Lúc này, đầu vai Hoàng Phủ Anh Tuấn đau đớn, một mảnh đạn xuyên vào vai gã, máu tươi chảy ra. Thân binh của gã đã sợ đến hồn lìa khỏi xác, kéo gã chạy như bay hướng ngoài quân doanh.
Chiến thuyền pháo kích gần nửa canh giờ sau thì tiếng pháo mới dần biến mất. Mười chiếc thuyền xếp hàng rời khỏi bắc ngạn, quay trở về quân doanh nam ngạn. Trận đột kích pháo hạm lúc canh bốn này đem quân Giang Đô của Hoàng Phủ Anh Tuấn đánh đến không kịp đề phòng, tử thương hơn ba ngàn người, cực kỳ thảm thiết. Quan trọng là tâm lý quân Giang Đô từ đây bao trùm ám ảnh không thể xóa nhòa. Thời đại thuyền thép đạn pháo cũng trong đêm đó chính thức mở màn.
……….
Ung Kinh, Hoa Thanh cung, trời chưa sáng thì nội cung đã vang tiếng trống ‘Thùng! Thùng!’. Các cung nữ mặt ửng hồng, đám thị vệ trao đổi ánh mắt mập mờ. Ai đều biết đã bắt đầu buổi sáng ân ái của Thân thục phi và hoàng thượng.
Cung nữ ngoài cung không cảm giác được, nhưng các cung nữ chờ lệnh ở gần tẩm cung hoàng đế thì kiềm không được bịt tai lại. Tiếng kêu phóng đãng không kiêng nể gì của Thân thục phi thật khiến người khó thể chịu đựng. Chỉ có tiếng trống giấu đi tiếng hét của bà, giữ cùng tiết tấu. Loại cao giọng dâm kêu thế này lại khiến hoàng đế rất thích, cũng vì Thân thục phi hiểu tâm tư này của hoàng đế mới to gan như vậy. Mấy cung phi khác không một ai dám không để ý tới mặt mũi thét lên như thế.
Tối hôm qua tiếng trống đã đánh hai lần, bây giờ trời chưa sáng lại tới khiến mỗi người đều lau mồ hôi lo thay sức khỏe hoàng đế. Hoàng đế như thế này có thể kéo dài được bao lâu đây, ngay cả thái giám tâm phúc Mã Nguyên Trinh cũng thở dài thườn thượt, vẻ mặt hoang mang lẫn bất đắc dĩ.
Ngay lúc này, một tiểu thái giám chạy tới giao phong thư bồ câu đỏ cho y. Mã Nguyên Trinh mở ra hộp thư, lấy thư xem một lần, nhất thời giật mình xoay người hốt hoảng đi vào tẩm cung.
Lúc này tiếng trống đã ngừng, mấy cung nữ đi vào chờ lệnh, Mã Nguyên Trinh cũng tiến vào tẩm cung. Chỉ thấy Hoàng Phủ Huyền Đức đang nằm trong suối nước nóng, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thân thục phi lỏa thân tựa rắn nước quấn trên người ông. Trước đó còn kéo màn che nhưng bây giờ không thèm buông rèm xuống, nhưng Mã Nguyên Trinh là thái giám, Thân thục phi không cần tránh né y. Thấy y tiến vào thì bà vùi người vào trong nước, Mã Nguyên Trinh chỉ tay hướng hoàng thượng.
Thân thục phi liền dựa vào người Hoàng Phủ Huyền Đức thổi khí bên tai.
Hoàng Phủ Huyền Đức chậm rãi mở to mắt, liếc Mã Nguyên Trinh, uể oải hỏi:
- Chuyện gì?
- Bệ hạ, Hàn Thuận Nghĩa ở Sở Châu có tình báo khẩn cấp.
Hoàng Phủ Huyền Đức ngồi dậy:
- Nói đi! Có chuyện gì?
- Bệ hạ, Hàn Thuận Nghĩa nói thái tử và Hoàng Phủ Vô Tấn cấu kết, tại Sở Châu phát động binh biến, cầm tù tất cả quan viên thuộc Sở vương hệ.
- Cái gì!?
Hoàng Phủ Huyền Đức kinh ngạc, thái tử lại dám ra tay tại Sở Châu?
Trời còn chưa sáng thì nhà thái y thự chính Triệu Nhữ Chính đột nhiệt bị lửa lớn cắn nuốt, hừng hực ngọn lửa nuốt nhà ở chiếm năm mẫu đất. Ngọn lửa bốc lên tận trời, khói đặc cuồn cuộn. Dân chúng cứu hỏa từ bốn phương tám hướng ùa tới nhưng khó thể dập tắt lửa, cuối cùng lan đến mười mấy hộ gia đình, đốt cháy sạch sẽ.
Nhìn ngọn lửa nuốt hết nhà mình, người mất của giậm chân đấm ngực, gào khóc! Kẻ đồng tình thì bóp cổ tay thở dài. Thảm nhất là nhà Triệu Nhữ Chính, tính cả nha hoàn, hai mươi mấy mạng người không một ai trốn ra khỏi, đều vùi thân trong biển lửa.
