Gã mời Vô Tấn ngồi xuống, lại sai nha hoàn bưng trà lên, thế này mới cười nói:
- Nghe nói điện hạ sắp xuất chinh?
Vô Tấn thở dài:
- Vốn định hôm sau xuất chinh nhưng bây giờ chắc phải đẩy lại vài tháng.
- Đây là vì sao?
Hàn Thuận Nghĩa có chút kinh ngạc, vội hỏi:
- Là không chuẩn bị đầy đủ sao? Hoặc là hoàng thượng có sắp xếp gì khác?
- Đều không phải!
Vô Tấn cười cười, hắn cầm lên chén trà nhấp một ngụm, mới chậm rãi nói:
- Nói như thế nào thì Phượng Hoàng hội cũng là thế lực bên ngoài, ảnh hưởng không lớn đến Đại Ninh vương triều ta. Bây giờ Đại Ninh vương triều sắp xảy ra nội chiến, trong tình thế nghiêm trọng như vậy làm sao ta có thể rời đi, đánh ngoại tức trước an nội, Hàn đại nhân nói xem có đúng không?
Hàn Thuận Nghĩa nheo mắt:
- Lời điện hạ nói ta nghe không hiểu.
Vô Tấn mắt lóe tia sáng, ánh mắt sắc bén nhìn Hàn Thuận Nghĩa:
- Hàn đại nhân, ta là người mang binh, không thích cong cong quấn quấn. Ta nói thẳng với ngươi đi! Hoàng thượng rất có thể không qua nổi mấy ngày nữa.
Hàn Thuận Nghĩa há miệng nửa ngày không khép lại được, thật lâu sau mới lắp bắp nói:
- Điện hạ, cái này…sao lại nói như vậy?
Gã trấn tĩnh tinh thần, vội đứng dậy đóng cửa, nhỏ giọng hỏi Vô Tấn:
- Điện hạ có tin tức gì từ bên trong sao?
Vô Tấn lắc đầu:
- Ngươi không cần biết ta lấy tin từ đâu ra, dù sao ta cho ngươi biết, trong vòng mười ngày hoàng thượng chắc chắn băng hà. Trận chiến giữa thái tử và Sở vương sẽ bạo phát. Hàn đại nhân, ngươi ta đều phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ ổn định Sở Châu!
Hàn Thuận Nghĩa bán tin bán nghi, ngoài miệng lại cười nói:
- Nếu là vậy thì rất có thể ta khiến điện hạ thất vọng rồi. Ta nổi danh là phủi chưởng quầy, điện hạ nên tìm Thân thiếu doãn mới đúng.
Vô Tấn vẫn lắc đầu nói:
- Hàn đại nhân, ta chỉ hỏi ngươi một câu thôi, nếu như tối nay Thân thiểu doãn và Tả huyện lệnh bị bắt, còn có gia quyến Thân quốc cữu bị cầm tù, ngươi có nguyện bước ra chủ trì đại cục Giang Ninh phủ?
Hàn Thuận Nghĩa cả người cứng ngắc, ngơ ngác nhìn Hoàng Phủ Vô Tấn. Gã bỗng nhiên hiểu ra Hoàng Phủ Vô Tấn là người của thái tử, chắc chắn thái tử định phát động chính biến.
- Hàn đại nhân, ngươi hãy nói rõ ràng cho ta biết, là đồng ý hay không đồng ý?
Hàn Thuận Nghĩa lau mồ hôi trán, run giọng nói:
- Ta là phủ doãn Giang Ninh, giữ trật tự Giang Ninh phủ là chức trách của ta.
- Tốt! Ta chỉ cần một câu này của Hàn đại nhân!
Vô Tấn đứng dậy, chắp tay nói:
- Hy vọng tối nay đại nhân mặc quan phục, đừng nghỉ ngơi. Khoảng canh ba ta sẽ sai người tới cửa thỉnh đại nhân, cáo từ!
Vô Tấn hành lễ xong xoay người đi ngay. Hàn Thuận Nghĩa ngồi yên tại chỗ, thật lâu không lên tiếng.
Vô Tấn đi ra khỏi phủ trạch Hàn Thuận Nghĩa, phóng người lên ngựa. Hơn trăm thân vệ đi theo hắn. Họ chạy vài chục bước, đi qua một hẻm nhỏ thì Vô Tấn thả chậm tốc độ con ngựa.
Lúc này, trong hẻm chạy ra một bóng đen, khom người bẩm báo:
- Ty chức luôn đang giám thị.
- Nhìn nghiêm ngặt hơn nữa, nếu có bồ câu đưa tin bay ra thì đừng quan tâm, cứ để nó bay đi.
- Ty chức tuân mệnh!
Vô Tấn mạnh rút một roi vào chiến mã, chạy nhanh vào trong bóng đêm. Chỗ hắn đi là phủ trạch của Trương Dung.
Hàn Thuận Nghĩa chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong thư phòng, gã rất khẩn trương. Không có một chút báo trước, Hoàng Phủ Vô Tấn bỗng nhiên chạy tới nói cho gã, tối nay Giang Ninh phủ sắp xảy ra tình trạng hỗn loạn, bắt thành viên Sở vương hệ.
