Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 30: Ngân phiếu giả




Vô Tấn.

Duy Minh hỏi hai tiếng Vô Tấn không trả lời hắn nhìn lại mới phát hiện ra tiểu đệ của mình đã ngủ say sưa hắn cười khổ lắc đầu thổi tắt đèn rồi nhắm mắt lại thế nào cũng không ngủ được trong đầu hắn không ngừng xuất hiện hình bóng mỹ diệu của Ngu Hải Lan dáng người uyển chuyển cùng với tính cách dịu dàng. Đây là chuyện hắn hối hận nhất từ trước tới giờ, tại sao mình lại từ chối thân sự này, aizzz mình thật là ngu xuẩn.

Ở trong thư phòng của thuyền rồng một gã văn sĩ trung niên bước nhanh vào phòng, đây chính là hàn lâm cung phụng, đồng thời cũng là tiến sĩ Hoằng Văn quán, tên là Lý Ứng Vật năm nay hắn bốn mươi tuổi hai mươi bảy tuổi đã thi đậu trạng nguyên tiến sĩ, một mức ở Hoằng Văn Quán đảm nhiêm giảng dạy, ba mươi lăm tuổi đã là Hàn lâm học sĩ, phụ tá thái tử, hắn hiện tại cũng là tâm phúc phụ tá.

Hoàng Phủ Hằng chắp tay sau lưng đi đi lại lại ở trong thư phòng trong lòng hắn cao hứng vô cùng, một trăm vạn thuế ngân đã có được may mắn là hắn có Vô Tấn.

Tô Hàn Trinh gửi thư trong đó có viết vô cùng coi trọng Duy Minh và Vô Tấn đề nghị mình trọng dụng, xem ra Tô Hàn Trinh cũng biết vấn đề lớn nhất của hắn chính là thủ hạ nhân tài không đủ, hắn chính là thái tử không thể không kiêng kỵ ai giống như Thân Quốc Cữu, ở trong triều nuôi dưỡng thân tín, ngoại trừ đông cung quan lại thuộc thái tử thì thủ hạ của hắn rất ít.

Duy Minh học thức vô cùng tốt nhưng năng lực thế nào thì không rõ ràng lắm, còn Vô Tấn năng lực thì hắn đã thấy tận mắt, người này không phải là người bình thường, bỏ qua hắn chính là một tổn thất lớn, nhất định phải nắm ở trong tay mình để mình sử dụng.

Đang nghĩ ngợi ánh mắt của hắn nhìn qua Lý Ưng Vật đã trở về, hắn khó dằn nổi:

- Thế nào Lan Lăng quận vương chịu tới rồi sao?

Hắn mời Lan Lăng quận vương lên thuyền uống trà thể hiện lòng biết ơn kỳ thật hắn muốn mượn cơ hội này để lôi kéo, Lý Ưng Vật cười khổ lắc đầu:

- Thuộc hạ khuyên cả buổi Lan Lăng quận vương vẫn nhã nhặn từ chối lời mời của thái tử quan phẳng của hắn đã đi rồi nói là đa tạ ý tốt của thái tử.

Cho dù Lan Lăng quận vương cự tuyệt vẫn nằm trong dự liệu của thái tử nhưng hắn vẫn có một cảm giác mất mát không nói nên lời, hắn chắp tay nhíu mày lại:

- Ta không rõ vì sao hắn không chịu tới gặp ta hắn không tiếc đắc tội với Thân Quốc Cữu mà che giấu đám Vô Tấn, đây là vì sao?

Hoàng Phủ Hằng dĩ nhiên biết rõ Lan Lăng quận vương ở thời điểm mấu chốt đã giúp đỡ Vô Tấn trong lòng hắn nghi hoặc vô cùng Lan Lăng quận vương cho tới bây giờ vẫn không tham gia bất kỳ đấu tranh trong triều đình đây là sự thật mà ai ở trong triều đình cũng biết hơn nữa hắn vài chục năm gần đây là tiết độ sứ Hà Lũng, thân làm thái úy không có khả năng tranh giành thuế ngân, đông cung với sở vương đấu tranh nhau hắn không hề có biểu hiện tại sao lần này lại đắc tội với Thân Quốc Cữu và trợ giúp mình thật không phù hợp.

Hoàng Phủ Hằng đưa mắt hướng về phía Lý Ưng Vật mà nhìn gần đây hắn rất coi trọng phụ tá này, Lý Ưng Vật xem ra có thể hiểu thấu hơn mình.

- Tiên sinh nói thử xem đây là vì sao?

