Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 270: Mục quản sự (thượng)




Vô Tấn có phần cảm động. hắn cầm lấy tay của nàng ôn nhu nói:

- Nha đầu này ta nói cho nàng biết sự biểu hiện thì ta vì Tề gia mà lấy muội nhưng thực tế là vì ta muốn thành thân với muội nên mới chịu kết minh với Tề gia, muội cho rằng lúc trước ta quấn quít quanh muội chỉ là để vui đùa sao?

Tề Phượng Vũ mắc cỡ tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng nàng vui mừng vô hạn nàng đã cảm nhận được thành ý của Vô Tấn nàng rốt cục cũng tin là hắn thích mình, mà không phải là vì muốn Tề gia.

- Công tử.

Nàng khẽ cắn môi nhẹ một cái thấp giọng nói:

- Ta vẫn hi vọng công tử thủ lễ, khong vì nguyên nhân nào khác mà chỉ vì ta muốn tôn trọng Cửu Thiên, được không?

Vô Tấn nở ra nụ cười:

- Được vậy chúng ta nắm tay cũng coi như là thủ lễ.

Tề Phượng Vũ gật đầu có thể nắm tay hắn chuyện này nàng cũng nguyện ý.

- Tuy nhiên chúng ta đừng để cho Cửu Thiên nhìn thấy.

- Vậy thì tốt tám trăm ngân phiếu giả sẽ do ta in, sau đó ta sẽ đến tìm muội.

- Công tử chỉ riêng tám trăm ngân phiếu này còn chưa đủ.

Vô Tấn cười nói:

- Muội còn có độc kế sao?

Tề Phượng Vũ lắc đầu:

- Chiêu thứ hai không phải là độc kế mà là ta muốn làm mua bán với Đông Lai tiền trang.

Vô Tấn hứng thú:

- Bọn họ có chịu không?

Tề Phượng Vũ nở ra nụ cười:

- Ta có phần nắm chắc không phiả là bọn họ có chịu hay không mà bọn họ đã lâm vào tuyệt cảnh không còn con đường nào khác nữa rồi, Đông Lai tiền trang hiện tại không còn nhiều hiện ngân trong tay bọn họ đã có một số trái quyền của Bách Phú tiền trang, hiện tại Bách Phú tiền trang muốn mượn một trăm vạn lượng bạc của Đông Lai tiền trang ta biết rõ Bách Phú tửu lâu dùng tài sản cùng mấy cửa hàng thế chấp, trong đó kể cả bốn nhà kho trên bến tàu hinệ tại ta đi mua Đông Lai tiền trang sau đó bức bách Bách Phú tiền trang trả nợ như vậy đến lúc đó tài sản của bọn họ sẽ thuộc về ta.

- Ta thì sao ta cũng đi theo muội?

Tề Phượng Vũ ngạc nhiên:

- Huynh dĩ nhiên là phải đi theo ta còn phải giúp ta đòi nợ.

Đông Lai thương hội ở Duy Dương huyện có ba tòa tiền trang, phân bố ở ba phía, trong đó bắc thị Đông Lai tiền trang là tổng tiền trang.

Lúc này Mục đại quản sự đang đứng ở trên tầng hai, xuyên qua cửa thông gió, hắn đang lo lắng nhìn tình hình bên ngoài, hiện tại đã là hoàng hôn, trước tiền trang đông nghịt người, ở trê quảng trường Bắc thị đứng hơn một nửa, ít nhất không dưới hai vạn người đây toàn bộ là người tới đòi tiền trong đó có cả từ Giang Ninh chạy tới.

Nghe nói tiền trang đã bị đập phá hai nhà đốt đi một nhà, khủng hoảng tới khiến cho người từ Giang Ninh chẳng quản đường xá xa xôi chạy tới Duy Dương huyện.

Mục đại quản sự trong lòng tiếc hận vạn phần, bọn họ muốn phá đổ Tề Đại Phúc tiền trang không ngờ lại làm bị thương chính mình.

- Đại quản sự.

Nhị quản sự của tiền trang từ trên lầu các bước vào:

- Ở bên ngoài tiền trang có một nữ tử nói là đông chủ của Tề Đại phúc, muốn gặp quản sự còn có...

- Đông chủ của Tề Đai phúc, nữ tử trẻ tuổi, là Tề Phượng Vũ?

Mục đại quản sự thầm lầu bầu hắn biết rõ Tề Phượng Vũ là tổng quản tra xét Tề gia, hắn lại hỏi:

- Ngươi vừa rồi nói cái gì?

- Còn có một đám mặc công phục, nhưng công phục của bọn họ ta chưa từng thấy qua.