Bắt đám Thân Kỳ Võ thì Hàn Thuận Nghĩa không hề phản đối, ngược lại còn vỗ tay hoan nghênh. Nhưng gã lo lắng là kinh thành. Trong vòng mười ngày kinh thành sẽ xảy ra chuyện gì? Hoàng thượng thật sự sẽ băng hà sao? Không cần nghi ngờ, Hoàng Phủ Vô Tấn là người của thái tử. Hiện giờ quan trọng là thái tử thật sự sẽ phát động chính biến trong mười ngày nữa?
Dù gã biết tin tức thái tử phát động chính biến trong mười ngày là rất đáng tin, nhưng xem từ sự việc xảy ra ở Giang Ninh phủ, nếu Hoàng Phủ Vô Tấn thật sự ra tay bắt người Sở vương hệ, vậy thái tử tất nhiên trong thời gian gần đây đã có động tác.
Lòng gã nóng như lửa đốt, chắp tay sau lưng tựa như kiến bò trên chảo nóng. Lúc này gã chợt dừng bước, tập trung lắng nghe. Dường như gã nghe thấy cái gì, là tiếng chân chạy nhanh.
Gã bỗng lao ra trước cửa phòng, chỉ thấy một gia đinh thở hồng hộc chạy tới.
- Lão gia!!!
- Tình hình bên ngoài thế nào rồi? Nói mau!
Hàn Thuận Nghĩa sốt ruột đến sắp nhảy dựng lên.
- Tình hình bên ngoài…cực kỳ nguy!!!
Gia đinh hụt hơi nói:
- Trên đường xuất hiện rất nhiều binh sĩ Mai Hoa vệ, đã phong kín đường Trường Kiền.
Chân Hàn Thuận Nghĩa mềm nhũn, suýt ngã ngồi xuống đất. Đường Trường Kiền có huyện nha, phủ đệ Thân Kỳ Võ cũng tại đó. Hoàng Phủ Vô Tấn làm thật rồi.
Gã đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức xoay người trở lại thư phòng, từ cái hộc bí mật đằng sau giá sách lấy ra một hộp ngà voi. Mở nắp hộp, bên trong là khối kim bài tỏa ánh vàng chói mắt. Đây là kim bài điều binh Sở Châu của Đại Ninh hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức. Bằng khối kim bài này thì có thể điều động hai mươi lăm vạn đại quân Sở Châu, bên cạnh còn đặt một phần mật chỉ.
Gã chậm rãi mở ra mật chỉ, bên trong là Hoàng Phủ Huyền Đức đích thân viết: ta nhâm mệnh cho Hoàng Phủ Anh Tuấn làm Đại Đô Đốc Sở Châu, thống soái tam quân Sở Châu, tiết chế Sở Châu chư quân…
Hàn Thuận Nghĩa nhắm mắt lại, nhớ tới cái đêm mật đàm trước khi gã tới Giang Ninh làm phủ doãn.
‘Ngươi đi Sở Châu, thời khắc chú ý hành động của Hoàng Phủ Vô Tấn, nhất cử nhật động đều phải bẩm báo cho trẫm. Nếu Hoàng Phủ Vô Tấn có hành động khác thường thì nhanh chóng bàn bạc với Hoàng Phủ Anh Tuấn.’
Vậy hôm nay Hoàng Phủ Vô Tấn dẫn quân bắt thân tín của Sở vương hệ thì có tính là dị động không?
Hàn Thuận Nghĩa suy tư chốc lát, lấy ra một mảnh vải, dùng bút lông viết:
‘Thái tử có lạ thường, Tấn muốn bắt phe cánh Thân cửu.’
Mảnh vải cực mỏng, chỉ dùng cho thư bồ câu. Gã viết xong phong thư, từ trên cổ lấy xuống một ấn chương nhỏ nhấn lên, cẩn thận thổi khô nét mực, xếp nó ngay ngắn để vào một cái ống gỗ rổng màu đỏ. Đây là ống gỗ đặc chế, mặt trên còn có móc câu dài.
Bình thường Hàn Thuận Nghĩa thân hình nặng nề nhưng bây giờ hành động cực nhanh nhẹn. Gã đi nhanh tới hậu hoa viên, đến trước một tiểu viện góc tây bắc, lấy ra chìa khóa mở cửa. Trong viện rất yên tĩnh, trên giá gỗ đặt một cái lồng chim không lớn, phát ra tiếng “gù gù”. Bên trong chỉ có ba con chim bồ câu. Hàn Thuận Nghĩa túm ra một con bồ câu, cẩn thận đem cái nút dài ống gỗ cột lên chân chim, bỗng ném lên trời. Bồ câu đập cánh bay hướng trời đêm. Nhìn bồ câu bay xa, Hàn Thuận Nghĩa mới thở ra một hơi. Gã nghĩ tới kim bài cực kỳ quan trọng, trong lòng có chút khó xử. Xem tình hình trước mắt thì có nên đưa nó cho Hoàng Phủ Anh Tuấn không?
- Ra rồi!
[/CHARGE]