Yến hội thiết lập ở hai nơi. Một nơi là nữ tân phòng, do con gái Tề Vạn Niên là Tề Linh Lung và cháu gái Tề Phượng Vũ lo, mời thê tử của Vô Tấn là Tô Hàm cùng thiếp Kinh Nương. Một nơi khác thì thiết lập ở phòng khách quý Tề phủ, do lão gia Tề Vạn Niên đích thân tiếp đãi Hoàng Phủ Vô Tấn.
Đây là một loại lễ tiết đãi khách của Đại Ninh vương triều. Nam nữ khách mời không tiện ngồi ăn chung một chỗ. Nếu là yến hội lớn thì khách nam nữ ngồi cách biệt. Nếu nhỏ khi mời khách họ sẽ làm hai bàn, khách nam một bàn, chủ nhân và gia quyến cùng khách nữ, con nít ngồi một bàn. Đại hộ thì chia phòng mời khách, tình huống thường thấy nhất là mời khách nữ vào phòng riêng, do nữ quyến đi cùng.
Cho nên Tề gia cũng phải chia ra mời khách. Một là có lợi cho Tề gia đi con đường phu nhân, về mặt khác, thê tử của Vô Tấn còn chưa có cáo mệnh, mặt lễ tiết không tiện sắp xếp. Chia ra ăn tiệc thì hai bên đều thấy thoải mái.
Lúc hoàng hôn, mắt thấy thời gian hẹn trước sắp tới rồi, Tề Vạn Niên mang con trai và con gái, cùng với một đám gia nhân chờ tại cửa phủ. Vừa ra cửa phủ thì nghe thấy gia nhân bẩm báo.
- Xe của khách đã đến!
Từ xa, chỉ thấy mười mấy tên thân binh Mai Hoa vệ hộ vệ hai chiếc xe ngựa chậm rãi chạy tới, dừng trước cửa phủ. Tề Vạn Niên vội dẫn gia nhân tiến lên nghênh đón.
Vô Tấn đẩy cửa xe đi xuống, chắp tay cười nói.
- Lão gia chủ, đã lâu không gặp.
Tề Vạn Niên vội vàng quỳ xuống:
- Quận Nam Tước Tề Vạn Niên bái kiến Lương Tự vương điện hạ!
Lão vừa quỳ xuống, gia nhân đều quỳ theo. Đây là điểm đặc biệt của vương tước. Nếu Vô Tấn vẫn là Lương quốc công, Tề Vạn Niên có thể không cần quỳ. Quan viên khác thấy hắn cũng không cần quỳ. Nhưng vương tước có bóng dáng hoàng quyền, không phải hoàng tộc sẽ không được phong, đặc biệt là Tự vương còn cao hơn quận vương nửa cấp, tương đương với thân vương dự bị. Đến nay, Đại Ninh vương triều chỉ có mình Vô Tấn là Tự vương. Bởi vậy, dù Tề Vạn Niên đãđược phong tước, nhưng tước vị của lão quá thấp. Ở trước mặt Tự vương, lão vẫn phải hành lễ quỳ lạy.
Vô Tấn nội nâng lão đứng dậy:
- Lão gia chủ mau đứng lên đi, sau này đừng làm vậy nữa. Ta là vãn bối, không chịu nổi đại lễ của lão gia chủ.
Tề Vạn Niên đứng dậy, cười nói:
- Trong nhà có bày vài bàn rượu nhạt, mời điện hạ và phu nhân đến bữa tiệc nhỏ, có chỗ nào thất lễ xin điện hạ tha thứ cho.
- Lão gia chủ không cần khách sáo.
Vô Tấn thấy xe ngựa của thê tử cũng chậm rãi dừng lại, liền cười nói:
- Ta còn phải cảm ơn lão gia chủ đưa đồ tới cho chúng ta, giúp chúng ta một việc, chuyết kinh đặc biệt cảm ơn Tề tiểu thư.
Tô Hàm và Kinh Nương cũng xuống xe ngựa. Con gái Tề Vạn Niên là Tề Linh Lung, Tề Phượng Vũ tiến lên nghênh đón, mấy người phụ nữ nói nói cười cười với nhau.
Vô Tấn lập tức cười giới thiệu Hoàng Phủ Quý sau lưng mình cho Tề Vạn Niên.
- Lão gia chủ, vị này là ngũ thúc của ta, tại huyện Duy Dương là ông chủ tiệm cầm đồ Tấn Phúc ký. Ngũ thúc rất ngưỡng mộ đại danh của lão gia.
