Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 237: Chu Tín(thượng)




Sở Châu Đô đốc thuỷ quân là nửa phụ thuộc Bộ Binh, dưới nó có sáu thuỷ quân Phủ, biên chế quân đội, chiêu mộ binh sĩ..., đợi một tý quân vụ đều đồng dạng như những quân phủ khác, do Bộ Binh phụ trách. Nhưng bất đồng chính là, quyền tự chủ của thuỷ quân rất lớn, nó không giống bất kỳ quân phủ nào, nó có quyền tuần tra trên biển, hơn nữa nó còn thể gặp phải uy hiếp trên biển, ví dụ như giặc Oa, Hải tặc vân...vân, hơn nữa còn có uy hiếp từ Đông Hải Phượng Hoàng Hội.

Bởi vậy thuỷ quân Phó Đô đốc là do Hoàng đế trực tiếp bổ nhiệm, chỉ tuân lệnh Hoàng đế, Phó Đô đốc có quyền điều binh cùng quyền bổ nhiệm, bãi miễn quan quân từ Đô úy trở xuống, mà Đô úy thủy quân, Phó Đô đốc tuy không thể trực tiếp bãi miễn, nhưng có thể tạm thời cách chức, sau chờ Hoàng đế phê chuẩn, nhưng nói chung đây chỉ là một hình thức, vì tất cả các trường hợp Hoàng đế đều phê chuẩn.

Sở Châu thuỷ quân có sáu quân phủ, có biên chế hai vạn một ngàn quân, mỗi quân phủ ba ngàn người, còn có ba ngàn quân khác lệ thuộc trực tiếp thuỷ quân, thuyền lớn nhỏ có tổng cộng hơn một ngàn năm trăm chiếc, sáu quân phủ phân biệt trú đóng ở Giang Ninh phủ, Đông Hải quận, Dư Hàng quận, Hội Kê quận cùng Vĩnh Gia quận, trong đó Giang Ninh phủ có hai quân phủ, một cái ở Giang Ninh huyện, một cái ở Duyên Lăng huyện, mà quân phủ Giang Ninh huyện là ở Giang Bắc.

Vô Tấn hiện tại muốn đi tới nơi đóng quân của quân phủ lệ thuộc trực tiếp thuỷ quân, cách nơi đóng quân của Mai Hoa vệ rất gần, chỉ cách năm dặm, nếu như cưỡi ngựa đi qua, chỉ một lát là tới. Nhưng Chu Tín lại nói ngồi thuyền, cái này làm cho Vô Tấn nghi hoặc:

- Chu Trưởng sử, chúng ta lát nữa còn phải đi Giang Bắc quân doanh sao?

Chu Tín lắc đầu:

- Nếu như điện hạ muốn đi, hẳn nên là thuỷ quân Đô đốc phủ Hồ Trưởng sử cùng điện hạ đi, mà không phải là ta, ta chỉ là cung cấp hậu cần vật tư cho thuỷ quân các ngươi mà thôi.

- Ta không hiểu, chúng ta vì sao không cưỡi ngựa đi, cần gì bỏ gần tìm xa, ngồi thuyền làm gì?

Vô Tấn biết hắn có thâm ý, liền cố ý hỏi.

Chu Tín ý vị thâm trường cười cười:

- Bởi vì ta có lời muốn nói với Điện hạ.

Vô Tấn nhìn hắn thật sâu, khoát tay chặn lại:

- Xin mời!

Chúng ta vào trong khoang thuyền nói chuyện.

- Điện hạ, mời.

Hai người đi vào khoang thuyền, Chu Tín phân phó thân binh của hắn:

- Bất cứ chuyện gì cũng không được tới quấy rầy!

Bọn hắn ngồi xuống, Chu Tín rót cho hắn một chén trà, Vô Tấn nâng chung trà lên nói:

- Chu Trưởng sử có lời gì, xin nói thẳng đi!

Chu Tín thở dài nói:

- Điện hạ biết ta tại sao trở thành người của Thân Quốc Cữu không?

Vô Tấn lắc đầu, tuy đối phương nói rất quái dị, nhưng hắn vẫn không lên tiếng, Chu Tín tự giễu cười cười nói:

- Ta hôm nay năm tuổi, mười năm trước, thê tử của ta bệnh chết, ta lại cưới quả muội của Thân Quốc Cữu làm vợ, là thê tử Thân thị hiện tại của ta, nàng so với ta nhỏ hơn mười tuổi, sinh cho ta một đứa con gái, đã chín tuổi, cho nên ta là muội phu của Thân Quốc Cữu, hắn đối với ta rất tín nhiệm, ta cũng là một trong những tâm phúc của hắn.

- Ta không biết Chu Trưởng sử nói với ta chuyện này để làm gì?

Vô Tấn cười nhạt một tiếng nói.

Chu Tín nhìn hắn thật sâu, chậm rãi nói:

- Bởi vì ta lấy muội muội của Thân Quốc Cữu làm vợ, là Tấn An hội an bài!

Vô Tấn đứng bật dậy, hắn biết Chu Tín trước mắt là ai, lão Vương gia lúc ở hậu hoa viên đã từng nói với hắn.

