Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 269: Về Bát Tiên kiều (hạ)




Trước khi Vô Tấn và Tề Phượng Vũ tới Kiều đại quản sự đã cùng với Hoàng Phủ Quý phác thảo hiệp nghị của Tề Đại Phúc với Tấn Phúc Ký kỳ thật tiền trang bán cho Tề Đại Phúc như vậy Hoàng Phủ Quý hoàn toàn thoát ly khỏi cửa hàng.

Hoàng Phủ Quý cũng rời khỏi tiền trang hắn đi làm ông chủ của Tấn Phúc Ký cầm đồ và Tấn Phúc Ký tửu lâu, tuy nhiên Vô Tấn không đem Tấn Phúc Ký tửu lâu toàn bộ giao cho Hoàng Phủ Quý, hắn đem bảy phần của mình cho Hoàng Phủ Quý thêm ba phần, đại tẩu Thích Hinh Lan của mình bốn phần, để cho Duy Minh không phải lo nỗi lo tiền bạc, mà hắn ở Duy Dương huyện. Mà phần tài sản cuối cùng của hắn ở Duy Dương huyện chính mảnh đất hai mẫu đối diện cây cầu thì cho Nghiêm Ngọc Thư cậu của Tô Hạm mở tiệm sách.

Tuy nhiên điều mà mọi người quan tâm lúc này là làm sao ứng phó với nguy cơ tễ đoái đang diễn ra ở Tề Đại Phúc tiền trang, Vô Tấn không phải là nhân vật chính dù sao hắn cũng là Lương tự vương, hắn đem quyền chủ đạo giao cho Tề Phượng Vũ.

Tề Phượng Vũ đã khôi phục toàn bộ lý trí, lúc này nàng là người chỉ huy toàn quyền ở Tề gia,, nàng cất tiếng nói:

- Tình hình ở Duy Dương huyện không giống như là ở Giang Ninh huyện, ở Giang Ninh chúng ta nắm thế chủ động có thể giết địch tự bảo vệ mình, nhưng ở đây thì không được như vậy, người phóng hỏa Tề Đại Phúc ở bắc thị công tử cần phải giúp bọn ta điều tra ra.

Nói tới đây nàng nhìn thoáng qua Vô Tấn, Vô Tấn cười nói:

- Ta đã nói chuyện với huyện lệnh, Duy Dương huyện chậm nhất ngày mai sẽ dán bố cáo truy nã, bắt hung thủ phóng hỏa là Hoàng Phủ Cừ, tổng quản Bách Phú thương hội, như vậy có thể để cho mọi người biết chân tướng chuyện Tề Đại Phúc bị thiêu hủy.

Tề Phượng Vũ cảm kích liếc nhìn Vô Tấn, nàng lại tiếp tục nói:

- Bước thứ hai là cần phải giảm áp lực trả tiền mặt của Tề Đại Phúc tiền trang, từ ngày mai Tấn Phúc Ký tiền trang phải chính thức đổi tên thành Tề Đại Phúc tiền trang đêm nhân viên ở bắc thị và biên lai tạm thời dời tới đó, bước thứ ba cần tiễu trừ lời đồn công tử cái này có thể giúp ta được không?

Vô Tấn gật đầu:

- Chuyện này không có vấn đề gì, tuy nhiên ta muốn biết cô nương chuẩn bị đối phó với Bách Phú tiền trang thế nào?

Tề Phượng Vũ trầm ngâm một thoáng rồi nói:

- Phản kích là tất yếu nhưng mục tiêu của ta là hi vọng phong trào tễ đoái lần này kết thúc, đem phân nửa sinh ý của Bách Phú tiền trang đoạt lấy, sau đó đuổi chúng ra khỏi Duy Dương huyện.

- Tiểu thư, vậy Đông Lai tiền trang phải làm sao bây giờ?

Kiều đại quản sự cắt đứt lời nói của Tề Phượng Vũ.

Tề Phượng Vũ thở dài một tiếng:

- Kiều đại quản sự, ông cho rằng chúng ta có thể đồng thời đối phó với hai đại tiền trang sao?

Tất cả mọi người đều trầm mặc lúc này Lưu chưởng quỹ nhìn thấy tiểu thư không muốn nói nhiều thì liền đứng lên:

- Chúng ta trước hết chấp hành ba phương án của Tề tiểu thư, trước hết vượt qua kiếp nạn này.

Tề Phượng Vũ gật gật đầu:

- Được rồi mọi người lo việc bề bộn đi.

Mọi người đứng dậy cáo từ, Hoàng Phủ Quý nói với Vô Tấn:

- Ta muốn đi làm ở hiệu cầm đồ vừa rồi Kiều đại quản sự đã đáp ứng ta, Tề Thụy Phúc ở Bắc Thị còn có một tiểu điếm, có thể cho thuê với giá rẻ ta muốn ở đó mởi hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký thứ hai, để cho Hắc Trư đi làm chưởng quỹ.

