Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 220: Động phòng hoa chúc(thượng)




Ở trong đại điện kinh hô, Hoàng Phủ Vô Tấn phong làm Lương tự vương đúng là không dễ dàng, Lương vương từ mười năm trước sau khi qua đời Hoàng Phủ Cương cũng không được tước Lương vương, ngược lại sửa thành Lan Lăng quận vương, điều này cũng cho thấy Lương vương có lẽ đã biến mất.

Nhưng Vô Tấn một lần nữa được phong làm Lương vương cho thấy Lương vương hệ một lần nữa được phục sinh, dựa theo quy định hoàng thất, tương lai khi Lan Lăng quận vương qua đời Vô Tấn còn có thể phong thêm một cấp nữa trở thành Lương vương.

Điều này khiến cho hoàng tộc vô số người hâm mộ, Hoàng Phủ Dật Biểu thì ghen ghét, hắn và Hoàng Phủ Cương giống nhau, năm đó phụ thân của hắn là Hạ vương, hắn chính là Tây Hạ quận vương, phụ thân của hắn sau khi qua đời hắn lại bị sửa thành Đôn Hoàng quận vương, Hạ vương hệ từ đó biến mất, hôm nay Vô Tấn được phong làm Lương tự vương, vậy trưởng Tôn của hắn có thể được phong làm Hạ tự vương hay không?

Trong lòng Hoàng Phủ Dật Biểu có một loại ghen ghét không nói nên lời, nếu như năm đó phụ thân của hắn cũng giống như Lương vương, cầm quân Tây Hạ trên tay có quân đội kia thì cháu của hắn cũng nhất định là Hạ tự vương.

Hoàng Phủ Cương cuống quýt nói:

- Thần thay Vô Tấn tạ thánh ân của bệ hạ.

Hoàng Phủ Huyền Đức ngồi xuống, hắn cười nhạt một tiếng:

- Năm đó tiên đế đã đáp ứng, tước Lương vương có thể truyền tới đời thứ ba, tuy nhiên trẫm không tuân thủ, hiện tại đã thực hiện lời hứa rồi, hoàng thúc không cần khách khí.

Lúc này một tiếng pháo nổ vang lên báo hiệu giờ lành đã tới, Hoàng Phủ Hằng lập tức tuyên bố:

- Giờ lành đã tới, tân lang tân nương mau hành lễ.

Hai bên vui mừng vô cùng, một đôi kim đồng ngọc nữ, chú rể và tân nương đi ra, Hoàng Phủ Huyền Đức khẽ vuốt chòm râu mà suy nghĩ, nghe nói cháu gái của Tô Tốn mỹ mạo tuyệt luân đáng tiếc là cô dâu che đầu hắn nhìn không thấy được.

Hoàng Phủ Hằng lại cao giọng hô:

- Hai người hành lễ nhất bái thiên địa.

Tân lang tân nương liền quỳ xuống khẽ bái.

- Nhị bái cao đường.

Tân lang tân nương lại quỳ cúi đầu thật sâu với các trưởng bối, hoàng thái hậu nở ra nụ cười trong mắt của bà còn có lệ quang, phảng phất giống như không phải cháu trai đang quỳ lạy mà chính là nhi tử Thiên Phượng của bà đang lập gia đình.

Tô Tốn cũng cảm khái vạn phần, trưởng tôn nữ của hắn cuối cùng cũng xuất giá, hắn gật đầu liên tục không ngừng nói:

- Tốt tốt hảo hài tử mau chóng đứng lên.

- Phu thê giao bái.

Hai người quỳ xuống hướng về nhau mà thi lễ thật sâu.

- Đưa vào động phòng.

Trong đại điện náo nhiệt vô cùng tiếng cười nói vang lên, tân nương đưa vào động phòng chú rể phải uống rượu một vòng mới được quay lại, động phòng ở trong nội viện chính là chỗ ở của Hoàng Phủ Cương, đây vốn là khuê phòng của con gái Hoàng Phủ Cương, từ sau khi trượng phu của nàng đi Tây Lương, tòa hồng lâu này một mực không có ai ở.

Hoàng Phủ Cương đem nó thu thập lại trở thành nơi động phòng của Vô Tấn, ở trong phòng bố trí tinh mỹ, trên tường dán chữ Hỉ đỏ thẫm.

Lúc này ở trong nội phòng vô cùng yên tĩnh, nha hoàn đều đã đi ra ngoài, chìa khóa phòng nằm ở trong tay chú rể.

Tô Hạm ngồi xuống bên cạnh giường của cô dâu, bên ngoài chính là chỗ ngủ của nha hoàn, nha hoàn giống như là hồi môn của nhà gái vậy.

