Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 361: Lý di




Lý Di ở ngoài xe ngựa khom lưng ôm quyền hỏi:

- Điện hạ triệu ty chức đến có chuyện gì không?

- Ta hỏi ngươi, quân đội của ngươi có thể tùy thời dùng không?

- Ty chức nên nhận được kim bài của hoàng thượng mới xuất binh, nếu như điện hạ muốn dùng thì chỉ có thể sử dụng vào lúc nguy cấp nhất, xin điện hạ thận trọng.

- Điều này thì ta biết!

Hoàng Phủ Hằng rất không vui nhưng không dám lộ ra ngoài mặt, vẫn nhỏ nhẹ nói:

- Hôm nay phụ hoàng triệu kiến ta không biết có chuyện gì, ngươi đừng mất cảnh giác, cuối cùng hãy lấy danh nghĩa huấn luyện điều quân đội đi ra, có khả năng ta sẽ tùy thời dùng ngươi.

- Ty chức hiểu rõ, quân đội của ty chức sẽ huấn luyện tại Bá Thượng, nếu điện hạ có việc gấp thì có thể sai người đến Bá Thượng tìm ta.

Lý Di không dám ở lại lâu, hành lễ xong vội vàng rời đi.

Hoàng Phủ Hằng nhìn theo gã đi khuất xa mới ra lệnh:

- Đi Hoa Thanh cung!

Hơn một trăm thị vệ hộ tống y đi tới Hoa Thanh cung.

Ngay lúc thái tử Hoàng Phủ Hằng vừa đi thì một đội nhân mã từ cửa thành bên này chạy tới, chừng hơn trăm người, đều là kỵ binh Tú Y vệ. Dẫn đầu là một đô úy, trên lưng ngựa gã còn giắt ngang một bao tải, xem hình dạng cái bao thì bên trong chắc là chứa một người.

Đội kỵ binh Tú Y vệ chạy nhanh tới cửa thành, cao giọng hỏi:

- Chúng ta từ Lạc Kinh đến, xin hỏi quân nha Tú Y vệ ở đâu?

Binh sĩ giữ thành nói:

- Nha môn Tú Y vệ thì ở ngoài thành đều có, ngươi kiếm nhà nào?

- Chúng ta muốn kiếm Thiệu đại tướng quân.

- Thiệu đại tướng quân tại Sùng Nhân phường, thấy quan nha màu vàng thì chính là nó đó.

- Cảm ơn!

Đám kỵ binh Tú Y vệ nhanh chóng lao vào cửa thành chạy nhanh hướng Sùng Nhân phường.

Quân nha Tú Y vệ ở tại Sùng Nhân phường dựa sát phủ trạch Thân quốc cữu. Quân nha là mới chuyển đến hoàng thành một tháng trước. Bởi vì trong Tú Y vệ sinh ra một lần biến đổi nhân viên quan trọng, Tú Y vệ các lão Giang Yêm bệnh ngã tại quận Trần Lưu, dâng thư từ chức lên hoàng thượng. Đơn từ chức được phê chuẩn, Giang Yêm trở về quê. Hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức theo đó tiến hành điều chỉnh nhân sự. Thiệu Cảnh Văn thăng lên làm đại tướng quân Tú Y vệ, điều này cũng có nghĩa là Thân quốc cữu đã triệt để khống chế Tú Y vệ. Quân nha Tú Y vệ cũng chuyển tới Sùng Nhân phường, tiện cho Thân quốc cữu khống chế, cũng là để bảo vệ y.

Lúc này Thiệu Cảnh Văn không ở trong nha môn mà có mặt tại phủ Thân quốc cữu. Gã được đến tình bảo khẩn cấp cần báo cáo ngay với Thân quốc cữu.

Ba ngày sau triều đình sẽ quay lại Lạc Kinh, phủ Thân quốc cữu cũng rối ren cả lên, khắp nơi đều là rương lớn đã sắp xếp xong. Đám hạ nhân đều khẩn trương bận rộn. Tuy có một phần rương đã được chuyển đi nhưng vẫn có đồ đạc chưa sửa soạng xong.

Trong thư phòng, Thân quốc cữu xanh cả mặt ngồi trên ghế, nhìn lên nóc nhà thật lâu không ra tiếng. Y mới nhận được tin tức Sở Châu kinh biến, con trai y, tộc nhân của y, tất cả tâm phúc nòng cốt của y đều bị Hoàng Phủ Vô Tấn bắt. Thế lực tại Sở Châu của y bị Hoàng Phủ Vô Tấn xóa sạch.

Trong lòng Thân quốc cữu vừa tức giận vừa sợ hãi. Y tức là đã sớm nghe nói Hoàng Phủ Vô Tấn cùng thái tử có cấu kết nhưng luôn không mấy tin tưởng. Y luôn tin vào phán đoán của mình, Lương vương hệ tuyệt sẽ không khom lưng luồn gối trước thái tử. Hoàng Phủ Vô Tấn sẽ không thật sự trung thành với thái tử, hẳn chẳng qua là lợi dụng thái tử mà thôi.

