Hoàng Phủ Hằng lại thở dài nói:
- Chuyện của Quan Tịch ta cũng rất đau lòng kỳ thật ta cũng biết, đó là do con của hắn là Quan Hiền Câu gây nên, Quan Tịch cũng không biết rõ tình huống, dưới cơn thịnh nộ của phụ hoàng hắn cũng bị con mình làm cho phiền hà.
Thân Quốc Cữu cười nhạt một tiếng:
- Mặc kệ hắn có quan hệ hay không nhưng mà con của hắn làm ra chuyện hắn phải gánh trách nhiệm, ta cho rằng hoàng thượng cách chức cho hắn làm thứ dân cũng đã là khoan dung rồi, thái tử không cần phải đau lòng.
- Tuy nói như thế nhưng triều đình lại mất đi một nhân tài, tuy nhiên triều đình nhân tài trẻ tuổi tuấn kiệt xuất hiện lớp lớp, nghe nói khoa cử tiến sĩ năm nay ai cũng có tài trị quốc, lệnh lang lần đầu làm quan đã đảm nhiệm chức huyện lệnh Giang Ninh khiến cho người ta phải lau mắt mà nhìn cũng là vinh quang của tướng quốc.
Thân Quốc Cữu nghe ra trong giọng của Hoàng Phủ Hằng có vẻ mỉa mai thì lạnh lùng nói:
- Mỗi tiến sĩ về quê của mình làm quan đây cũng là lệ cũ, hoàng thượng cũng khâm chuẩn, cho phép, tên Mã Ứng Sơ lần đầu làm quan cũng đảm nhiệm huyện lệnh Táo Dương, ThôI Tuyền cũng làm huyện lệnh Thanh Hà, ngay cả Hoàng Phủ Duy Minh mà điện hạ coi trọng cũng đảm nhiệm chức huyện lệnh Duy Dương huyện, con của ta là người Giang Ninh hắn đi làm qua ở Giang Ninh thì có gì là sai? Nếu điện hạ thấy không ổn thì ngày mai ta sẽ tấu lên hoàng thượng, giáng cho hắn làm chủ sự ghi chép, điện hạ như vậy đã thấy thỏa mãn chưa?
Hoàng Phủ Hằng cười ha hả nói:
- Tướng quốc đa tâm ta không nói là không thỏa mãn chuyện này, tất cả mọi người đều là tiến sĩ khoa cử, ta cũng không ngoại lệ ai hết, xem xét bọn họ làm quan ở quê mình lệnh lang cũng thế, xem hắn làm quan phụ mẫu thế nào.
Nói xong Hoàng Phủ Hằng ngửa đầu cười cười bước nhanh vào đại đường chỉ nghe hoạn quan cất to tiếng:
- Thái tử điện hạ giá lâm.
Thân Quốc Cữu nhìn theo bóng lưng cảu Hoàng Phủ Hằng, trong mắt tràn ngập sầu lo hắn cảm thấy được bước tiếp theo của thái tử là hạ thủ ở Sở Châu, trong đó có cả con của hắn.
Thân Quốc Cữu tìm một vị trí cho mình rồi ngồi xungố, cung nữ ở bên cạnh rót cho hắn một chén rượu Thân Quốc Cữu bưng chén rượu nhìn một vòng xung quanh, cho dù hắn quyền cao chức trọng tham gia hôn lễ hôm nay cơ bản đều là quan ngoài tam phẩm và quyền quý, không có quan viên cấp thấp nào khiến cho Thân Quốc Cữu không dduwsji nhàn nhã.
Mọi người tụ lại nói chuyện, Thân Quốc Cữu chợt phát hiện ra ở trên một chiếc bàn, con trai trưởng Tề Mạo của Tề gia đang ngồi, một mình hắn ngồi trước một cái bàn không có người tiến tới nói chuyện chỉ có thể lặng yên mà uống rượu.
Thân Quốc Cữu cười cười bưng chén rượu đi tới.
Tề gia ở đây ngoại trừ Tô gia là khách duy nhất không phải là quyền quý, tuy trên thiệp mời viết là mời Tề lão thái gia tham gia nhưng Tề lão thái gia không ở kinh thành, chỉ có thể do con trai trưởng Tề Mạo đến dự hôn lễ của Vô Tấn.
Sau lần Tề gia thọ yến, Tề gia liên tục tiếp nhận đề nghị của Vô Tấn, tích cực tiềm kiếm chỗ dựa ít xuất hiện ở trong vòng quyền quý, bọn họ chuẩn bị bốn phần hậu lễ đưa cho Thân hoàng hậu Thân Như Ý, Mã công công cùng với hoàng thái hậu, kể cả sơn trang của Tề Thụy Phúc cũng cho Thân hoàng hậu.
