Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 347: Sở vương phúng điếu (hạ)




Ngoại trừ Tô Hạm cần nằm trên giường dưỡng thai ra, những người khác đã thức dậy, Vô Tấn đi Kinh Khẩu huyện, tuy chỉ ba ngày sẽ trở lại, nhưng cộng thêm thời gian đi đường, trước sau phải mất năm ngày, khiến lòng các nàng đều có chút bất an, các nàng ít nhiều cũng cảm nhận được thời cuộc khẩn trương.

Lúc này cửa thành đã mở, nhưng Vô Tấn còn không có dấu hiệu khởi hành, trên thực tế, hắn còn chưa có quyết định nên đi hay là không, hắn đang đợi một tin tức, là tin tức của Trần Trực.

Trần Trực nửa tháng trước từ Ung kinh xuất phát, đến nay còn chưa có tới Giang Ninh phủ. Nếu như ở tháng mười hai, khi đó có khả năng không tới kịp, vì khi đó tuyết rơi nhiều, nước sông kết băng, các con đường bị ngăn cách, khi đó một bước khó đi, muốn tới nơi này là cần một tháng thời gian. Nhưng bây giờ đã là cuối tháng hai, tiết xuân đã qua, đường đi sớm đã không có trở ngại, bất kể là đường bộ hay đường thủy, Trần Trực đều nên đến rồi, thế nhưng mà hiện tại hắn lại không có tin tức

Trong nội tâm Vô Tấn rất hoang mang, hắn biết nếu như là truyền quân tình, hoặc là truyền thánh chỉ khẩn cấp, sẽ dùng ngựa tốt nhất của tất cả các dịch trạm, tiếp sức chạy tới, nhanh nhất là bảy ngày, thư tín từ Ung kinh có thể truyền đến Giang Ninh phủ.

Trần Trực rõ ràng hơn một tháng còn chưa tới, cái này làm cho người khó có thể lý giải rồi, chẳng lẽ là hắn cố ý chờ cái gì sao?

Kỳ thật trong nội tâm Vô Tấn cũng minh bạch, Trần Trực hẳn là chờ mình ra biển đánh Phượng Hoàng Hội, dựa theo thời gian mà Hoàng Phủ Huyền Đức năm trước định ra, hắn ở sáng ngày hai mươi ba tháng hai phải xuất chinh đánh Phượng Hoàng Hội, hiện tại đã qua sáu ngày, hắn y nguyên chưa có động tĩnh gì, kể cả lần này đi Kinh Khẩu huyện thị sát tiến tạo thuyền độ, số lượng đại thuyền chưa đủ, cũng là một trong những kế sách kéo dài của hắn.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa phủ vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, Vô Tấn bỗng dưng đứng lên, đi nhanh ra ngoài, một tên binh sĩ Mai Hoa vệ vội tiến đến:

- Điện hạ, có tin tức.

Vô Tấn khoát khoát tay:

- Đến đại đường hãy nói.

Vô Tấn trở lại đại đường ngồi xuống, tinh thần của hắn đã ổn định lại, lúc này mới chậm rãi hướng tên quân sĩ nói:

- Ngươi nói đi!

- Huyện Giang Đô bên kia truyền đến tin tức, Trần Trực một mực dừng lại ở huyện Giang Đô. Nhưng giữa trưa ngày hôm qua, từ huyện Giang Đô xuất phát, hiện tại bọn hắn đã đến Giang Bắc!

Vô Tấn cười cười, Trần ác quan rốt cuộc đã tới.

- Phu quân, chàng còn muốn đi Kinh Khẩu huyện nữa không?

Phượng Vũ đi đến trước mặt hắn, lo lắng hỏi.

Vô Tấn lắc đầu:

- Trần Trực đã đến, ta đoán chừng cũng không cần đi.

Hắn vừa mới dứt lời, chỉ nghe bên ngoài lại truyền tới tiếng vó ngựa, là một nhóm chiến mã, tiếng vó ngựa kịch liệt phá tan yên tĩnh của sáng sớm, trong hành lang, đám gia đinh của Vô Tấn hai mặt nhìn nhau, ai cũng không biết chuyện gì xảy ra, Vô Tấn vẫn ngồi ở đại đường, đợi đám người mới tới xuất hiện.

- Thánh chỉ đến, Tự Lương Vương Hoàng Phủ Vô Tấn tiếp chỉ!

Thánh chỉ tuy là Đại học sĩ viết ra, lại không có giọng điệu như nho gia, mà giống giọng điệu bình thường của Hoàng Phủ Huyền Đức.

- Chiếu lệnh Sở Châu thuỷ quân Đô đốc, Tự Lương Vương Hoàng Phủ Vô Tấn, lập tức xuất binh, tiêu diệt Phượng Hoàng Hội, ngày khải hoàn trở vờ, là thời điểm được phong Thân Vương, chuyện Sở Châu thuế ngân, đều không truy tra, chớ phụ thánh ân!

