Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 287: Thương chiến kết thúc (thượng)




Thương chiến dần dần chìm xuống, nhưng ảnh hưởng với các tiền trang không phải nhất thời có thể khôi phục được, thực tế đối với dân chúng bình thường, lần này giống như là ác mộng, có khả năng bọn họ cả đời cũng không mang tiền gửi vào tiền trang, mặc dù biết rằng đây chỉ là lời đồn.

Tuy nhiên những thương nhân thì ảnh hưởng không lớn, bọn họ đem tiền tồn tới tiền trang cũng cần mượn tiền của tiền trang, chỉ có điều đại bộ phận thương nhân thông qua làn sóng tễ đoái này mà đưa ra lựa chọn tiền trang mà mình gửi tiền, Tề Thụy Phúc thu hoạch được toàn thắng, bọn họ từ ba thành ở Giang Ninh huyện đã nhảy lên chiếm tới bảy thành, mà ở Duy Dương huyện, Tề Thụy Phúc tiền trang cùng với Đông Lai tiền trang cũng chia cắt định mức mà Bách Phú tiền trang để lại.

Bách Phú tiền trang không tễ đoái nổi nên đóng cửa, thị trường vốn chiếm ba thành trở nên không chiếm được một thành, mà Tề Thụy Phúc từ ba thành tăng vọt lên năm thành, Đông Lai tiền trang cũng tăng từ ba thành lên bốn thành, nửa năm sau Bách Phú tiền trang ở Duy Dương huyện và Bình GIang huyện cũng bị ép bán cho Tề Đại Phúc tiền trang, Bách Phú thương hội hoàn toàn bị bài trừ khỏi chỗ uôn bán phát đạt nhất của Đại Ninh vương triều là Đông Hải quận.

Nhưng ản hưởng của thương chiến lần này vẫn chưa kết thúc, bản đồ buôn bán của ba đại thương hội trong Đại Ninh vương triều đã bắt đầu cải biến, Bách Phú thương hội thì bắt đầu rời khỏi Sở Châu buôn bán ở U Châu, mà Tề Thụy Phúc thương hội thì toàn bộ rời khỏi Tề châu, phân bố ở Sở châu.

Tuy nhiên bố cục chiến lược lớn nhất của Tề Thụy Phúc là được Lương Vương hệ ủng hộ bọn họ bắt đầu tiến quân tới khu vực Hà Lũng, dùng Hà Lũng làm cầu hướng về phía Tây Vực xa xôi mà phát triển, đem lương thực muối trà ở Trung Nguyên vật chuyển tới, lại đem da lông súc vật dược liệu nơi đó chuyển tới Trung Nguyên.

Mà Đông Lai thương hội sau khi thấy Tề Thụy Phúc rời toàn bộ khỏi Tề châu thì bắt đầu chiếm cứ thị trương mà Tề Thụy Phúc để lại, đồng thời Đông Lai thương hội cũng tiến quân tới U Châu, tiến hành cạnh tranh với Bách Phú tiền trang.

Tam đại thế lực tăng giảm biến hóa cũng ảnh hưởng tới thế lực chính trị, biến hóa mới nhất là thế lực Lương vương hệ xuất hiện, bọn họ không chỉ nhận được sự ủng hộ hùng hậu của Tề Thụy Phúc mà đồng thời lại bộ thượng thư, tướng quốc Trương Tấn Tiết cũng ngầm ủng hộ họ.

Lúc Vô Tấn trở về Duy Dương huyện thì đã là đầu tháng mười một, một luồng khí lạnh ập vào Giang Nam đại địa, bầu trời bắt đầu nổi lên những bông tuyết lả tả, lúc này là tuyết đầu mùa của Giang Nam.

Mà lúc này căn cứ lúc trước đã theo mệnh lệnh của hắn, bỏ neo tại quân phủ Duy Dương thủy quân thì trở về Giang Ninh chỉ để lại ba độ thuyền.

Vô Tấn dẫn theo bốn mươi tên thân vệ dưới làn tuyết bay là tả vào trong thành, mặt khách quan sĩ Mai Hoa vệ ở Thải Thạch Trấn cũng đã trở về đại doanh rồi.

Vô Tấn ngẩng đầu lên cảm nhận từng bông tuyết rơi lạnh buốt quân sĩ bên cạnh thấy hắn có hứng thú với tuyết rời thì nở ra nụ cười, giáo úy Tôn Kiến Hoành nói:

- Tướng quân Giang Nam tuyết rơi quá nhỏ, lúc này nếu như tướng quân ở quê ta thì tuyết sẽ bao phủ cả người lúc đó mới đã ghiền.