Lý Ưng Vật biết rõ thái tử muốn hỏi điều gì hắn lâm vào trầm tư hắn cũng cảm thấy kỳ quái vừa rồi Lan Lăng quận vương không phải từ chối nhã nhặn mà không do dự cự tuyệt thái tử, hắn đã lộ thái độ tươi sáng rõ nét như vậy tại sao lại giúp thái tử?

Hắn trầm ngâm một thoáng rồi chậm rãi nói:

- Thuộc hạ nghĩ đây có lẽ vì nguyên nhân Vô Tấn.

- Nguyên nhân Vô Tấn?

Hoàng Phủ Hẳng sửng sốt:

- Tiên sinh nói vậy là sao?

- Thuộc hạ suy đoán vì thuộc hạ phát hiện ra Lan Lăng quận vương rất quan tâm tới Vô Tấn, bản thân hắn không lên thuyền thái tử nhưng vẫn kiên trì muốn mang Vô Tấn đi, mãi cho đến khi hắn biết đại ca của Vô Tấn ở trên thuyền mới bỏ qua thuộc hạ cảm thấy chuyện này là vì Vô Tấn, vì Vô Tấn mới ra tay giúp đỡ mà không phải là nguyên nhân của thái tử.

Hoàng Phủ Hằng trừng lớn đôi mắt hắn cảm thấy không tưởng tượng nổi đường đường là Lan Lăng quận vương tại sao lại giúp đỡ cho một tiên tiểu tử.

Mà lại đắc tội với Thân Quốc Cữu, cải biến nguyên tắc trước kia của mình, điều này không tưởng tượng nổi rồi.

- Tiên sinh tiên sinh cho rằng chuyện này có thể không?

Lý Ưng Vật gật đầu:

- Thuộc hạ cho là có thể.

Hoàng Phủ Hằng từ từ ngồi xuống, Lý Ưng Vật tại sao lại trịnh trọng như vậy khẳng định là có nguyên nhân của hắn.

Lý Ưng Vật mỉm cười:

- Điện hạ thuộc hạ cũng vừa mới nghĩ đến, điện hạ đã quên tên đầy đủ của Vô Tấn sao?

- Hoàng Phủ Vô Tấn.

Hoàng Phủ Hằng đọc lại một lần, sau đó một tia sáng lóe lên trong mắt hắn bỗng hắn hiểu ra:

- Đông Hải Hoàng Phủ thị ta hiểu rồi đúng thế nghe nói Lan Lăng quận vương tuổi trẻ cùng với Đông Hải Hoàng Phủ thị quan hệ cá nhân rất tốt hóa ra là như vậy.

Hoàng Phủ Hằng lập tức bừng tỉnh đại ngộ hóa ra có chuyện như vậy tuy vẫn có một chút gượng ép nhưng dù sao cũng là lý do duy nhất thuyết phụ.

- Như vậy... Vô Tấn có thể là cầu nối giữa ta và Lan Lăng quận vương.

-----

Thân Quốc Cữu ngây người chờ đợi ở trong phòng, hắn đang ngồi ở trên ghế thái sư ánh mắt nhìn chằm chằm vào một nam tử đang phân biệt ngân phiếu, trung niên nam tử tên là Chu Văn Thắng là tổng chưởng quỹ tiền trang của Tề Đại Phúc, chức vụ rất được tôn sùng ở đó.

Đứng phía sau hắn chính là ông chủ của Tề Đại Phúc tiền trang Tề Vĩ là lão nhị của Tề gia, hắn chính là thứ tử của ông chủ Tề, trong tiền trang phụ trách địa vị vô cùng cao, hắn vừa mới nhận được lời mời của Thân Quốc Cữu liền chạy tới đây, Thân Quốc Cữu nhìn mười tờ ngân phiếu trên bàn hắn không thấy có vấn đề gì cùng với ngân phiếu bình thường không có gì khác nhau, cho nên nhất định phải do đại chưởng quỹ phân biệt.

Ở phía bên trái Tề Vĩ chính là Thiệu Cảnh Văn Thân Quốc Cữu thận trọng khiến cho hắn có cảm giác bất an hắn thấy những ngân phiếu này không hề giả không nói đến ngân phiếu của Tề Đại Phúc hắn chạm vào không chỉ một lần quan trọng là lúc nữ tử da đen kia sắp rơi đầu Hoàng Phủ Vô Tấn không thể nào mạo hiểm đưa ngân phiếu giả được, hắn không tin Vô Tấn có can đảm này.

Nhưng mà Tề tổng chưởng quầy cẩn thận phân biệt khiến cho hắn cảm thấy bất an nghĩ rằng ngân phiếu này là giả.

Chu Văn Thắng cuối cùng cũng mở miệng, hắn nói rất chậm nhưng giọng nói rất kiên quyết:

- Ta dám khẳng định toàn bộ ngân phiếu này là giả.