Trên mặt Vô Tấn lộ ra một tia vui vẻ khó có thể phát giác, hắn biết rõ Trần Trực đang chờ cái gì rồi, là đang đợi đạo thánh chỉ này.

Hoạn quan lạnh lùng đọc thánh chỉ xong, lập tức như thay đổi một người, hắn hướng Vô Tấn thi lễ, nói:

- Vương gia, Hoàng Thượng lệnh chúng ta nhanh chóng đưa tới thánh chỉ, ta gấp gáp trong mười ngày, không được ngủ ngon giấc một lần, ăn không thấy ngon, da trên đùi muốn nát hết…

Không đợi hắn nói xong, Vô Tấn liền khoát tay chặn lại, quay đầu phân phó quản gia:

- Đi lấy hai trăm lượng hoàng kim đến.

Tên hoạn quan kích động đến gân thịt run lên, không hổ là con rể Tề Thụy Phúc, vừa ra tay là hai trăm lượng hoàng kim, hắn vội vàng quỳ xuống dập đầu:

- Nô tài La Trung Quốc, tạ Vương gia khen thưởng!

- Không cần khách khí, các ngươi xác thực khổ cực.

Không bao lâu, quản gia mang tới một khay kim ngân, La Trung Quốc nhìn chằm chằm mà nuốt nước miếng, trong mắt bắn ra vẻ tham lam.

- Đều nói hoạn quan tham tài, quả nhiên là thế!

Vô Tấn bất động thanh sắc cười hỏi:

- La công công, hoàng thượng thân thể thế nào rồi?

Vô Tấn thấy hắn không có phản ứng, đề cao thanh âm một chút:

- La công công!

- Ah!

La hoạn quan tỉnh người, hắn mờ mịt nhìn qua Vô Tấn, A La ở sau lưng Vô Tấn phì cười một tiếng.

La hoạn quan mặt đỏ lên, ấp úng nói:

- Vương gia, thật thất lễ!

- Không có gì!

Vô Tấn cười cười nói:

- Ta là muốn hỏi hoàng thượng thân thể thế nào rồi?

Có lẽ là vì được hai trăm lượng hoàng kim, La hoạn quan cảm giác mình nên nói chút gì đó, mới có thể không phụ lòng Vô Tấn ban thưởng lần này, hắn nhẹ lắc đầu:

- Vương gia, ta nói nói thật cho người, Hoàng Thượng chỉ sợ không không quá lâu nữa.

Tuy Vô Tấn biết tình trạng của Hoàng Phủ Huyền Đức sẽ không quá tốt, lại không nghĩ rằng hoạn quan này có thể nói như vậy, hắn sững sờ, ý niệm trong đầu xoay nhanh:

- Chẳng lẽ là hắn cố ý nói cho mình nghe hay sao?

Vô Tấn giả bộ lắp bắp kinh hãi :

- Có nghiêm trọng như vậy không?

- Vương gia, ...

La hoạn quan nhìn thoáng qua A La sau lưng Vô Tấn, muốn nói lại thôi, Vô Tấn cười nói:

- Không sao, cứ việc nói.

La hoạn quan thở dài một hơi nói:

- Hoàng Thượng từ khi phục dụng thuốc của vu nữ về sau, ở chuyện phòng the rất phóng túng, so với trước khi hôn mê còn nhiều hơn. Những việc này chúng ta đều hướng thái y nói. Hoàng Thượng mỗi ngày một lần, trên thực tế xa xa không nhiêu vậy, chúng ta trông thấy, Hoàng Thượng cùng Thân Thục phi mỗi quấn cùng một chỗ. Hai tháng trước, từ khi Thân Thục phi tiến cung, mỗi lần làm chuyện phòng the đều phải gõ trống, chúng ta cũng biết, có đôi khi một ngày gõ bốn lần.

- Tại sao phải gõ trống?

A La ở sau lưng tò mò hỏi.

Vô Tấn quay đầu lại nhìn nàng một cái, thấy trong mắt nàng tràn ngập hưng phấn cùng tò mò, trong nội tâm không khỏi khẽ động, cô gái nhỏ này, ngược lại rất có tình thú.

A La thấy lão gia nhìn nàng, chợt nhớ mình không nên lắm miệng, sợ tới mức che miệng, không dám nói tiếp nữa. Vô Tấn giờ mới hiểu được, vì sao hoạn quan này muốn A La ly khai, không phải có gì che giấu, mà là nàng không nên nghe.

- A La, đi pha cho ta một chén trà sâm.

Hắn cho A La đi ra ngoài.

- Công công, mời nói tiếp.

Thần sắc La hoạn quan rất ảm đạm:

- Lần trước Hoàng Thượng té xỉu, thái y đã từng nói qua, là vì Hoàng thượng vài thập niên hoang dâm quá độ, lần này chỉ là cảnh báo, nếu không thu liễm, lần sau sẽ không còn cơ hội. Có thể Hoàng Thượng đã quên, hắn hoàn toàn sa vào Thân Thục phi, chúng ta tuy tinh tường, nhưng ai có thể dám nói?

[/CHARGE]