Tô Tốn trong
lòng rõ ràng, bố trí quan viên ở Sở Châu không phải là do triều đình
định đoạt mà là do Vô Tấn, kỳ thật Vô Tấn đối với Thích Phái cũng không
thích hắn biết rằng người này lãnh đạm với mình không phải là vì ngông
nghênh mà là tại trước kia bọn họ quan hệ không tốt, tuy nhiên Tô Tốn đã có nhiệt tâm cho y mặt mũi là được, hắn nghĩ nghĩ rồi cười nói:
- Triều đình đúng là có quy định, như vậy đi con đề bạt cho hắn làm chủ bộ huyện thường ở Giang Ninh.
Tô Tốn nheo con mắt lại, vuốt râu thầm đắc ý, Vô Tấn cho y mặt mũi điều này khiến cho lòng của y rất thoải mái.
Tô Tốn là người vô cùng sĩ diện, Vô Tấn là Lương vương, là ngự đệ của
hoàng đế, ngay cả hoàng thượng đều chính miệng nói cho y biết, Đại Ninh
thiên hạ hắn và Lương vương chung chi, còn thân hơn cả ruộng thịt điều
này khiến cho Tô Tốn cảm thấy rất vinh quang, cho nên y mới đáp ứng đi
Sở châu lần này.
Y vừa rồi thăm dò Vô Tấn một chút không ngờ Vô Tấn trực tiếp đề bạt
Thích Phái loại tôn sùng này khiến cho Tô Tốn có cảm giác lâng lâng, y
nhẹ nhàng ho khan tiến lên cười nói:
- Vô Tấn lần này ta phụng mệnh của hoàng thượng đi sứ Sở châu, chủ yếu
là đốc thúc thuế ngân cùng với lương thực, ngươi xem chuyện này, tranh
thủ cho ta một chút, để lại một nửa thuế ngân cho quân đội rồi vận
chuyển lên trên, được không?
Tô Hàn Trinh ở bên cạnh thầm kêu khổ, phụ thân đúng là con mọt sách,
loại sự tình này làm sao có thể nói thẳng ra, một chút căn cứ không có
Vô Tấn làm sao có thể đáp ứng.
Phụ thân nếu có số liệu tỷ mỷ có bao nhiêu thuế ngân, có bao nhiêu lương thực quân đội Sở châu cần bao nhiêu sau đó còn lại bao nhiêu như vậy Vô Tấn mới có chút nhượng bộ, phụ thân cho rằng Vô Tấn nể mặt mũi mình đề
bạt Thích Phái thì nhất định sẽ đáp ứng vận chuyển thuế ngân quá ngây
thơ rồi.
Tô Hàn Trinh không thể làm gì, phụ thân lời đã ra tới miệng, quả nhiên Vô Tấn lộ vẻ khó xử nói:
- Tổ phụ có lẽ không biết, ta không chỉ có gánh nặng ba mươi vạn quân
đội Sở châu mà còn có gánh ngặng hai mươi vạn quân Tây Lương, áp lực quá lớn, năm mươi vạn quân vẻn vẹn nguyên đất Sở Châu còn khó nuôi sống, mà hoàng thượng chiếm Kinh Châu còn muốn lên bắc chiếm Tấn Châu, có được
quận huyện gấp ba Sở Châu nói thật con còn định nhờ tổ phụ ở trước mặt
hoàng thượng nói tốt vài câu để hoàng thượng cho con chút tiền bạc.
Hoàng Phủ Vô Tấn có ý rất rõ ràng, một lượng bạc cũng không cho, hơn nữa còn muốn Hoàng Phủ Hằng cấp bạc cho hắn, điều này khiến cho Tô Tốn nghe xong phải trợn mắt há hốc mồm, sau nửa ngày mới nói:
- Vô Tấn một mình ngươi tư dưỡng năm mươi vạn quân ở Sở Châu, có phải nhiều lắm không?
Nghe đến câu này Tô Hàn Trinh không nhịn được hắn nói với phụ thân:
- Phụ thân có chỗ không biết, Tề vương đối với tình hình ở Sở châu luôn
nhìn chằm chằm, Sở châu là đất trọng địa, nhân khẩu và tiền bạc rất
nhiều, chỉ cần quân đội Sở Châu ít hơn hai mươi vạn Tề vương nhất định
cho quân đánh tới, lúc đó sinh linh đồ thán, cho nên Sở châu bảo trì ba
mươi vạn quân đội là đúng.
- Không không ý ta nói là Vô Tấn tại sao phải có quân đội?