Cùng lúc đó, Tề gia cũng bắt đầu quy về phía nam, đem tổng đàn của Tề Thụy Phúc dời tới Giang Ninh phủ Tề lão gia tử cũng tới đó kinh thành thì giao cho con trai trưởng là Tề Mạo thống lĩnh, tuy danh nghĩ Tề gia vẫn ở đây nhưng không đường hoàng kể cả khách quyền quý mời, bọn họ cũng chỉ tặng lễ mà không đi.
Tuy nhiên Tề gia lại cảm kích Hoàng Phủ Vô Tấn với lại cũng muốn nịnh nọt hoàng thái hậu lần này Vô Tấn lập gia đình, Tề gia đưa ra lễ trọng chưa từng có từ trước tới nay, một khu nhà cao cấp ở Giang Ninh lại còn có một viên dạ minh châu to như trái trứng chim bồ câu, đây chính là do Tề gia hai mươi năm trước bỏ ra mấy vạn lượng bạc mua được trong tay của một thương nhân, là một bảo vật vô giá.
Trong thiên hạ chỉ có hai viên một viên khác đã được mang vào hoàng cung cho Thân hoàng hậu sử dụng, Tề gia ra tay xa xỉ khiến hoàng thái hậu tán thưởng, vừa rồi Tề Mạo được hoàng thái hậu trực tiếp triệu kiến, so sánh với việc tặng lễ cho hoàng thái hậu thì còn khiến cho thái hậu cao hứng hơn.
Tề Mạo không hề giống như vẻ phiền muộn bề ngoài hiện tại hắn đang kích động tận hương dư vị được thái hậu triệu kiến.
- Tề trưởng công tử, sao công tử lại ở chỗ này uống rượu?
- Thân Quốc Cữu bưng chén rượu cười cười hỏi.
Tề Mạo cuống quít thi lễ:
- Tham kiến tướng quốc.
- Chúng ta là khách mời không cần đa lễ, xin mời ngồi.
Thân Quốc Cữu ngồi xuống bưng chén rượu lên cười nói:
- Ta muốn kính Tề gia một chén rượu, mừng Tề gia khôi phục tước vị.
Tề Mạo vội vàng bưng chén rượu lên đáp lễ nói:
- Đa tạ tướng quốc khôi phục tước vị, Tề gia đã đợi mười năm.
Thân Quốc Cữu đối với chuyện tổng đường Tề gia quay trở về Giang Ninh phủ rất hài lòng, Giang Ninh phủ là quê quán của hắn, chỉ cần Tề gia quay trở lại Sở châu thì thái tử không đụng được tài lực của Tề gia, mà Tề gia cuối cùng lại để cho hắn sử dụng.
Hắn cười cười nói:
- Nghe nói tổng đường của Tề gia dời tới Giang Ninh, không biết là tạm thời hay là mãi mãi.
Tề Mạo thở dài nói:
- Chủ yếu là vì phụ thân tuổi giá nhớ quê cho nên Tề gia muốn dời đi, lần này dời về phía nam ít nhất trong vòng hai mươi năm không quay trở về, Tề gia chuẩn bị mở rộng sản nghiệp ở Sở Châu, bảo vệ đệ nhất thuế hộ của triều đình.
- Chuyện này ta hoan nghênh.
Thân Quốc Cữu vỗ vai của hắn bình thản mà nói:
- Ta là hộ bộ thượng thư, thuế phú của Đại Ninh vương triều ta tinh tường hơn bất kỳ ai khác, Tề gia hàng năm nộp thuế tới hơn năm mươi vạn lượng bạc, so với bất kỳ ai đều nhiều hơn, mấy ngày hôm trước hoàng thượng vẫn ở trong triều công khai tỏ thái độ, phải bảo vệ tốt Tề gia đây là tài nguyên căn bản của Đại Ninh vương triều, có chuyện gì khó xử cứ nói cho ta biết, ta nhất định giải quyết thay cho các ngươi.
- Đa tạ tướng quốc quan tâm, Tề gia sẽ làm tốt bổn phận thương nhân, ổn định nộp thuế hàng năm chỉ có tăng chứ không giảm.
Tề Mạo thầm cảm thán, Vô Tấn thật cao minh, Tề gia vừa rút lui khỏi vòng quyền lực, hoàng thượng lập tức tỏ thái độ với bọn họ không những khôi phục tước vị cho Tề gia mà còn công khai khen ngợi Tề gia, Tề gia mất phương hướng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng trở về quỹ đạo.