Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 309: Sư tỷ (hạ)




Việc dời đô không ngừng cao trào, không ít người biết tin tức, đều liên tục mua đất ở Ung kinh, giá cả đất đai ở Ung kinh dần dần tăng cao! Hơn nữa, rất nhiều quan lớn ở Ung kinh đều có phủ đệ của mình, trước kia chỉ chừa mấy lão gia nhân trông coi, mà bây giờ liên tục cho con cái quay trở lại, đem gia nghiệp ở Ung kinh phát triển lại.

Hai mươi ngày trước, mấy chục vạn quân hộ vệ đội ngũ Đông di tới Quan Trung, kể cả cung nữ, hoạn quan của hoàng cung, văn võ bá quan, tôn thất quý tộc vân...vân, mấy ngàn người tạo thành, đội ngũ xe ngựa vận chuyển vật tư kéo dài hơn mười dặm.

Đông di là truyền thống của Đại Ninh vương triều, là mùa đông quay trở lại Ung kinh, từ tháng mười một năm đó đến tháng ba năm sau, tổng cộng bốn tới năm tháng, Hoàng đế chủ yếu ở Hoa Thanh cung, mà quan lại thì ở Đại Minh cung.

Lúc này, quyền lực triều đình chuyển qua Ung kinh, không còn là Lạc Dương! Bất quá loại truyền thống Đông di này, cũng có lúc đứt lúc nối, từng bỏ qua hai mươi năm, thẳng đến năm năm trước mới khôi phục lại. Năm nay hoàng đế Hoàng Phủ Huyền Đức đặc biệt nhiệt tâm, từ cuối tháng mười liền hạ chỉ chuẩn bị Đông di, đây là bởi vì ngự y đề nghị hắn, suối nước nóng ở Hoa Thanh cung rất có lợi cho việc khôi phục chân của hắn.

Bây giờ là tháng mười hai, cũng là thời khắc lạnh nhất trong năm, triều đình sớm đã thuận lợi vận chuyển, bất quá bởi vì tuyết rơi nhiều, đường đi gian nan, truyền tống công văn triều đình trở thành vấn đề lớn, lúc triều đình đạt được công văn của tất cả quận phủ phía nam, đã qua hai mươi mấy ngày, lại phải mất năm mươi ngày để chình đốn, vấn đề này làm cho chính sự triều đình rối tung rối mù, chính vụ không thông.

Hôm nay, trên mặt tuyết bên ngoài thành xuất hiện mấy chấm đen nhỏ, tốc độ rất chậm, là bôn ba mà đến, binh sĩ trên thành xem xét liền biết, đây là người tới đưa tin, ba người gian nan tới Minh Đức môn, binh sĩ thủ thành cười hỏi bọn hắn:

- Là từ đâu tới?

- Chúng ta từ Sở Châu đến, đem chúng ta tra tấn thảm rồi, phải bôn ba một tháng.

Tuy bên ngoài thành tuyết rơi nhiều, hành tẩu gian nan, nhưng nội thành lại tốt hơn nhiều lắm, cho dù bầu trời bông tuyết bay lả tả, nhưng trên mặt đất tuyết đọng lại không nhiều, có binh sĩ tùy thời quét sạch.

Trên đường người cũng không nhiều, ba gã kỵ sĩ tiến vào thành, tốc độ rõ ràng nhanh hơn, dọc theo đường Chu Tước chạy nhanh, rất nhanh liền vào Sùng Nhân phường, ở trước cửa phủ của Thân Quốc Cữu dừng lại.

Thân Quốc Cữu cùng những quan lớn khác đồng dạng, ở Ung kinh cũng có phủ đệ của mình, bất quá so với phủ đệ ở Lạc kinh thì nhỏ hơn một chút, chiếm diện tích hai mươi mẫu. Lúc này đã là buổi chiều, Thân Quốc Cữu rất nhanh sẽ trở về, cửa ra vào có hơn mười gia đinh đang bận rộn quét sạch tuyết đọng.

Ba gã kỵ sĩ dừng ngựa lại, một gã quản gia lập tức nghênh đón:

- Ba vị là đến tìm lão gia nhà ta sao?

- Chúng ta từ Sở Châu tới, Thân thiểu doãn bảo chúng ta đưa tin cho Tướng quốc.

Lúc này, Thân thiểu doãn đã không phải là Thân Uyên lúc trước, mà là nhi tử Thân Quốc Cữu Thân Kỳ Võ, quản gia nghe nói là thiếu gia phái người tới, lập tức trở nên nhiệt tình.

- Lão gia còn chưa về! Bất quá rất nhanh sẽ về, các ngươi vào phủ uống chén trà nóng đã.

Vừa nói xong, liền có gia đinh hô:

- Lão gia về rồi!

