Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 3: Tâm sự của Ngu Hải Lan




Chẳng biết từ lúc nào, Vô Tấn đã xuất hiện bên cạnh nàng, mỉm cười ngồi xuống trên tảng đá ngầm bên cạnh:

- Sư tỷ còn đang thấy sợ hãi vì trận ác chiến tối qua sao?

Ngu Hải Lan không trả lời hắn, chỉ cười cười nói:

- Đại ca ngươi chỉ bị say tàu quá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe thôi.

- Ngươi thích đại ca ta sao?

Vô Tấn bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi nàng.

Ngu Hải Lan khẽ lắc đầu:

- Không thích!

Nàng trả lời rất rõ ràng, không có chút nào do dự.

- Vậy ngày trước tại sao ngươi lại đồng ý gả cho hắn, nghe A Anh nói, đảo chủ cũng không ép buộc ngươi.

Giọng nói của Vô Tấn rất nhu hòa, tràn ngập ân cần, lúc này hắn cũng không phải quan tâm tới Duy Minh, mà là quan tâm sư tỷ của hắn, hắn rút cuộc vẫn không rõ, tại sao sư tỷ phải đáp ứng chuyện trái với lòng mình. Hắn không thích loại hôn nhân không có tình yêu, thực tế Ngu sư tỷ và đại ca của hắn căn bản không giống nhau, nếu nàng lấy đại ca, vậy không phải sẽ bắt đầu một cuộc sống bất hạnh hay sao. Hôn nhân như vậy, hắn thật sự không tán thành.

- Sư tỷ, có thể nói cho ta nghe một chút không?

Trong ánh mắt Vô Tấn tràn ngập lo lắng và quan tâm, không biết tại sao, trong lòng Ngu Hải Lan lúc này lại vô cùng mềm yếu, sự quan tâm của đệ đệ Vô Tấn khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp chân thành. Nàng rất thích loại cảm giác này, nó khiến cho trong lòng nàng không còn bất kỳ áp lực nào, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Sư phụ đã cứu mạng ta, ta thề sẽ đáp ứng ngài ba yêu cầu vô điều kiện, đây là điều thứ ba, cho nên ta không cách nào cự tuyệt.

- Vậy đại ca ta đã từ chối hôn sự này, đáp ứng lần này của ngươi vẫn được tính chứ?

Ngu Hải Lan gật gật đầu:

- Ta cho rằng vẫn tính, cho nên sau này sư phụ sẽ không miễn cưỡng ta nữa.

Trầm mặc một lát, Vô Tấn bỗng nhiên lại tò mò hỏi nàng:

- Vậy hai yêu cầu trước là gì?

Hắn thấy Ngu Hải Lan tựa hồ không chịu trả lời, liền vội vàng lắc đầu:

- Ta chỉ là hiếu kỳ, nếu như bất tiện thì thôi.

- Kỳ thật nói với ngươi cũng không có quan hệ gì!

Ngu Hải Lan cười lắc đầu:

- Mọi người trên đảo cũng biết, thứ nhất là muốn ta gia nhập Phượng Hoàng hội, ta đã đáp ứng, yêu cầu thứ hai là không cho phép ta lấy Trần Khánh, ta cũng đã đáp ứng.

- Tại sao?

Vô Tấn thực sự cảm thấy kỳ quái, nếu để nàng lấy Trần Khánh rất hợp tình hợp lý, nhưng Trần An Bang lại không muốn cho nàng lấy con trai mình.

- Ta cũng không biết? Đêm giao thừa năm ngoái, Trần Khánh uống say, khóc lóc cầu hôn ta, nói nếu ta không đáp ứng, hắn sẽ nhảy xuống biển tự tử, lúc ấy ta nghĩ đến ân tình của Trần gia đối với ta, liền muốn đáp ứng cho rồi, kết quả sư phụ đánh hắn một trận, lại ép ta phải thề, quyết không lấy Trần Khánh, lúc ấy rất nhiều người có mặt ở đấy, Trần Anh cũng ở đấy, nàng không có nói cho ngươi biết sao?

Ngu Hải Lan quay đầu lại, trong đôi mắt đẹp lấp lánh vẻ dịu dàng nồng ấm mỉm cười, giống hệt một đóa hoa sơn chi sau giờ ngọ, tràn ngập hương thơm mê người.

- Ta cảm thấy ngươi cũng không thích A Anh, Vô Tấn, ngươi rất khác trước kia, trên người ngươi rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho ta biết không?

