Mười lăm năm trước, Bạch Sa hội từng cùng Phượng Hoàng Hội đánh qua
một trận, rơi vào thảm bại, bị ép hướng Phượng Hoàng Hội đầu hàng, đồng
thời cam đoan không được xâm phạm vùng duyên hải Đại Ninh. Cân nhắc đến
việc Bạch Sa hội cũng có thể ngăn trở lũ khấu ở hướng bắc xâm nhập Tề
Châu cùng U Châu, nên Phượng Hoàng Hội mới không thừa cơ tiêu diệt Bạch
Sa hội, mười mấy năm qua, cùng Bạch Sa hội bình an vô sự. xem tại
TruyệnFULL.vn
Lý Bạch Sa năm nay đã bốn mươi lăm tuổi,
dáng người không cao, nhưng cực kỳ khỏe mạnh. Hắn ở Bạch Sa đảo kinh
doanh hai mươi năm, khiến cho nhân khẩu ở trên đảo đã dần dần gia tăng
đến trên ngàn hộ, nhân khẩu hơn vạn, quân đội của hắn cũng đạt tới năm
ngàn người, hơn ba trăm chiến thuyền.
Từ việc Bạch Sa hội dần dần cường đại, Tân La quốc bắt đầu chú ý tới nó, Lý Bạch Sa nhận được tin
tức, có khả năng đầu xuân sang năm, Tân La quốc sẽ xuất binh tiêu diệt
Bạch Sa hội.
Lý Bạch Sa rất lo lắng, hắn cho người tới Sở Châu,
một mặt là mua tinh thiết, chuẩn bị chế tạo binh khí, một mặt khác là
muốn hướng Thân Quốc Cữu cầu viện, thỉnh cầu Thân Quốc Cữu phái tư quân
đến Bạch Sa đảo trợ giúp hắn.
Lý Bạch Sa là tám năm trước thông
qua Cao Ly quốc biết Thân Quốc Cữu, cũng cam tâm tình nguyện đầu nhập
vào hắn, trở thành một chi lực lượng của hắn ở hải ngoại. Tám năm qua,
quan hệ bọn hắn một mực rất tốt, nhưng sự tình đầu năm chặn đường thuế
ngân của Đông cung thất bại, làm cho Thân Quốc Cữu đối với hắn rất bất
mãn, do đó ảnh hưởng đến lần cầu viện này của hắn, hắn vốn định cầu ba
ngàn quân lên đảo trợ chiến, nhưng Thân Quốc Cữu cuối cùng chỉ đáp ứng
cho hắn tám trăm.
Điểm chết người nhất là hắn ở Sở Châu mua tinh
thiết bị thuỷ quân Sở Châu bắt được, toàn quân bị diệt, không chỉ khiến
cho hắn tổn thất lớn, hơn nữa ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch hắn
chuẩn bị chiến tranh, trang bị của quân đội hắn chênh lệch rất lớn,
khuyết thiếu áo giáp, binh khí dài cũng chưa đủ, chủ yếu dùng đao làm
chủ.
Hướng Đại Ninh xin viện trợ bất lợi, khiến cho Lý Bạch Sa
những ngày này tâm tình không tốt, hắn hiện tại hy vọng duy nhất là ký
thác lên Cao Ly quốc, tuy Cao Ly quốc cự tuyệt phái binh viện trợ hắn,
nhưng đồng ý viện trợ vật tư cho hắn, kể cả lương thực.
Ban đêm,
sương đêm dày đặc buông xuống, làm cho cảnh đêm càng thêm mờ ảo, trên
mặt biển gió êm sóng lặng. Đây là mùa đông nghỉ ngơi lấy lại sức, hơn ba trăm chiến thuyền đều bỏ neo ở trong bến cảng, định kỳ sẽ có một ít đội binh sĩ xuất hiện ở phụ cận tuần tra.
Bãi biển phía tây là một
mảnh hoang vu, ở vùng này có mấy trăm hộ ngư dân, trên bãi biễn đậu mấy
chiếc thuyền củ nát, trong một chút là mấy cái giá gỗ, trên giá gỗ treo
đầy lưới đánh cá. Lúc này đã đến giờ hợi, ngư dân đều sớm an giấc, khắp
nơi đều một mảnh tối đen, vùng này không phải khu quân sự, cũng không
thể đậu thuyền lớn ngoài ngàn thạch, không có quân đội đóng ở đây, nhưng ở đây cách bến cảng chỉ có mấy trăm bước, bị một tòa núi nhỏ ngăn cách, trên gò núi rừng cây rậm rạp.
Ngay lúc đêm tối lờ mờ đó, mấy trăm chiếc thuyền nhỏ chở đầy người, lặng lẽ
hướng bãi cát đi tới, thuyền nhỏ vừa đáp vào bờ thì dừng lại, bóng đen
trên thuyền nhảy xuống liền hướng bên trong bãi cát chạy đi, bọn hắn cầm cung nỏ trường thương, áo giáp trên người lóe ra kim quang, động tác
mỗi người đều rất nhanh nhẹn, nhanh chóng hướng núi nhỏ chạy đi, một
lát, hơn hai trăm người đã ngăn cản con đường từ quân cảng tới đây.