Chỉ thấy trong gió tuyết, hơn trăm tên binh sĩ hộ vệ xe ngựa Thân Quốc Cữu chạy nhanh, bọn gia đinh cuống quít quyết sạch những khối tuyết còn lại, sau đó đứng qua một bên.

Trong xe ngựa, Thân Quốc Cữu ôm lấy một bình ấm nước bằng đồng, híp mắt nhìn qua tuyết rơi bên ngoài. Mấy tháng này, hắn rõ ràng cảm giác được mình già rồi, tóc mai đã thấy hoa râm, trong lòng của hắn đã nhận lấy áp lực quá lâu. Hắn còn cảm giác được, Hoàng Thượng đối với Sở Vương đã không yêu thích như xưa. Mấy tháng trước, hắn đã từng công khai ám chỉ đại thần, có thể cân nhắc đổi Thái tử, nhưng bây giờ, hắn không còn đề cập qua sự tình đổi Thái tử.

Mấy ngày hôm trước, Tông Chính Tự Khanh Hoàng Phủ Nhân Kiệt dâng thư, đề nghị Sở Vương đi Sở Châu nhận chức, kết quả bị Hoàng Thượng bác bỏ, với lý do :

- Tuổi còn quá nhỏ, tạm không cân nhắc.

Kết quả này mặc dù là trong dự liệu của Thân Quốc Cữu, nhưng vẫn làm hắn rất uể oải.

Thân thể Hoàng thượng càng ngày càng kém, tùy thời có thể ngã xuống, mà Sở vương lại cách Đông cung càng ngày càng xa, cái này quả thực làm hắn rất lo lắng, chủ yếu là Sở Vương niên kỷ quá nhỏ. Nếu như Hoàng Thượng có thể tiếp tục ở ngôi vị Hoàng đế mười đến mười lăm năm, vậy Sở Vương có hy vọng rồi.

Thân Quốc Cữu khẽ thở dài một hơi, hắn biết mình đưa Thân Như Ý tiến cung là thất sách. Nguyên lai tưởng rằng Thân Như Ý cùng Thân hoàng hậu được ân sủng, để cho Hoàng Thượng tiếp tục quan tâm Sở Vương thậm chí Thân gia, lại không ngờ, Thân Như Ý không có tâm giữ gìn gia tộc như Thân Hoàng hậu, sự hiện hữu của nàng ngược lại khiến cho Thân hoàng hậu thất sủng, khiến cho Hoàng Thượng không còn nghe Thân Hoàng hậu nói nữa, đây là sai lầm trí mạng của hắn.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, lúc này, Thân Quốc Cữu trông thấy dưới bậc thang có đứng ba người ngựa, phong trần mệt mỏi, rõ ràng cho thấy đường xa mà đến.

- Ai vậy?

Một gã thị vệ lớn tiếng hỏi:

- Tướng quốc hỏi, người đến từ phương nào?

Quản gia bước lên phía trước bẩm báo:

- Tướng quốc, bọn họ là từ Sở Châu đến, có thư tín của công tử.

Thân Quốc Cữu gật gật đầu:

- Đưa thư tín cho ta, dẫn bọn hắn đi tắm rửa ăn cơm, đợi lát nữa tới gặp ta.

Cầm đầu người đưa tin đem thư tín giao cho thị vệ, liền đi theo quản gia vào phủ. Thân Quốc Cữu cảm giác thư tín hơi dày, tựa hồ nhi tử có rất nhiều lời muốn nói với mình, hắn liền phân phó nói:

- Trực tiếp đi thư phòng!

Thân Quốc Cữu tới thư phòng ngồi xuống, thậm chí y phục cũng không đổi, vội vàng mở thư tín của nhi tử ra, gần đây Sở Châu phát sinh sự tình ép buộc đã khiến cho vua và dân chú ý, mà Hoàng Thượng chỉ xử trí quan viênGiang Ninh phủ, đối với việc ba đại thương gia đấu đá không chút nào đề cập tới. Nhưng Thân Quốc Cữu lại phát hiện điểm vi diệu trong này, cái kia chính là Hoàng Thượng cho Hoàng Phủ Vô Tấn đảm nhiệm thuỷ quân Đô đốc không đến hai tháng, liền hạ chỉ lệnh hắn tấn công Phượng Hoàng Hội. Thân Quốc Cữu cho rằng, trong thời điểm này lại ra mệnh lệnh như thế, cái này trên thực tế là điềm báo trước, Hoàng Thượng muốn ra tay với phái Lương Vương.

Bàn cờ chính trị vĩnh viễn không có chuyện chỉ hiện trên mặt nước, chỉ có nhân tài thật tinh mắt mới có thể hiểu, Thân Quốc Cữu cũng là người như vậy. Nhưng sau đó hắn lại phát hiện trong này còn có ẩn tình.