- Công phục gì?

- Hình như là áo bào màu đỏ trên đó có rất nhiều hoa mai trắng.

Mục đại quản sự ở kinh thành vài năm rồi, hắn thoáng phản ứng:

- Mai Hoa vệ.

Hắn toát mồ hôi lạnh, Mai Hoa vệ và Tú Y vệ được gọi là Diêm La song vương, người nào bị bọn họ theo dõi sẽ tan cửa nát nhà.

- Mau mời vào, được rồi để tự ta đi.

Hắn nhanh chóng bước xuống lầu các vừa đi vừa hỏi nhị quản sự;

- Chúng ta còn bao nhiêu hiện ngân?

- Còn không đến 50 vạn lượng, vừa rồi ngân trang phía Nam cầu viện chúng ta, bọn họ chỉ còn lại không tới ba mươi vạn lượng mà người tễ đoái lại không ngừng gia tăng, Bình Giang huyện hiện tại đã không còn gì rất nhiều người đã chạy tới Duy Dương huyện.

Nhị quản sự rất lo lắng hắn sợ cảnh tượng thê thảm này, lo lắng nói:

- Đại quản sự ngân lượng cứu viện của chúng ta khi nào thì tới, ta lo lắng chúng ta không sống nổi hai ngày nữa.

Mục đại quản sự còn lo lắng hơn cả hắn, dựa theo bố trí, Sở Châu phủ phải báo cáo tình huống cho Tề vương, sau đó xin chỉ thị của Tề vương tìm biện pháp ứng đố phù hợp, nhưng hiện tại đã nửa tháng trôi qua Tề châu vẫn chưa cứu viện.

- Ngân lượng cứu viện cũng đừng trông cậy vào mấu chốt hiện tại chính là phải đòi nợ, ngươi lập túc tới La gia và Thiệu gia đòi nợ năm mươi vạn lượng bạc, nói bọn họ tiền lãi có thể hoãn, nhưng trước hết trả vốn.

- Đại quản sự, hôm qua ta đã đi qua, La gia nói kỳ hạn nợ là cuối năm, tiền của bọn họ đặt vào hải sản, chúng ta cần phải chờ một tháng nữa, hơn nữa...

- Hơn nữa cái gì?

Mục đại quản sự tức giận quát hỏi.

- Hơn nữa ta cảm thấy rất nhiều người vay tiền đang trông mong, hi vọng chúng ta cũng giống như ở Giang Ninh phủ, cũng bị thiêu hủy hủy diệt rồi thì bọn họ có thể quỵt nợ.

- Khốn kiếp.

Mục đại quản sự mắng to:

- Đây là Đông Lai tiền trang là tiền trang của Tề vương bọn chúng không muốn sống nữa sao?

Tuy là mắng to như vậy hắn vẫn lo lắng mà phân phó nói:

- Ngươi đem biên lai mượn tiền toàn bộ bỏ vào kho tiền dưới mặt đất nếu có bất kỳ chuyện gió thổi cỏ lay gì thì lập tức đóng cửa kho tiền lại, chúng ta cũng không thể giống như Giang Ninh tiền trang trở tay không kịp.

Nhị quản sự đáp ứng một tiếng, vội vàng rời đi, Mục đại quản sự nhớ tới chuyện ông chủ của Tề gia, bước nhanh tới cửa hông mà đi, hắn không nghĩ ra Mai Hoa vệ sẽ đến thế nào.

Ở bên ngoài cửa của Đông Lai tiền trang, Tề Phượng Vũ đang cùng với Vô Tấn thấp giọng nói chuyện, thứ bọn họ nói với nhau vẫn là Kiều đại quản sự của Tề Thụy Phúc tiền trang, Vô Tấn chỉ ở bên cạn lấy uy danh cuộc nói chuyện hắn không xen vào.

Lúc này cánh cửa nhỏ mở ra Mục đại quản sự mang theo mấy tên tiểu nhị đi ra hắn nhìn thấy Kiều đại quản sự cũng trông thấy Tề Phượng Vũ hiển nhiên là nàng đã tới, đằng sau còn có hai mươi quân sĩ mang y phục Mai Hoa vệ.

- Hóa ra là Tề tiểu thư đã tới hoan nghênh hoan nghênh.

Tuy ngoài miệng nói hoan nghênh nhưng lại không mời bọn họ vào nhà, hắn đánh giá Vô Tấn không biết người này là ai đoán chừng là đầu lĩnh của Mai Hoa vệ hắn cười khan một tiếng rồi nói:

- Không biết Tề đại tiểu thư đại giá quang lâm, không biết có gì chỉ giáo không?