- Nguyên lai ngươi là Ngũ…

Chu Tín trịnh trọng gật gật đầu:

- Ta chính là nhi tử của Chu Dật, một trong Tấn An lục dũng sĩ.

Quả nhiên là hắn, dũng sĩ thứ năm của Tấn An, Hoàng Phủ Cương đã từng nói qua cho hắn, nói người này đã qua đời, nhưng con của hắn lại cầm quyền ở Sở Châu, nguyên lai lại là Chu Tín.

Vô Tấn chầm chậm ngồi xuống, hắn lắc đầu:

- Ta thật không ngờ lại là ngươi.

Chu Tín bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, nặng nề dập đầu ba cái:

- Chu Tín tham kiến chúa công!

- Chu tướng quân miễn lễ, về sau không cần dập đầu.

Chu Tín ngồi dậy, mắt của hắn đã tuôn đầy nước mắt, cùng tất cả thành viên trong hội đồng dạng, bọn hắn đã chờ đợi bốn mươi năm, hôm nay bọn hắn rốt cục thấy được hy vọng, đây là tín niệm của bọn hắn, là trung thành của bọn hắn, bọn hắn trung thành với tín niệm của mình, trung với lời thề năm đó.

Thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào:

- Năm đó lúc Thiên Phượng thái tử qua đời, ta đi đưa đám tang, ta cảm thấy trời đất sụp đổ, nhưng Vu thúc nói cho ta biết, chúng ta còn có hi vọng, ta sống là vì đợi hy vọng này. Ngày hôm qua, ta lần đầu tiên trông thấy Thiếu chủ, ta biết ngay, hy vọng của ta đã tới.

Vô Tấn cũng vạn phần cảm khái nói:

- Ta thật sự không nghĩ tới, lực lượng của Tấn An hội lại lớn như vậy, lúc trước ta ở Từ Vân Tự, Tuệ Minh thiền sư nói cho ta biết thân thế, ta căn bản không tin, sáu di lão có thể làm được chuyện gì? Không nghĩ tới, bốn mươi năm, sáu dũng sĩ lại làm ra sự nghiệp lớn như vậy.

- Thiếu chủ...

Vô Tấn khoát tay chặn lại :

- Ngươi về sau gọi ta là Điện hạ hoặc Tướng quân là được, không nên gọi Thiếu chủ.

Chu Tín gật gật đầu:

- Vậy ta sẽ gọi người là Điện hạ, trên thực tế, sáu dũng sĩ hết thảy đều do Lương Vương an bài, Điện hạ nên biết, Hoàng thái hậu kỳ thật là con gái Lương Vương!

- Chờ một chút!

Vô Tấn cả kinh đứng lên:

- Làm sao có thể?

- Điện hạ không nên gấp gáp, đương nhiên không phải con gái ruột, nhưng so với con gái ruột còn thân hơn.

Vô Tấn ngoài ý muốn biết được tin tức này, Tổ mẫu của hắn, Hoàng thái hậu, lại là nghĩa nữ của Lương Vương, Lan Lăng quận Vương cho tới bây giờ cũng chưa nói với hắn, hắn trong lúc vô tình từ trong miệng Chu Tín biết được.

- Chu thúc có thể nói rõ chuyện này hơn không?

Chu Tín nghe hắn gọi mình là Chu thúc, tuy bối phận không có vấn đề, nhưng hắn không đảm đương nổi, hắn liền lắc đầu cười nói:

- Điện hạ không cho ta gọi Thiếu chủ, vậy Điện hạ cũng nên gọi ta là Trưởng sử, chuyện này ta chính là nghe cha ta nói, cha ta vốn là thị vệ sau lưng Thái hậu, khi đó nàng là Diệp hoàng hậu.

- Diệp Vân Thiên?

Vô Tấn bổ sung nói.

- Đúng, đây là danh tự của Diệp hoàng hậu, cha đẻ của Diệp hoàng hậu là Hà Lũng tiết độ Phó sứ, Vũ uy Đô đốc Diệp Huyễn, là huynh đệ kết nghĩa của Lương Vương, là người hắn tín nhiệm nhất, có mùa đông một năm, người Khương ở Hà Tây phản loạn, Lương Vương suất quân bình định, bởi vì tình báo sai lầm, hắn và ba ngàn binh sĩ bị mười vạn Khương binh vây ở Kim Sơn tiểu thành, lương thực đoạn tuyệt, chiến mã hết cỏ, lúc này trong thành lại bộc phát ôn dịch, Lương Vương biết khó giữ được tánh mạng, là Diệp Huyễn suất lĩnh ba mươi tên thị vệ cuối cùng liều chết hộ vệ Lương Vương phá vòng vây, bọn hắn giết mở một đường máu, chạy ra khỏi vòng vây, Lương Vương được cứu thoát, nhưng Diệp Huyễn lại kiệt lực mà chết, trước khi hắn chết, hắn cầu xin Lương Vương chiếu cố nữ nhi của hắn, khi đó Diệp Vân Thiên mới ba tuổi, Lương Vương thu nàng làm nghĩa nữ, lúc nàng mười sáu tuổi gả cho Sở vương làm Vương phi. Về sau…

- Chuyện sau đó Lan Lăng quận vương đã nói cho ta biết.