Nhưng có rất nhiều người thầm nghi ngờ, khi cứu hỏa không nghe được một tiếng kêu cứu nào, điều này cực kỳ quái lạ. Chẳng lẽ người nhà Triệu Nhữ Chính ngủ say đến thế sao? Bỗng chốc bốn phía nổi lên tin đồn, cả nhà Triệu Nhữ Chính đã bị giết trước rồi, phóng hỏa chỉ là để che giấu hành vi phạm tội.
Đông cung, thái tử Hoàng Phủ Hằng đang híp mắt nhìn phương xa bốc lên khói đặc. Nhà Triệu Nhữ Chính cách cung thành không xa, có thể thấy khói cuồn cuộn dâng lên.
- Điện hạ!!!
Sau lưng truyền đến giọng thị vệ trưởng Từ Trọng.
Hoàng Phủ Hằng xoay người hỏi:
- Làm ổn thỏa chưa?
- Hồi bẩm điện hạ, cả nhà Triệu Nhữ Chính hai mươi bốn mạng người đều diệt khẩu hết, không một người còn sống.
- Làm tốt lắm!
Hoàng Phủ Hằng lộ ra biểu tình ác độc. Triệu Nhữ Chính lại dám bán đứng phải để cho mọi người biết, kẻ bán đứng y sẽ không có kết quả tốt.
- Còn hai mẹ con vu nữ ra sao rồi? Hôm nay chắc là ngày đưa dược phải không!
- Đúng vậy, tối hôm qua họ đã luyện dược xong, sáng hôm nay đưa đi Hoa Thanh cung.
Họ vừa dứt lời thì có tiếng bước chân chạy tới. Một tiểu thái giám đứng ngoài cửa bẩm báo:
- Điện hạ, Hoa Thanh cung truyền chỉ, hoàng thượng triệu điện hạ yết kiến!
Hoàng Phủ Hằng giật mình, vội hỏi:
- Thế Mã công công có đưa tới tin tức gì không?
Bây giờ Hoàng Phủ Hằng đối với bất cứ tin tức gì từ Hoa Thanh đều cực kỳ chú ý. Ba ngày sau phụ hoàng và văn võ bá quan sẽ quay về Lạc Kinh, ba ngày đó chính là thời gian sống còn của y. Bây giờ phụ hoàng triệu kiến khiến Hoàng Phủ Hằng kinh hồn táng đảm.
Theo ước định với Mã Nguyên Trinh, nếu xảy ra việc gì quan trọng thì Mã Nguyên Trinh nhất định sẽ dùng cách nào đó nhắc nhở y, vậy hiện tại có tin của Mã Nguyên Trinh hay không?
- …hồi bẩm điện hạ, Mã công công không truyền ra tin tức gì!
Hoàng Phủ Hằng nhẹ thở ra. Mã Nguyên Trinh không truyền tin đến chứng tỏ tình huống không nghiêm trọng. Nếu phụ hoàng đã triệu kiến thì y phải lập tức đi ngay.
Nhưng y ngẫm nghĩ thấy vẫn không nên bất cẩn, lập tức phân nhó:
- Khiến Lý Di trên đường gặp ta.
Hoàng Phủ Hằng hơi sửa sang lại liền nhích người đi Hoa Thanh cung. Hoa thanh Cung cách thành Ung Kinh chừng ba mươi dặm, cưỡi ngựa chạy nhanh một canh giờ là có thể đuổi kịp. Nếu đi không nhanh không chậm thì mất ít nhất nửa ngày, quan trọng là phải xem coi triệu kiến có tính chất gì.
Phụ hoàng triệu kiến y dùng lệnh bài vàng, đó là một loại lệnh bài ở giữa khẩn cấp và không khẩn cấp, yêu cầu trong hai canh giờ đến Hoa Thanh cung. Hoàng Phủ Hằng không quá vội vàng, cưỡi xe giá chậm rãi hướng tới Hoa Thanh cung.
Vừa ra thành thì đại tướng Lý Di đã nghênh đón. Hôm trước đông cung lục soái phủ lại thay đổi chỗ trú, không còn trú đóng tại hoàng thành mà ở ngoài thành. Biến hóa này khiến Hoàng Phủ Hằng lòng hơi kinh hãi, như vậy thì trong đông cung của y chỉ có hai trăm thị vệ. Một khi xảy ra chuyện gì, y chỉ có nước bó tay chịu trói.
Đại tướng Lý Di là tướng quân đông cung lục suất phủ, dưới tay có năm ngàn đội quân! Đây là Hoàng Phủ Hằng may mắn trong bất hạnh. Y không biết tại sao phụ hoàng không đổi đi Lý Di, càng nghĩ thì thấy chỉ có thể giải thích là phụ hoàng còn chừa cho y chút đường sống.
[/CHARGE]