Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 304: Bạch phát lão giả(thượng)




Bạch Phát Lão Giả đúng là nội vệ Các lão Giang Yêm, hắn cũng cười ha ha nói:

- Tự Lương Vương điện hạ ở Sở Châu phong quang vô hạn, trong Kinh thành lúc nào cũng có thể nghe được tin tức của ngươi.

- Đó cũng không phải là chuyện tốt, ha ha! Mời Các lão cùng Trưởng sử vào trong phủ.

Vô Tấn mời hai người vào trong phủ, hắn đương nhiên biết rõ, Giang Yêm là vì Tấn An tụ hội mà đến, ba người tới ngoại thư phòng của Vô Tấn bên ngoài ngồi xuống, một nha hoàn dâng trà cho bọn hắn, Giang Yêm uống một ngụm trà nóng, mở miệng nói trước:

- Ta lần này ra kinh lấy cớ là xem xét Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ các nơi, vừa mới từ Quảng Lăng quận tới.

- Hoàng Phủ Anh Tuấn ở Quảng Lăng lăn lộn như thế nào?

Vô Tấn cười hỏi.

- Hắn khống chế được Tú Y vệ rồi, nhưng nghe nói quan hệ giữa hắn và Quảng Lăng quân phủ không tốt lắm.

Giang Yêm nhìn thoáng qua Chu Tín cười nói:

- Khả năng Chu Trưởng sử hiểu rõ tình huống hơn ta.

Chu Tín thản nhiên nói:

- Người này tâm thuật bất chánh, tư lịch lại không đủ, đến Quảng Lăng muốn đoạt quyền đổi tướng, muốn dùng quan quân của Tú Y vệ đến đảm nhiệm các vị trí trọng yếu của quân phủ, kết quả không có thành công, Đô úy quân phủ làm sao có thể còn nghe lệnh y. Hơn nữa lúc trước Vũ Hóa Minh trị binh không nghiêm, ở Quảng Lăng đã xảy ra huyết án Tú Y vệ giết chết binh sĩ quân phủ, cuối cùng không giải quyết được gì, Tú Y vệ cùng quân đội địa phương mâu thuẫn rất lớn, hắn rất khó điều hòa mâu thuẫn của hai chi quân đội .

Vô Tấn nhẹ gật đầu:

- Đây đúng là một vấn đề, kỳ thật Mai Hoa vệ cũng đồng dạng, ba ngày trước, năm tên Mai Hoa vệ ở trong thanh lâu của Lâm Giang trấn bị bảy tên thuỷ quân đánh đập tàn nhẫn. Lúc ấy ta triệu tập trăm tên quan quân của thuỷ quân cùng Mai Hoa vệ, mắng cho bọn hắn một trận, đem mười hai tên binh sĩ này, mỗi người đánh một trăm quân côn, tất cả giam một tháng. Loại sự tình này rất khó khống chế, chỉ có thể nghiêm khắc cùng xử lý công bình.

- Được rồi, chúng ta không nói cái này.

Giang Yêm cười nói:

- Vô Tấn ngươi biết Trương Nhan Niên không?

- Là con trai trưởng của Trương Sùng Tuấn đúng không?

Vô Tấn biết người này, hắn liền vội hỏi:

- Hắn xảy ra chuyện gì sao?

- Không phải xảy ra chuyện gì, hắn cũng tới Giang Ninh rồi, là đại biểu phụ thân hắn dự hội, hắn không thể đi chung cùng ta, cho nên hôm nay chưa tới, chủ yếu là Trương Sùng Tuấn cùng Hoàng Phủ Trác đấu tranh đã đến thời khắc mấu chốt nhất, thật sự đi không được.

Vô Tấn trong nội tâm ảm đạm, Hoàng Phủ Trác là con độc nhất của Hoàng Phủ Cương, hắn không hy vọng Hoàng Phủ Trác gặp chuyện không may. Giang Yêm phảng phất minh bạch tâm sự của Vô Tấn, liền thở dài, hướng hắn nói:

- Chuyện này vốn đã giải quyết, lần trước lão quận Vương đã minh xác nói rõ người thừa kế phái Lương Vương, Trương Sùng Tuấn về sau do Tự Lương Vương kế thừa quân Tây Lương. Trương Sùng Tuấn công khai tỏ vẻ ủng hộ, tuyệt đại bộ phận tướng lãnh của Tây Lương quân cũng ủng hộ. Nhưng không nghĩ tới nửa tháng trước, Hoàng Thượng bỗng nhiên hạ chỉ, phong Hoàng Phủ Trác làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân kiêm Hà Lũng Binh Mã tổng quản, đây là chủ tướng chính thức của Hà Lũng tiết độ sứ trước kia, sau khi thiết lập Hà Lũng tiết độ liền huỷ bỏ, không nghĩ tới Hoàng Thượng lại làm như vậy. Hoàng Phủ Trác bắt đầu náo loạn, dùng tiền lớn lôi kéo thủ hạ của Trương Sùng Tuấn, nói là mật chỉ của Hoàng thượng, aii! Cái tên ngu dốt này, hắn không rõ dụng ý của Hoàng đế.

