Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 351: Bắt Trần Trực (hạ)




Nói tới đây, Vô Tấn đưa bảo kiếm cho gã. Mới rồi Chu Tín không chú ý tới kiếm trong tay Vô Tấn.

Gã nhìn chuôi kiếm hắc ngọc, kinh ngạc nói:

- Thượng phương bảo kiếm?

[CHARGE=3]

Thượng phương bảo kiếm có đặc điểm lớn nhất là chuôi kiếm bằng hắc ngọc. Loại hắc ngọc này cực kỳ quý giá, không thể thấy trên thị trường, hắc ngọc trên chuôi kiếm là vật trăm năm trước Tân La tiến cống.

Chu Tín chậm rãi rút ra bảo kiếm, thấy trên thân kiếm khắc bốn chữ ‘Như thấy mặt trẫm’, đích thị là thượng phương bảo kiếm rồi.

Gã bỗng vui mừng, hỏi:

- Ngươi đã bắt được Trần Trực?

Vô Tấn gật đầu:

- Đêm qua họ qua sông thì bị bắt, thị vệ Vương Bình bên người hoàng đế bị đánh chết tại chỗ. Đáng tiếc hắn quá gian xảo, ném thượng phương bảo kiếm vào Trường Giang.

Chu Tín ngẩn ngơ, nhìn nhìn thanh kiếm, chần chờ hỏi:

- Điện hạ vớt nó lên sao?

Vô Tấn lắc đầu:

- Chỉ tìm ra vỏ kiếm trên mặt nước, thân kiếm đã chìm trong sông. Đáy nước toàn là nước bùn và cát dày ba thước, vớt một đêm, thậm chí sử dụng nam châm lớn cũng không thu hoạch được gì.

Vô Tấn nhìn kiếm trên tay gã, cười nói:

- Trường sử nhìn ra được thanh kiếm này là giả sao?

Chu Tín cẩn thận nhìn thanh kiếm. Trong Đại Đô Đốc phủ đều có bản vẽ thượng phương bảo kiếm. Thanh kiếm này giống hệt như bản vẽ. Gã biết, Thủy Quân Đô Đốc phủ cũng có bản vẽ, chỉ là Vô Tấn tìm đâu ra tài liệu?

Gã nhướng mày hỏi:

- Ta cảm thấy cái này là thật, mấu chốt ở chỗ chuôi kiếm hắc ngọc ngươi tìm ở đâu ra?

- Còn nhớ lần trước chúng ta lục soát động giấu bảo vật của Lý Bạch Sa không? Từ một cải rương báu vật của gã ta phát hiện vài khối hắc ngọc, vừa lúc cho ta chế kiếm.

- Đây thật đúng là cơ duyên trùng hợp!

Chu Tín cảm thán một tiếng, trả lại kiếm cho Vô Tấn, hỏi hắn:

- Vậy ngươi chuẩn bị dùng nó làm cái gì?

Vô Tấn nhận lấy kiếm đút vào vỏ, mới chậm rãi cười nói:

- Tác dụng của thanh kiếm này không bình thường. Trần Trực là dùng kiếm này giành được tám vạn phủ binh Giang Bắc Sở Châu cho Hoàng Phủ Anh Tuấn. Còn lại mười bảy vạn phủ binh Sở Châu cũng cần nhờ vào thanh kiếm này, lại thêm Chu trường sử hỗ trợ, ít nhất mười vạn phủ binh lục quận Giang Đông sẽ bị ta nắm trong lòng bàn tay.

Chu Tín cúi đầu suy tư. Sở Châu tổng cộng có hai mươi lăm vạn phủ binh và năm vạn thủy quân, rải rác tại năm mươi quân phủ lớn nhỏ. Trong đó Giang Bắc tám vạn, Giang Đông mười vạn, Giang Tây bảy vạn. Năm mươi quân phủ này trên danh nghĩa đều thuộc về Đại Đô Đốc phủ cai quản, nhưng kỳ thật Đại Đô Đốc phủ Sở Châu chỉ quản phủ binh hậu cần và chiêu mộ, điều động quân đội và nhâm mệnh quân quan từ hiệu úy trở lên đều nắm giữ trong tay binh bộ. Binh bộ dựa vào hổ phù và điệp văn binh bộ để điều binh.

Nhưng từ xưa đến nay, hoàng đế có quyền thống trị tối cao vô thượng với quân đội. Cho nên quân phủ các nơi vừa nghe binh bộ cũng phải nhận hoàng đế chỉ huy. Đại Ninh vương triều không ngoại lệ, đặc biệt là sau biến cố Tấn An bốn mươi năm trước, hoàng đế càng tăng mạnh quyền kiểm soát quân đội. Cứ thế trong quân chế nghiêm ngặt này cứng rắn vạch ra một cánh cửa sau.

