Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 283: Hoàng lão nha




Hoàng Phủ Vô Tấn ở trên mặt ghế trong óc của hắn cẩn thận suy nghĩ, đem mọi thứ dần dần lý giải tất cả.

Cuối cùng Vô Tấn đứng lên, hắn đã hiểu rõ, hiện tại hắn đã đứng trước một cánh cửa, mà chìa khóa mở cánh cửa này chính là lái buôn tinh thiết Hoàng Lão Nha.

màn đem bao phủ Thải Thạch trấn, không có ánh trăng, tinh quang ảm đạm, mấy trăm bước bên ngoài là sông lớn mênh mông, trên đó có năm chiếc thuyền lớn được dựng, trên mặt sông phập phồng cao thấp.

Thôn trấn cũng rất yên tĩnh, đại bộ phận đèn ở cửa sổ đêu dập tắt, lúc này đã là canh một, ngẫu nhiên truyền tới tiếng sủa của chó.

Ở phía đông của thôn trấn có một chỗ ở chiếm diện tích chừng năm mẫu, phong cảnh tú lệ, đó là chỗ ở của lái buôn bán sắt Hoàng Lão Nha, ai cũng biết rằng người này chính là người cung cấp bảy thành tinh thiết cho Sở châu, đủ thấy tài lực của hắn hùng hậu cỡ nào.

Năm trăm đề kỵ Mai Hoa vệ từ bốn phương tám hướng vây quanh tòa nhà, trong tay của họ cầm một cái đoản nỏ, eo mang hoành đao, nguyên một đám động tác nhanh nhẹn, dáng người kiện tráng.

Một tiếng huýt sáo nhẹ nhàng vang lên, hai mươi quân Mai Hoa vệ nhẹ nhàng nhảy lên trên tường, mấy con chó chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị đoản nỏ bắn thủng đầu, đem bọn chúng đóng đinh xuống mặt đất.

Một lát sau cửa lớn kèn kẹt mở ra, mấy trăm binh sĩ Mai Hoa vệ nối đuôi nhau vọt vào chỗ ở, bọn họ giống như mãnh hổ xuống núi, nhanh chóng đem toàn bộ nha hoàn tiểu nhị cùng chủ nhân nơi này chế phục, bắt toàn bộ tới hậu viện.

Lúc này mười mấy binh sĩ Mai Hoa vệ áp giải năm tên đại hán ở trần đi ra, bọn họ bị trói chặt, miệng bị bịt một tấm vải.

Giáo úy hướng về phía Vô Tấn thi lễ, bẩm báo:

- Quả nhiên nằm trong sở liệu của tướng quân, ở trong phủ đúng là có dấu vết của thành viên Bạch Sa hội.

Trên cánh tay phải của năm người đều có ấn ký cá mập đây chính là ký hiệu của Bạch Sa hội.

- Không có người nào chạy thoát!

- Không có, ở đây chỉ có năm người.

Vô Tấn nghĩ nghĩ cảm thấy hơi lo lắng quay đầu nói với một giáo úy khác là Tôn Kiến Hoành:

- Ngươi mang hai mươi huynh đệ này tới bến thuyền, nếu phát hiện ra có người nào trốn tới bến thuyền thì không cần báo tin, lập tức bắn giết cho ta.

- Tuân lệnh.

Tôn Kiến Hoành vung tay lên, dẫn theo hai mươi tên Mai Hoa vệ hướng về phía tàu mà chạy đi.

Lúc này một quân sĩ tiến lên bẩm báo:

- Tướng quân chủ nhân nơi ở Hoàng Lão Nha đã bắt được, hắn đang ở trong phòng.

- Gian phòng của hắn điều tra ra chưa?

- Các huynh đệ đang điều tra.

Vô Tấn gật đầu, hắn lại nhìn thoáng qua một người, nguyên một đám hoảng sợ bất an, hắn nhân tiện nói:

- Những người này không cần làm khó ngoại trừ những nhân viên thu chi quản sự những người khác để bọn họ vào trong phòng của mình, tạm thời không được rời khỏi Hoàng phủ.

Vô Tấn bàn giao xong liền nhanh chóng đi vào trong viện, hắn đi vào trong một căn phòng sáng, ở trong đó có sáu tên thân vệ Mai Hoa vệ, trên mặt đất là một nam tử đang quỳ, người này chính là chủ nhân nơi này Hoàng Lão Nha, vượt qua dự kiến của Vô Tấn là nam tử này đã sáu bảy mươi tuổi khác xa so với tưởng tượng của Vô Tấn.

Hắn còn tưởng Hoàng Lão Nha là một nam tử bốn mự tuổi hào hoa phong nhã không ngờ lại là một lão nhân.