- Chà đồ sộ như vậy sao, quê ngươi ở nơi nào?

Một quân sĩ bên cạnh che miệng cười nói:

- Tôn giáo úy quê quán là ở Liêu Đông, trên thực tế hắn cũng đâu có về quê hắn chỉ nghe tổ phụ nói thôi.

- Tiểu tử ngươi đừng có nói bậy ta làm sao mà không vệ, tuy nhiên lúc ta về không phải mùa đông mà thôi.

Mọi người đều cùng nhau cười ha hả, Vô Tấn tâm tình cũng vô cùng tốt, hắn nói với chúng nhân:

- Hôm nay ta mời mọi người ăn cơm đi tới Bách Phú tửu lâu, không hiện tại đã đổi tên thành Tề Phúc ký tửu lâu rồi.

Mọi người nhanh chóng lên ngựa tiến về tiền trang Bát Tiên kiều, vừa tới đầu cầu đã có một chiếc xe ngựa đi ra, chính là xe của thê tử Tô Hạm, nàng kinh hỉ vẫy tay gọi hắn:

- Phu lang.

Sau đêm tân hôn cả hai người chia ly gần nửa thàng, Vô Tấn cũng nhớ nàng và Kinh Nương, nhìn thấy thê tử, trong lòng hắn vô cùng vui mừng, xuống ngựa tiến lên cười hỏi:

- Nàng đi đâu vậy?

Tô Hạm cuối cùng cũng nhìn thấy trượng phu ngày nhớ đêm mong, nàng vui mừng như muốn nổ tung rồi nhưng trước mặt binh sĩ nàng cũng không biểu hiện ra ngoài mà chỉ cười dịu dàng nói:

- Chúng ta đi vấn an tổ phụ của chàng ở Đông Hải quận, chàng cũng đi chứ?

Vô Tấn đi vào Duy Dương huyện xong bề bộn không ngừng, vốn định đi thăm tổ phụ không ngờ lại nhận được thư bồ câu ở Thải Thạch trấn cho nên tới giờ hắn vẫn chưa đi thăm được, chỉ ủy thác cho thê tử đi thăm thay mình.

Thấy Tô Hạm nhìn mình, hắn dĩ nhiên cùng đi với nàng, hắn liền lấy từ trong người ra ngân phiếu năm trăm lượng, đưa cho Tôn Kiến Hoành mà cười nói:

- Hôm nay các ngươi nghỉ ngơi, số bạc này cầm đi uống rượu.

Tôn Kiến Hồng thi lễ nói:

- Tướng quân ở bên cạnh không có người xem ra không được không bằng như vậy bạc thì mọi người nhận nhưng mà phải phân hai mươi người hộ vệ tướng quân, ngày mai bọn họ lại nghỉ ngơi.

Vô Tấn ngẫm lại cũng đúng hắn liền vui vẻ đáp ứng:

- Được cứ như thế ngươi sắp xếp cho ta.

Hắn ngồi lên trên xe ngựa, bốn mươi tên thân vệ phái ra hai mươi người hộ vệ Vô Tấn hướng về phía chỗ ở của Đông Hải Hoàng Phủ thị mà đi.

Vô Tấn lên xe ngựa lập tức chìm đắm trong không khí ôn nhu, hắn ở bên ngoài hơn mười ngày cuối cùng cũng được đắm chìm trong không khí này.

Ở trong xe ngựa ngồi ba người, thê tử Tô Hạm, thị thiếp Kinh Nương và thị nữ A Xảo, Vô Tấn liền kỳ quái hỏi:

- Phượng Vũ đâu rồi?

Tô Hạm cười nói:

- Nàng ta trở về Giang Ninh phủ rồi, nói là muốn làm một chú sinh ý về trà, tự nàng ta buôn bán không quan hệ với gia tộc.

Chuyện này Vô Tấn cũng biết, hắn cũng không hỏi nhiều, liền nằm xuống gối đầu lên trên đùi của Kinh Nương mà cười nói:

- Các nàng không cần lo cho ta, hai ngày nay ta đều ngủ trên xe ngựa quá mệt mỏi, cho ta nằm một chút.

Tô Hạm và Kinh Nương cười cười không nói gì thêm, Kinh Nương cẩn thận chải tóc cho hắn, đồng thời lấy nước ấm rửa mặt cho hắn, một lúc sau xe ngựa đã tới lão trạch.

- Thiếp và Kinh Nương mười ngày trước đã tới một lần, thân thể của tổ phụ chàng không được tốt lắm, lần này thiếp mang cho ông ấy một chút nhân sâm.