Thuyền nhỏ đi vào bãi biển càng ngày càng dày đặc, gần hai trăm chiếc thuyền
nhỏ đem trọn bãi biễn chiếm lĩnh. Trên bờ biển, quân đội xuất hiện cũng
từ mấy trăm dần dần tăng đến ba ngàn người, bọn hắn võ trang đầy đủ,
hành động nhanh chóng, lôi lệ phong hành. Sau khi điểm danh, chỉnh đốn
đơn giản, ba ngàn quân chia làm ba đội ngũ, lướt qua rừng rậm, xuyên
thẳng đến ba phương hướng của bến cảng.
Trong bến cảng vẫn hoàn
toàn yên tĩnh, ba trăm chiến thuyền vẫn còn neo đậu chen chúc trong này. Trong bến cảng không có kết băng, nước biển vỗ nhè nhẹ đập vào thân
tàu, đội thuyền cao thấp phập phồng, trên bờ không có quân đội thủ vệ,
chỉ có doanh trại cách đó không xa, ngẫu nhiên sẽ có quân sĩ Bạch Sa hội tuần đêm ra vào.
Lúc này, một quân sĩ tuần đêm của Bạch Sa hội
chợt phát hiện bên ngoài mấy chục bước, xuất hiện nhóm lớn quân đội, hắn sững sờ, vừa muốn hô to, thì một mủi tên bắn thủng cổ họng của hắn, kêu rên một tiếng, hắn nặng nề ngã mặt đất bên cạnh. Nhóm lớn thuỷ quân Sở
Châu vọt vào doanh trại, chỉ nghe thấy một mảnh tiếng kinh hô, tiếng kêu thảm thiết vang lên, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Các binh
sĩ thuỷ quân chia ra ba đường, hai chi tất cả ngàn người cản hai con
đường thông tới hải cảng, một ngàn người khác thì nhanh chóng lên
thuyền, bọn hắn bức người chèo thuyền ở trên thuyền cởi bỏ dây thừng,
kéo neo sắt, mở buồm, từng chiếc từng chiếc thuyền lớn bắt đầu chạy
nhanh ra hải cảng. Một đống lửa trùng thiên ở trên hải cảng cháy lên,
ngoài mười dặm, gần ngàn chiến thuyền bày ra một hình quạt cự đại, bắt
đầu hướng Bạch Sa đảo vây quanh mà đến, trú binh ở trên đảo phát hiện dị thường, bắt đầu kinh hoảng lên.
Cách hải cảng ước chừng năm dặm, bên cạnh hồ lớn, có một tòa cung điện màu trắng mọc lên, gọi là Thanh
Nguyên cung, là cung điện của đầu lĩnh Bạch Sa hội Lý Bạch Sa tự mình tu kiến.
Trong Thanh Nguyên cung, tiếng nhạc vui tai, Lý Bạch Sa
nửa nằm ở trên giường hoàng kim bạch ngọc. Mắt hí hí xem một đội vũ cơ
trần truồng ca múa biểu diễn. Tám thị nữ mỹ mạo trẻ trung, thân thể mềm
mại khoác trên vai một tầng lụa mỏng, ở bên cạnh đấm lưng cho hắn.
Lý Bạch Sa cực kỳ háo sắc, thê thiếp của hắn có hơn trăm người, mỗi ngày
trải qua sinh hoạt ngợp trong vàng son, bất quá mấy ngày nay, tâm tình
hắn không tốt, luôn lấy thị nữ để phát tiết lửa giận, trước sau đã giết
năm người, khiến cho thị nữ hắn đều nơm nớp lo sợ.
Tuy kỹ thuật
nhảy múa trước mắt ưu mỹ động lòng người, thân thể giai nhân mềm mại như ngọc, nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng. Trong nội tâm nghĩ đến tám
trăm Bạch Y quân đến từ Sở Châu, tám trăm người này sức chiến đấu không
yếu, chỉ là bọn hắn không nghe theo chỉ huy của hắn, đây là sự tình làm
hắn đau đầu nhất, hắn đang suy nghĩ lấy một ít người trong tám trăm này
đi Tề Châu chiêu binh, chỉ cần hắn chịu ra bạc, chiêu mộ năm ba ngàn
binh lực là không thành vấn đề. Cộng thêm quân đội của hắn cùng tám trăm người này, như vậy hắn đã có hơn vạn quân, có thể cùng với quân đội Tân La chiến một trận, mấu chốt là quân giới, vật tư của Cao Ly phải kịp
thời đưa tới, hắn chuẩn bị ngày mai lại phái người đi thúc giục.
- Hội chủ!
Một gã thủ hạ thất kinh mà vọt vào Thanh Nguyên cung, làm cho nhóm vũ cơ
một mảnh kinh hô, dừng lại vũ bộ, liên tục tìm quần áo che dấu thân thể, Thanh Nguyên cung của Lý Bạch Sa chưa bao giờ cho nam nhân tiến đến,
chuyện này làm cho hắn vô cùng tức giân:
- Có chuyện gì?