Nhưng y tuyệt đối không ngờ rằng Hoàng Phủ Vô Tấn thật sự cấu kết với thái tử! Còn tiêu diệt hang ổ của mình, khiến y đau đớn thống khổ. Là y nhất thời sơ ý làm hại người nhà, bây giờ y cực kỳ lo lắng an nguy của người thân.

Trong lòng y tràn ngập sợ hãi. Thái tử lại trước tiên xuống tay với Sở Châu, bên Ung Kinh không có bất cứ dấu hiệu hay động tình nào. Điều này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa thái tử thật sự định chính biến rồi sao?

Thiệu Cảnh Văn ở một bên cau mày nói:

- Tướng quốc, ty chức cảm thấy trong chuyện này có điểm kỳ quái.

- Cái gì kỳ?

Thân quốc cữu thoát khỏi suy nghĩ lung tung, hỏi Thiệu Cảnh Văn:

- Ngươi cứ nói thẳng đi, có vấn đề gì sao?

- Ty chức thấy rất lạ, tại sao thái tử không có chút động tĩnh nào? Theo lẽ thường thì Hoàng Phủ Vô Tấn ở Sở Châu dấy lên sự cố, thái tử nên cùng hắn phát động mới đúng. Nhưng bây giờ đã qua năm ngày, bên Ung Kinh không chút động tĩnh, thái tử giống như không hề hay biết chuyện này. Mới rồi ta nhận được tin tức, thái tử bị chiêu đi Hoa Thanh cung. Chẳng lẽ thái tử không sợ hoàng thượng biết chuyện này sao? Sự việc nghiêm trọng như vậy, hắn nhưng lại thờ ơ? Tướng quân không cảm thấy rất lạ à?

Một câu nhắc nhở Thân quốc cữu, đúng thật là có chút không hợp với lẽ thường. Chẳng lẽ chuyện này không liên quan đến thái tử? Nhưng Hoàng Phủ Vô Tấn rõ ràng tuyên bố trung thành với thái tử, hơn nữa hắn làm những điều đó không có lợi ích gì cho mình, tại sao hắn phải làm như vậy?

Thân quốc cữu liếc Thiệu Cảnh Văn, thấy gã muốn nói lại thôi, tức giận quát:

- Bây giờ là khi nào rồi mà ngươi còn ấp a ấp úng?

- Vâng! Ty chức cảm thấy mục đích thật sự của Hoàng Phủ Vô Tấn là ở sau lưng đâm thái tử một đao, chuyện này chắc không liên quan đến thái tử, hắn làm vậy kỳ thật là đang ép hoàng thượng phế đi thái tử.

Thân quốc cữu híp mắt, cảm thấy hình như hơi có lý. Chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao bên này thái tử không có phản ứng. Bởi vì thái tử vốn không hề biết chuyện này.

Thân quốc cữu lại hỏi:

- Vậy tại sao Hoàng Phủ Vô Tấn phải làm như thế? Phế thái tử có chỗ tốt gì cho hắn?

- Ty chức nghĩ không ra. Nếu như phế thái tử thì Sở vương mới là người được lợi lớn nhất, ty chức cũng không rõ động cơ của hắn.

Mới nói xong thì mặt Thiệu Cảnh Văn bỗng biến tái nhợt, mắt lộ sợ hãi, run lẩy bẩy nói:

- Tướng quốc…ngươi nói xem hoàng thượng triệu kiến thái tử có phải hay không…

Thân quốc cữu kêu lên:

- A!

Y đứng bật dậy. Không sai, họ đều biết chuyện này chẳng lẽ hoàng thượng sẽ không biết sao? Không lẽ hôm nay hoàng thượng định phế thái tử?

Thân quốc cữu kích động đến cả người run lên. Nếu thật là vậy thì y còn ngồi tại đây làm gì?

Y định ra lên thì lúc này bỗng một gia đinh chạy vội đến cửa, bẩm báo:

- Thiệu tướng quân, Tú Y vệ Lạc Kinh khẩn cấp cầu kiến, họ tóm được thủ lĩnh Phượng Hoàng hội đang mang tới ngoài cửa, nói là có cơ mật quan trọng.

Trong lòng Thiệu Cảnh Văn rất loạn, bây giờ không rảnh để ý thủ lĩnh Phượng Hoàng hội cái gì. Gã đang định khoát tay kêu họ đi quân nha thì Thân quốc cữu bỗng nhiên lòng máy động. Y đột nhiên nhớ tới hình như Hoàng Phủ Vô Tấn có chút quan hệ với Phượng Hoàng hội, chẳng lẽ cơ mật quan trọng có liên quan đến Hoàng Phủ Vô Tấn?