Vô Tấn vỗ vai của y:

- Ngũ thúc con tin tưởng ngũ thúc, năm năm sau hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký nhất định sẽ đứng vị trí đầu của Đông Hải quận, có chuyện gì khó thúc cứ tìm Duy Minh cũng có thể tìm Tề Thụy Phúc.

Hoàng Phủ Quý khẽ lau nước trên mắt, rời khỏi Tề Thụy Phúc tiền trang.

Tề Phượng Vũ thở dài một cái:

- Công tử ta phát hiện ra ngũ thúc rất nặng tình nghĩa vừa rồi ông ấy đã đưa ra thêm một điều kiện, những tiểu nhị vốn ở tiền trang không được đuổi việc, cũng không được giảm lương.

Vô Tấn gật đầu khẽ cười nói:

- Được rồi nói đại sự của cô nương đi ta càng lúc càng hứng thú.

Thực hiện

Tề Phượng Vũ đỏ mặt lên nói:

- Đa tạ vương gia điện hạ muốn nghe đại sự của tiểu nữ, tiểu nữ tự mình bêu xấu rồi.

Nàng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Vô Tấn rồi nói:

- Đúng như công tử nói, Đông Lai cùng với Bách Phú ta đành phải bỏ qua cho Đông Lai mà chuyên tâm đối phó với Bách Phú kỳ thực đối phó với tiền trang lợi hại nhất là hủy sách của bọn họ, Bách Phú tiền trang từng đốt tiền trang của chúng ta vậy thì cũng đừng trách chúng ta ác độc, tuy nhiên ta hi vọng công tử có thể giúp chút chuyện.

Vô Tấn cười nói:

- Xin rửa tai lắng nghe.

Tề Phượng Vũ lấy từ trong bọc ra một quyển sách nhỏ và ngân phiếu nghìn lượng, đặt lên bàn nói vơi Trương Sùng Tuấn.

- Đây chính là sổ ghi chép những dãy số phát hành tám trăm lượng ngân phiếu chủ ý là của thương nhân ở kinh thành cùng với Dự Châu, miỗ tấm ngân phiếu này đáng giá tới một nghì lượng.

Nàng đưa ngân phiếu và quyển sổ nói với Vô Tấn:

- Ta muốn công tử in tám trăm tờ ngân phiếu giả giúp ta.

Vô Tấn sững sờ:

- Sao lại để ta in?

Tề Phượng Vũ giảo hoạt cười cười:

- Thứ nhất công tử có thể in ra ngân phiếu giả tốt nhất lần trước ta đã lĩnh giáo rồi thứ hai công tử là hôn phu tương lai của ta, công tử không giúp ta thì giúp ai?

Nàng chu miệng làm ra một vẻ nũng nịu khiến cho Vô Tấn rung động hắn cũng nháy mắt cười nói:

- Ta cũng có một điều kiện để ta ôm cô nương một cái.

Tề Phượng Vũ bỗng dưng đỏ cả mặt nàng mắc cỡ cúi đầu xuống mặc dù không đáp ứng nhưng cũng không từ chối, Vô Tấn nhẹ nhàng cầm lấy tay của nàng Tề Phượng Vũ theo bản năng muốn rút ra nhưng vẫn không động đậy, Vô Tấn cầm lấy bàn tay trắng trẻo rồi cười nói:

- Được ta đã ôm rồi.

Tề Phượng Vũ sững sờ nàng nhìn Vô Tấn trong mắt hiện ra vẻ cảm kích, nàng lại chủ động cầm tay của hắn rồi nói:

- Công tử.

Vô Tấn vỗ tay thấp giọng nói với nàng:

- Ta biết cô nương không thích hôn nhân có lợi ích ta cũng không thích, nếu như không muốn gả cho ta ta cũng không miễn cưỡng cô nương, ta vẫn y nguyên kết minh cùng với Tề gia.

- Không, không phải như vậy.

Tề Phượng Vũ nổi lên dũng khí rồi nói:

- Công tử ta trước kia rất chán ghét công tử kỳ thật trước kia công tử mang bảo thạch bán cho ta, ta đối với công tử đã có chút hảo cảm, về sau công tử ở kinh thành lại giúp Tề gia khiến cho chúng ta thoát khỏi nguy cơ phải dựa vào thái tử, khi đó sự chán ghét hoàn toàn biến mất, chỉ là ta hi vọng công tử lấy ta vì thích ta chứ không phải là vì ta là người của Tề gia, trong lòng ta vô cùng mâu thuẫn, vô cùng đau khổ.