- Lão Vương gia có thái độ gì?

Giang Yêm cúi đầu, sau nửa ngày tâm tình của hắn trầm trọng nói:

- Lão Vương gia đã bị Hoàng Phủ Trác làm tức giận đến ngã bệnh, bệnh tình rất nặng. Lúc ta tới thăm hắn, hắn bảo ta chuyển cáo ngươi, mong tương lai ngươi có thể tha cho Hoàng Phủ Trác cùng Hoàng Phủ Võ Thực một mạng.

Vô Tấn yên lặng gật đầu, nếu như ngay cả điểm ấy cũng làm không được, hắn như thế nào báo đáp ân tình của Hoàng Phủ Cương đối với mình.

Lúc này Chu Tín ở bên cạnh nói:

- Tuệ Minh thiền sư cũng muốn đi, nhưng hắn trước phải đi Lao Sơn thăm tửu đạo sĩ, trừ đó ra còn có Đông Hải quận Hoàng Phủ Bách Linh.

- Tổ phụ ta thân thể không khỏe, nên người tới không được, con của người không biết sự tình Tấn An hội, cho nên người không có đại biểu.

Vô Tấn bỗng nhiên nhướng mày nói:

- Trần đảo chủ bên kia ra sao rồi? Tại sao không có tin tức của hắn?

Chu Tín cùng Giang Yêm nhìn nhau, Giang Yêm cười khổ nói:

- Đây chính là sự tình ta muốn nói cho ngươi, Trần đảo chủ hy vọng Tấn An đại hội được cử hành ở Lưu Cầu đảo, hắn muốn tham gia, nhưng tới nơi này không được, hy vọng chúng ta có thể qua đó.

Vô Tấn không lên tiếng, trong lòng của hắn quả thực rất khó chịu, hắn biết đây chỉ là một cái cớ, nguyên nhân chân chính là Trần gia muốn chủ đạo Tấn An tụ hội lần này. Trần Chí Đạt là ông ngoại hắn, có lẽ trong lòng của hắn, mình vẫn là thằng ngốc lúc trước, ai nắm giữ được mình, người đó sẽ là chủ nhân của Tấn An hội, nếu như trong Tấn An hội xảy ra nội đấu, cái kia cũng không phải chuyện tốt.

- Ý kiến mọi người như thế nào?

Vô Tấn trầm giọng hỏi.

- Ý kiến mọi người là lấy đại cục làm trọng, tôn trọng Trần đảo chủ, đi Lưu Cầu đảo hội họp.

Giang Yêm lại nói:

- Tuệ Minh thiền sư nói, có thể là nguyên nhân bởi vì Trần đảo chủ trường kỳ ở hải ngoại, hắn cảm giác mình bị Tấn An hội biên giới hóa, cho nên trong lòng có chút bất mãn, chúng ta ưng thuận để hóa giải tâm tình của hắn. Cho nên mọi người nhất trí đồng ý đi Lưu Cầu đảo, hiện tại chờ ý tứ của chúa công.

- Ý tứ của ta?

Vô Tấn hừ một tiếng:

- Ý của ta là không đi, một là Trần gia tới, hai là không có bọn hắn tham gia, đây là hội nghị ta triệu tập, Trần gia rõ ràng không cho ta biết mà đổi địa phương, bọn hắn còn đem ta để vào mắt sao?

Giang Yêm cùng Chu Tín thấy Vô Tấn tức giận, đều không dám lên tiếng. Vô Tấn chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng, trong nội tâm rất căm tức, kỳ thật hắn đoán được Trần gia còn có một mục đích khác, bọn họ là muốn thành lập nước độc lập, dùng việc trợ giúp mình làm điều kiện, hoặc là nói bọn hắn sợ mình cướp đi quân quyền của bọn hắn.

Vô Tấn chậm rãi tỉnh táo lại, kỳ thật chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Trần Chí Đạt, dù sao đã qua bốn mươi năm, hắn không phải máy móc, cũng có thất tình lục dục, tự nhiên cũng sẽ vì mình, vì gia tộc của mình mà cân nhắc, mình cũng không có quyền bắt bọn hắn thuần phục vô điều kiện.

Nghĩ vậy, Vô Tấn quay người hướng hai người nói:

- Được rồi! Vậy theo ý tứ của Trần gia.