Hoàng đế khống chế quân đội có hai cách, một là ở khu vực trọng yếu phái đi tướng quân, ví dụ Quảng Lăng tướng quân của Hoàng Phủ Anh Tuấn. Nếu bùng phát chiến tranh thì tướng quân có thể chỉ huy tất cả quân phủ trong khu vực quản lý, nghe theo lệnh hoàng đế mà không phải binh bộ.

Còn một cách khác là lúc không có chiến tranh, do hoàng đế sai người cầm kim bài điều binh hoặc là thượng phương bảo kiếm, trực tiếp điều động quân phủ. Thượng phương bảo kiếm trong tay Vô Tấn đích thực có thể điều binh.

Chu Tín biết, đây thật sự là một lỗ hổng trong quân chế hoàng quyền, có thể giả truyền thánh chỉ hoặc lợi dụng thượng phương bảo kiếm để nắm giữ phủ binh. Hiển nhiên Vô Tấn là muốn lợi dụng chỗ hở này.

Nhưng sự việc không đơn giản như vậy, chỉ dựa vào một thượng phương bảo kiếm thì vẫn không đủ.

Chu Tín suy tư thật lâu sau, hỏi:

- Vậy Trần Trực có đồng ý phối hợp với ngươi chưa?

Trần Trực là nhân vật mấu chốt. Bởi vì binh bộ đã dùng thư bồ câu thông tri bị quân phủ Sở Châu, ngự sử trung thừa Trần Trực cầm thượng phương bảo kiếm đến Sở Châu làm việc, yêu cầu các quân phủ phối hợp.

Vô Tấn cười gật đầu:

- Ta tin tưởng hắn chắc chắn phối hợp ta, bởi vì không phải hắn làm việc cho ta mà làm cho thái tử.

- Làm việc cho thái tử?

Chu Tín ngẩn ngơ:

- Ý điện hạ nói là chúng ta đi đường thái tử?

Vô Tấn mỉm cười nói:

- Đây cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nếu ta nói Lương vương cũng muốn tranh đoạt, sẽ có bao nhiêu người ủng hộ ta? Nhưng thái tử thì khác. Vậy chúng ta cứ treo đầu dê bán thịt chó đi, phủ tấm da hổ thái tử làm việc thì chẳng phải càng phương tiện hơn sao?

- Điện hạ quả nhiên cao minh!

Chu Tín không thể không bội phục Vô Tấn can đảm và cẩn thận.

Ngay lúc này, phương xa mơ hồ truyền đến một chuỗi tiếng súng.

Vô Tấn đứng dậy cười nói:

- Vừa lúc các quân sĩ đang huấn luyện toại phát súng, chúng ta cùng đi xem đi!

Giang Ninh phủ không chỉ là châu trị sở tại Sở Châu, đồng thời nha phủ ở tại thành Giang Ninh cũng là đại thành số một Sở Châu. Dài hơn sáu mươi dặm, thành cao bốn trượng, thành dày tường cao, có sông rạch bảo hộ thành vòng quanh, cả thành trì tổng cộng có năm cửa thành. Trừ bốn cửa đông tây nam bắc ra, ở mé bắc thành còn có một cửa thủy, kêu là Bắc Thủy Môn.

Thủy môn cao ba trượng, rộng hai trượng, nước sâu gần hai trượng, có thể dùng thuyền lớn ngàn thạch thông qua. Thủy môn sông chính là chủ sông Long Tàng sông thành Giang Ninh. Đường sông xuyên qua toàn thành, cuối cùng nhập vào Trường Giang, cũng thông đến quân doanh thủy quân Sở Châu.

Năm cửa thành, trong đó bốn tòa lục thành môn do quân sĩ trực thuộc Đại Đô Đốc phủ Sở Châu canh gác. Bắc Thủy Môn thì do thủy quân Sở Châu cai quản. Mọi người giữ trách nhiệm riêng, mấy chục năm trôi qua bình yên.

Vào đêm thẩm vấn Trần Trực, một đội do năm mươi chiếc thuyền ngàn thạch hợp thành đội tàu chậm rãi chạy vào Bắc Thủy Môn. Lúc này đã qua thời gian đóng cửa thành, các cửa thành đều đóng chặt. Bắc Thủy Môn trong nước thì từ từ mở ra. Ba mươi chiếc thuyền đằng trước đầy bóng người, mỗi chiếc thuyền lớn trên trăm người, thuyền đằng sau thì chở đầy ngựa.

Bắc Thủy Môn không đốt đèn, mặc kệ vài chục thuyền lớn vào thành. Ánh trăng chiếu lên thuyền lớn, toàn là quân sĩ Mai Hoa vệ đã có hơn ba ngàn người, mặc khôi giáp, tay cầm cung nỏ đao thương, sát khí đằng đằng.

Thuyền lớn chậm rãi cập bờ, khoảng ngàn sĩ binh dẫn ngựa lên bờ, cả đội nhanh chóng tập kết tại một mảnh đất trống bên cạnh Bắc Thủy Môn. Trên thuyền có hai ngàn quân sĩ thì không hành động, ở trên thuyền chờ đợi mệnh lệnh.