Câu nói này quá cứng rắn, quá rõ ràng Tô Hàn Trinh đành phải thay phụ thân giải thích:
- Vô Tấn ý của tổ phụ là tiền bạc cứ nộp cho triều đình sau đó quân đội
Sở châu và quân đội Tây Lương sẽ do triều đình thống nhất phân phối, đây chủ yếu là để tài quyền của triều đình thống nhất, nếu như ngươi trự
tiếp dùng thì không đúng, đối với thanh danh của ngươi bất lợi, ngươi
nói đi.
Tô Hàn Trinh dù sao cũng là tâm phúc của Hoàng Phủ Hằng hắn cũng không
muốn làm tổn thương lợi ích của Vô Tấn, cũng không hi vọng Vô Tấn cùng
với Hoàng Phủ Hằng đối địch với nhau, như vậy hắn rất khó làm người, cho nên hắn hi vọng Hoàng Phủ Vô Tấn có thể biểu hiện đủ vẻ.
Tô Tốn gật đầu:
- Ta chính là có ý này,Vô Tấn ngươi nếu như được hoàng thượng bổ nhiệm
làm Sở Châu đại đô đốc thì nên phục tùng hoàng thượng, không nên độc lập thái quá, như vậy sẽ cho người ta cảm giác ngươi có dã tâm đoạt đích
thanh danh bất lợi.
Vô Tấn thầm suy nghĩ: Xem ra thân phận Lương Vương của ta lại là một chướng ngại, phải tìm cơ hội công khai chân tướng.
Vô Tấn cũng rất coi trọng Tô Tốn tuy hắn cổ hủ nhưng ở trong đám văn
nhân hưởng địa vị cao thượng, nếu như hắn chịu ra mặt ủng hộ mình thì
cũng rất dễ dàng được đám sĩ phu ủng hộ lần này Vô Tấn tới Đông Hải quận chính là muốn ngả bài vơi Tô Hàn Trinh mong được sự ủng hộ của y, dù
sao Tô gia cũng cân nhắc tới lợi ích của Tô Hạm cho dù biết thân phận
của mình bọn họ cũng sẽ giữ bí mật.
Nghĩ tới đây Vô Tấn đứng dậy đóng cửa, ở trong phòng Tô thị phụ tử nhìn nhau không rõ hắn có ý gì.
Vô Tấn khẽ mỉm cười:
- Con trước hết muốn hỏi tổ phụ bốn mươi năm trước vào Tấn An chi biến, tổ phụ nhập sĩ đúng không?
Tô Tốn nhíu mày suy nghĩ một chút:
- Một năm trước chính là lúc ta thi trúng trạng nguyên.
Y nhướn mày:
- Vô Tấn ngươi nói chuyện này làm gì?
Vô Tấn khoát tay chặn lại:
- Chuyện này trọng đại tổ phụ nghe con nói hết, vậy tổ phụ nhất định đã bái kiến Tấn An hoàng đế đúng không
- Ta đã thấy y, là một đế vương rất nhân từ, ta nhớ lúc thi đình hoàng
đế hỏi ta, dân và quân ai quan trọng hơn? Aizzz đáng tiếc cuối cùng chết trong tay thân đệ.
Tô Tốn thở dài, y đối với Vĩnh Yên hoàng đế rất không thích, thí huynh
đoạt vị, bội nghĩa nhân luân, kết quả con cháu cũng noi theo, tranh đoạt ngôi vị, cuối cùng Đại Ninh phân liệt hình thành thế cục lưỡng đế như
ngày hôm nay, coi như là báo ứng.
- Vô Tấn ngươi hỏi tới Tấn An chi biến làm gì?
Vô Tấn thở dài khẽ thấp giọng với bọn họ:
- Con cũng không giấu diếm tổ phụ và nhị thúc nữa, con thật ra là cháu ruột của Tấn An hoàng đế.
Tô gia phụ tử đồng thời ngây dại cả buổi bọn họ chấn kinh rồi, Vô Tấn từ trong túi da lấy ra quốc tỷ của Tấn An hoàng đế, đặt lên trên bàn nhỏ
giao cho bọn họ:
- Mọi người nhìn cái này sẽ hiểu.
Tô Tốn run rẩy từ từ cầm quốc tỷ lên, sau nửa ngày y mới thở dài một hơi:
- Ta biết năm đó quyển sách mà Quách thượng thư chép lại là thực, Thiên
Phượng thái tử không chết, Vô Tấn Thiên Phượng thái tử là phụ thân của
ngươi sao?
- Đúng thế, ông ấy là cha của con, cho nên con chỉ có hai đường, một là
trở về vị trí cũ hai là bị diệt tộc, kể cả Cửu Thiên và con của nàng
cũng vậy, nếu như là con trai thì sẽ là đích chắt trai của Tấn An hoàng
đế, nếu như con trở về vị trí cũ nó chính là thái tử thống trị Đại Ninh
vương triều tương lai trở thành đế vương Đại Ninh vương triều, là trọng
ngoại tôn của tổ phụ.