- Cho hắn cái ghế ngồi xuống.

Nhìn lão nhân, Hoàng Phủ Vô Tấn không muốn ngược đãi, biểu hiện của Hoàng Lão Nha vô cùng bình tĩnh, không có chút gì là kinh hoàng, hắn ngồi xuống rồi hỏi:

- Các ngươi là Giang Ninh Mai Hoa vệ.

Tin tức của hắn thật linh thông, Mai Hoa vệ mới tới đây vài ngày hắn đã biết, Vô Tấn không trả lời hắn mà hỏi lại hắn:

- Ngươi tên là gì tại sao lại gọi là Hoàng Lão Nha?

Hoàng Lão Nha thản nhiên nói:

- Tại hạ tên là Hoàng Quần, Lão Nha là thổ ngữ địa phương, ý là thân sĩ có uy vọng, ta ở Thải Thạch trấn là kinh sĩ duy nhất cho nên bọn họ gọi như vậy.

- là kinh sĩ?

Vô Tấn cười lạnh một tiếng:

- Nếu như là kinh sĩ thì chắc phải biết luật pháp Đại Ninh, cấu kết với hải tặc Bạch Sa, theo luật là tịch thu tài sản toàn bộ, buôn bán tinh thiết số lượng cực lớn, theo như thánh chỉ mới thì cũng tịch thu tài sản toàn bộ, lưỡng tội hợp nhất, tru di cửu tộc ngươi không biết tội của mình sao?

Khuôn mặt của Hoàng Lão Nha không có vẻ gì kinh hoàng hắn liếc nhìn Vô Tấn không nhanh không chậm nói:

- Nếu như ta đoán không sai tướng quân không phải đến tịch thu tài sản kẻ phạm tội chứ?

- Không hổ gừng càng già càng cay.

Vô Tấn khen hắn một tiếng, cười cười nói:

- Ngươi nói không sai, bổn ý của ta không phải là tịch thu tài sản của các ngươi, ta hỏi ngươi nếu ngươi đáp lời khiến ta thỏa mãn thì ta sẽ đi ngay nếu như ngươi đáp không thỏa mãn thì xin lỗi ta đành phải tru di cửu tộc nhà họ Hoàng của ngươi.

Hoàng Lão Nha chăm chú nhìn hắn:

- Ngươi là ai mà dám nói những lời này?

Hoàng Phủ Vô Tấn hừ một tiếng:

- Ngươi không phải rất linh thông tin tức sao, vậy ta cho ngươi biết, ta tên là Hoàng Phủ Vô Tấn, ngươi có biết Hoàng Phủ Vô Tấn không

- Ngươi chính là Lương tự vương?

Hoàng Lão Nha ngạc nhiên hỏi.

Vô Tấn gật nhẹ đầu:

- Đúng thế chính là ta.

- Vậy ngươi hỏi đi.

Hoàng Lão Nha thầm thở dài, hắn biết người này mình tuyệt đối không thể đắc tội.

Lúc này một quân sĩ đi tới, mang một quyển sách nhỏ giao cho Vô Tấn:

- Tướng quân quyển sách này tìm trong khe giá sách của hắn.

Sắc mặt của Hoàng Lão Nha lập tức biến đổi, theo bản năng hắn muốn đứng lên, lại bị quân sĩ đè lại không thể động đạy, Vô Tấn liếc mắt nhìn hắn, mở quyển sách này ra ở bên trong là ghi chép giao dịch của Hoàng Lão Nha, mỗi cái đều ghi rõ năm tháng, trong đó tình tiết rất nhiều, mỗi đơn vị đều từ nghìn cân , chằng chịt tới mấy trăm đầu, cơ hồ là giao dịch ghi chép bốn năm qua.

Hắn lật tới trang sau biểu lộ của Hoàng Lão Nha lập tức trở nên khẩn trương, đằng sau cũng là ghi chép nhập hàng, cũng có chằng chịt mấy trăm đầu.

Vô Tấn đối với chuyện này không có hứng thú, hắn chuyển động tâm niệm bỗng nhiên hiểu ra Hoàng Lão Nha sợ cái gì, đây chính là tiền vốn ăn cơm của y, là cơ mật buôn bán trọng yếu nhất.

Giờ khắc này Vô Tấn đã chính thức nắm được chỗ hiểm của Hoàng Lão Nha, Vô Tấn cười nhạt một tiếng:

- Ta bổ sung một chút ngươi ngoan ngoãn phối hợp với ta, ta sẽ đem quyển sách này trả cho ngươi nếu không ta sẽ sao nó thành năm trăm phần phát ra toàn bọ thị trấn, ngươi có đồng ý không?