Ngu Hải Lan không thích nói chuyện, bình thường nàng rất trầm mặc ít nói, có lẽ Vô Tấn đã tạo cho nàng một loại cảm giác an toàn, cho nàng tình cảm ấm áp của một đệ đệ quan tâm tỷ tỷ, khiến bức tường băng lạnh lẽo phòng ngự nam nhân dựng lên trong lòng nàng từ từ tan rã, khiến trước mặt Vô Tấn, nàng cũng tâm sự cởi mở hơn rất nhiều.

Vô Tấn kỳ thật cũng giống như vậy, Ngu Hải Lan xinh đẹp ôn nhu, có cảm giác quan tâm chăm sóc như của một tỷ tỷ, sự trầm mặc của nàng khiến nàng càng giỏi về lắng nghe, quan tâm của nàng như xuân như gió, thấm nhân tâm tình, nàng lại là đại phu, không chỉ có thể trị liệu thân thể bị thương, tựa hồ còn có thể an ủi vết thương trong lòng, chỉ là bí mật của Vô Tấn không thể nói với bất cứ người nào, thật ra, có nói cũng không ai tin.

- Sư tỷ, trong thế giới này tràn ngập quá nhiều những chuyện không thể lý giải.

Vô Tấn giống như đang kể một câu chuyện hoang đường:

- Ước chừng hơn bảy tháng trước, ta đi thuyền rời khỏi Tề Châu, trong bão tố có một con quái vật khổng lồ đáng sợ từ trên trời giáng xuống, đập vỡ thuyền của ta, ta hôn mê bất tỉnh, lúc ta tỉnh lại, ta liền phát hiện bản thân mình đã thay đổi, ta cảm thấy mình như biến thành một người khác, ta cảm giác đầu óc mình đột nhiên thông suốt, khiến ta biết rất nhiều chuyện từ trước đến giờ không hề biết…

Nói đến đây, Vô Tấn cũng cảm giác bản thân đang chìm vào hố sâu nói dối, hắn không muốn nói tiếp, liền mỉm cười hỏi Ngu Hải Lan:

- Sư tỷ, ngươi có tin không? Một người khi gặp đả kích của ngoại giới sẽ kích phát tiềm năng của hắn, có lẽ ta chính là như vậy.

Ngu Hải Lan lẳng lặng lắng nghe hắn kể, ánh mắt nhìn lên đám mây trên trời, tựa hồ như đang suy tư điều gì, đợi Vô Tấn nói xong, nàng khẽ gật đầu, nhìn hắn nói:

- Theo ta biết là có khả năng, khi còn bé ta đã từng nghe phụ thân nói qua, có một số người bệnh từ nhỏ đã mù cả hai mắt, về sau trong lúc vô tình ngã, con mắt bỗng nhiên trông thấy, đoán chừng ngươi cũng giống như vậy, cho nên đối với chuyện đã qua ngươi quên đi rất nhiều, nhưng ta thích ngươi thay đổi, ta càng thích con người ngươi như bây giờ, chứ không phải Vô Tấn trước kia, ngươi không cần có bất cứ gánh nặng gì, ta tin tưởng tất cả những người quen biết ngươi, đều thích ngươi như hiện tại.

Ánh mắt Ngu Hải Lan lại nhìn về phía chân trời hướng đông, mặt trời đỏ rực đang từ từ mọc lên, kim quang vạn đạo, trải dài trên đại dương mênh mông.

- Nói chuyện với ngươi khiến cho ta cảm thấy rất sảng khoái, Vô Tấn, cám ơn ngươi!

Ngu Hải Lan đứng lên, bàn tay ưu nhã của nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc, tự nhiên cười nói với Vô Tấn:

- Mặt trời mọc rồi, ta đi xem các thương binh thế nào rồi.

Nói xong, nàng nhẹ nhàng nhảy qua một khối đá ngầm khác, đi về hướng con thuyền, đi được vài chục bước, nàng lại quay đầu lại cười nói:

- Vô Tấn, đi cùng A Anh đi, cùng nàng ngắm mặt trời mọc.

Vô Tấn nâng cằm lên, vẫn ngồi trên tảng đá ngầm không nhúc nhích, nhìn dáng người mềm mại của sư tỷ đi xa, chiếc quần vải màu trắng của nàng phảng phất nở rộ một đóa hoa sơn chi trong gió biển, khiến hải đảo không một ngọn cỏ này trở nên bừng bừng sức sống, hắn cũng đồng dạng cảm thụ được, nói chuyện với nàng khiến tâm hồn rất bình yên, trong lòng tràn đầy khoái hoạt.

Hắn duỗi lưng một cái, sáng sớm nay thật sự rất tươi đẹp.