Ở trong phòng ngủ không có ngọn nếu nào chỉ có một chiếc đèn minh châu phát ra ánh sáng nhu hòa, đem căn phòng chiếu sáng dịu nhạt.

Tô Hạm ngồi ở bên ngoài trong lòng nàng bất định, sắc trời đã tối, đem động phòng hoa chúc cũng đã tới, nàng cuối cùng cũng phải đối mặt với thời khắc này.

Lúc này két két hai tiếng cánh cửa được mở ra sau đó lại lập tức đóng lại, Tô Hạm tâm tình trở nên nhảy dựng nàng biết Vô Tấn đã trở về rồi.

Vô Tấn ngồi xuống bên cạnh nàng ôn nhu nói:

- Mệt không?

Tô Hạm lắc đầu lại nhẹ nhàng gật đầu nói nhỏ:

- Có một chút chàng thì sao?

- Cũng hơi mệt uống vài chén rượu thì trốn về nương tử chúng ta về nhà nghỉ đi.

Tô Hạm cắn môi một cái, thấp giọng nói:

- Phu lang chúng ta còn chưa uống rượu.

Vô Tấn bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ trán mình một cái giờ hắn mới nhớ ra.

Hắn từ từ gỡ khăn hồng của cô dâu ra, chỉ thấy trước ánh đèn khuôn mặt của Tô Hạm ửng hồng, mỹ mạo tuyệt luân. Làn thu thủy liếc nhìn Vô Tấn sau đó thẹn thùng nghiêng đầu không dám nhì nữa.

Vô Tấn nắm tay của nàng đi tới trước bàn trên bàn chỉ có hai chén rượu, đây là khâm rượu, chỉ khi uống xong khâm rượu bọn họ mới có thể trở thành vợ chồng.

Hai người nhìn nhau rồi đồng thời tự nhiên cười nói, đồng loạt bưng chén rượu lên mỗi người uống một nửa, sau đó đem ly đặt xuống dưới giường.

Vô Tấn nắm lấy tay của nàng cười nói:

- Rượu đã uống xong chúng ta nghỉ đi.

Tô Hạm thẹn thùng cúi đầu, cái cổ trắng như thiên nga của nàng khẽ gật, Vô Tấn tháo mũ phượng của nàng xuống, nhổ cái ngọc trâm ra, mái tóc của Tô Hạm rũ xuống.

Tô Hạm ghé vào lưng của hắn thấp giọng nói với hắn:

- Huynh nói đi về sau muội gọi huynh là Vô Tấn hay là phu lang.

- Muội thích tên gì?

- Muội thích gọi huynh là puh lang huynh vẫn gọi muội là Cửu Thiên.

- Được về sau ta gọi nàng là Cửu Thiên, nhưng đêm nay gọi nàng là nương tử.

Hai người tiến vào buông ftrog, Vô Tấn ôm lấy Tô Hạm cúi đầu hôn lên bờ môi anh đào của nàng, má phấn của Tô Hạm khẽ thẹn thùng.

- Phu lang thiếp không thích ánh sáng, chàng tắt hết đi.

- Được.

Vô Tấn tìm một cái ghế, cẩn thận tháo cái đèn dạ minh châu ra, hắn nhanh chóng nhìn vào trong giường chỉ thấy Tô Hạm từ từ cởi nội y ra, lộ ra thân thể mềm mại.

Vô Tấn bọc viên minh châu lại, trong phòng trở nên đen kịt, hắn cũng thoát y phục ra leo lên giường chui vào trong chăn, ôm thân thể mềm mại của Tô Hạm vào trong ngực, hai tay vuốt ve hai ngọn núi ngọc ngà của nàng, từ từ hôn lên môi của nàng.

Toàn thân Tô Hạm như phát run, co rúc vào ngực của Vô Tấn, Vô Tấn thấy nàng hơi sợ thì thương tiếc ôm nàng mà thấp giọng nói:

- Chúng ta về sau hãy tính hôm nay ta ôm nàng ngủ.

Có lẽ Vô Tấn ôn nhu khiến cho sự lo lắng của Tô Hạm trở nên giảm đi, nàng duỗi tay ôm lấy cổ của Vô Tấn, nói nhỏ với hắn:

- Đêm động phòng hoa chúc thiếp được nhiên muốn hiến thân cho ph quân, chỉ là thiếp chưa từng trải qua chuyện này mong phu lang thương tiếc.

Vô Tấn xoay người lên trên người của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy cái mông ngọc, từ từ khai mở đôi chân của nàng ra, như ngọc long dò xét, u cốc sơ khai, tràn ngập xuân sắc.