Vốn Hoàng Phủ Quý cực kỳ khẩn trương. Đối với tiểu thương nhân như bọn họ thì Tề Thụy Phúc luôn là biểu tượng chỉ nhìn chứ với không tới. Lão gia chủ Tề Thụy Phúc càng là nhân vật trong truyền thuyết, thuộc về Thái Sơn Bắc Đẩu trong thương giới. Giống như Hoàng Tứ Lang được mời vào kinh tham dự tiệc mừng thọ của Tề gia, sau khi trở về lấy đó khắp nơi thổi phồng mình. Hôm nay gã lại cũng có thể một mình tới tham gia bữa tiệc Tề gia, điều này khiến gã vừa khẩn trương vừa kích động.
Gã vội tiến lên khom lưng vái chào:
- Hoàng Phủ Quý thỉnh an lão gia tử!
Nếu là ngũ thúc của Vô Tấn thì đương nhiên Tề Vạn Niên không dám chậm trễ.
Lão vội vàng đáp lễ, cười nói:
- Thì ra là Hoàng Phủ lão đệ. Chúng ta đều là đồng hương, có thể tại Giang Ninh Phủ gặp mặt thì cũng là duyên phân, hoan nghênh đến Tề gia làm khách.
Lưu quản sự Tề Đại Phúc Bát Tiên Kiều tiền trang nhận ra Hoàng Phủ Quý, nhỏ giọng nói với Tề Hoàn:
- Người này là chưởng quỹ Tấn Phúc ký tiền trang, chắc hắn biết chút chút về việc Tề Đại Phúc tiền trang bị tễ đoái.
Tề Hoàn gật đầu, liền tiến lên nói với phụ thân:
- Phụ thân, nên đi vào trong.
Tề Vạn Niên thấy khách đều đã tới, cười bảo:
- Bên ngoài lạnh lẽo, mời mọi người vào phủ!
Mọi người vây quanh Vô Tấn đi vào cửa phủ. Nữ quyến Tề gia thì mời Tô Hạm và Kinh Nương đi nữ tân phòng.
Hoàng Phủ Quý hào hứng theo mọi người vào phủ.
Lưu quản sự lặng lẽ tới gần vỗ vai gã, cười nói:
- Lão Quý!
Hoàng Phủ Quý và Lưu quản sự khá quen thân, không ngờ có thể tại đây gặp bạn cũ, thoáng chốc vừa vui vừa kinh ngạc.
- Lưu quản sự, sao ngươi ở đây?
- Vừa lúc ta báo cáo thu chi cho ông chủ, không ngờ có thể tại đây gặp ngươi, thật là đúng dịp.
Phòng khách quý của Tề gia bố trí thanh nhã đơn giản, không có kim bích huy hoàng, châu quang rạng rỡ. Chỉ có bàn ghế gỗ và một bình phong, trên tường treo tranh chữ danh gia. Bàn ghế dùng gỗ Long Não Hương tốt nhất điêu khắc thành. Long Não Hương là một loại gỗ trầm hương, có thể mấy chục năm tỏa ra mùi hương giống như đàn hương, chỉ sinh sản trong rừng sâu quận Dự Đồng, là cống phẩm hoàng thất. Một cân gỗ giá trị mười lượng bạc.
Trong phòng khách quý trừ dùng gỗ Long Não Hương làm bàn ghế ra còn có bình phong hoàng ngọc. Là dùng một khối hoàng ngọc thượng đẳng cực kỳ hiếm thấy điêu khắc thành. Dài một trượng, rộng sáu thước, chất ngọc trong suốt bóng loáng, người ngốc cỡ nào cũng biết đó là báu vật rất đáng giá.
Tuy bàn ghế và bình phong là đồ quý giá nhưng Vô Tấn không dám chú ý nhiều. Hắn biết chỉ cần có vẻ thích thì Tề lão gia chắc chắn sẽ đưa mình. Ngày hôm qua họ đã đưa tới cái sàn nặng năm trăm cân giá trị năm ngàn lượng bạc, hắn và Tô Hàm không tưởng nổi gỗ Long Não Hương lại đắt giá như vậy.
Mọi người chia ra chủ khách ngồi xuống. Trừ chủ nhân Tề Vạn Niên và lão tứ Tề Hoàn ra, còn có lão tam Tề Châu, lão thất Tề Diêu. Còn có nhị đệ của Tề Vạn Niên là Tề Vạn Phúc cùng với trưởng tôn Tề Vân Hoàn và tam tôn Tề Vân Diệp. Trong đó Tề Vân Hoàn là đại ca của Tề Phượng Vũ, nhị ca Tề Vân Huyễn đang ở kinh thành giúp đỡ phụ thân.
Trên bàn rượu trò chuyện vui vẻ, thị nữ đứng phía sau rót đầy rượu cho mọi người. Tề Vạn Niên tự rót một mình cho mình.