu.
- Điện hạ ty chức cảm thấy được chúng ta đánh Tề châu không phải gấp quá sao? Ty chức cảm thấy đi Tào Hà tới Dự châu cắt đứt đường tiến về phía
tây của quân Tề, xem ra có ý nghĩa hơn.
Hắn nói rất hàm hồ, nhưng Vô Tấn cũng hiểu ý liền hỏi lại;
- Tông tướng quân có ý định bảo trụ triều đình Lạc Kinh đúng không?
Tông Kế Tự yên lặng gật đầu:
- Ty chức cho là triều đình Lạc Kinh bị diệt sớm quá e là không nên, để
nó tồn tại, nếu như diệt trước thì cũng là triều đình Ung Kinh dù sao
Ung Kinh cũng là vương triều Thân gia.
Ở bên cạnh Trương Lũng cả giận nói:
- Xin hỏi TÔng tướng quân ông cho rằng một khi Hoàng Phủ Hằng ổn định
thế cục lại hắn sẽ tha cho chúng ta sao, đừng quên điện hạ chính là cháu của hoàng đế Tấn An, chỉ có thể một mất một còn với con cháu của Vĩnh
Yên hoàng đế mà thôi, một khi bọn họ tam gia hòa giải, liên hợp lai tiến công Sở châu khi đó ông lại đồng tình sao?
Trương tướng quân đừng nói nữa.
Vô Tấn thấy sắc mặt Tông Kế Tự đỏ bừng thì hắn biết mình không nói chuyện cũng biểu đạt ý của mình liền nói với chúng nhân:
- Ý của Tông tướng quân ta hiểu rõ, Tông tướn quân không hi vọng chiến
hỏa hủy diệt Lạc kinh sinh linh đồ thán, tốt nhất là không dùng vấn đề
chiến tranh giải quyết vấn đề hoàng quyền có đúng không?
Tông Kế Tự vội vàng gật đầu:
- Điện hạ nói rất đúng ty chức không muốn chiến hỏa làm đồ thán sinh linh.
- Kỳ thật ta cũng không muốn.
Hoàng Phủ Vô Tấn thở dài:
- Ta đêm Bạch Y quân ngăn lại để bọn họ trở về Giang Hoài, hi vọng bọn
họ có thể khôi phục lại sinh cơ, nhưng Tông tướng quân hiểu được một
điều nếu như cứ mãi phân liệt như thế này thì Đại Ninh vương triều ngày
càng thê thảm, vì vậy ta hi vọng có thể luyện được một đột tinh binh,
sớm thống nhất được Đại Ninh vương triều. Hiện tại Tề châu 60 vạn quân,
Sở châu cùng Tây Lương 50 vạn quân Dự châu 40 vạn Ung châu 60 vạn còn có Quảng Châu Linh Vũ mười vạn quân đội lẻ tẻ, hơn hai trăm vạn quân đội
cần bao nhiêu lương thực nuôi sống? Một khi tiến vào trạng thái chiến
tranh tiền trả quân lương sẽ rất lớn, không nói tới ba năm chỉ một năm
nữa không ít gia đình sẽ phải phá sản, thê tử ly tán lương thực đoạn
tuyệt, cho nên ta rất sốt ruột mong sớm có thể thống nhất ổn định Đại
Ninh vương triều lại.
Trong thuyền lặng ngắt như tờ, một lát sau tất cả các tướng lãnh đều nhiệt liệt vỗ tay.
Vì để đánh Dự châu, Hoàng Phủ Chung đã bố trí chặt chẽ, hắn triệu tập
400 chiếc chiến thuyền bỏ neo ở Chúc A huyện bên bờ Hoàng Hà, tích súc
lương thực hàng trăm vạn thạch lại triệu tập ba mươi vạn đại quân Tề
châu và U Châu.
Ở trong thư phòng lúc này Hoàng Phủ Chung đang cùng với nhạc phụ La
Thiến của mình thương nghị, hắn cũng là người cẩn trọng, cũng hưởng ứng
chuyện cùng nhau tiến công Lạc kinh nhưng lại lo lắng Sở châu ở phía
Nam:
- Điện hạ ta nghe nói Sở châu thủy quân đánh Giang Đô dùng một loại súng đạn mới, uy lực vô cùng to lớn, chỉ sợ một khi chúng ta tiến công Dự
châu, Hoàng Phủ Vô Tấn sẽ tiến công Tề châu, điện hạ vẫn nên thận trọng.
La Thiến lo lắng điều gì Hoàng Phủ Chung dĩ nhiên là hiểu rõ, tuy nhiên
hắn biết làm một chuyện gì cũng phải có phong hiểm, nếu vì phong hiểm mà không làm thì sẽ thành kẻ vô tích sự.
- Đại tướng quân không cần lo lắng ta đã nhận được tin tức của Đàm Cử,
Hoàng Phủ Vô Tấn hiện tại đang tiến công quy mô Quảng châu, hơn nữa hắn
cũng lưu lại Bành Thành và Hạ Bi cho thấy hắn không muốn đánh Tề châu
trong lòng còn cố ks, từ điều này cho thấy khả năng nguy hiểm từ hắn
không lớn.
Nói xong hắn lại chỉ cây gỗ về phía Kinh châu mà khẽ cười nói:
- Cho dù hắn lấy được Quảng Châu thì mục đích tiếp theo của hắn cũng là
Kinh châu, ta hiểu rõ chiến lược của hắn, hắn muốn thừa dịp phương bắc
tranh hùng, không rảnh phía nam, nhanh chóng không chế phía nam Trường
Giang, chiếm cứ một nửa gaing sơn, sau đó lại tiến lên Bắc phạt, nếu là
ta ta cũng chọn kế hoạch như vậy được.
- Ta cảm thấy hắn tiến công Quảng châu là cớ, mục đích thật sự là lấy
Kinh châu nắm được Kinh châu thì Quảng Châu là vật trong tay rồi không
tệ nếu là ta ta cũng sẽ lấy Kinh châu trước, đây cũng là chiến lược mà
Đông Ngô đã từng làm.
Hoàng Phủ Chung thấy La Thiến đồng ý với mình thì cười nói:
- Cho nên lần này ta tự mình dẫn đại quân tới Dự châu, cũng là cân nhắc
liên tục rồi, đại tướng quân cũng biết, hiện tại Tề châu chúng ta có tới sáu mươi vạn đại quân cho nên cần phải khống chế nhiều châu huyện hơn
nữa, Lạc Kinh ở phía Tây dự châu, Ung châu dĩ nhiên sẽ ngăn cản một đoạn đường Lạc kinh, như vậy nội địa phía đông Trung Nguyên sẽ hư không, ta
chỉ huy tây tiến đông đô tất nhiên sẽ trở thành đại bàn của mình.
La Thiến cuối cùng cũng bị thuyết phục hắn gật đầu cười nói:
- Vậy để ta đi trấn thủ Tề châu.
- Đúng thế.