Bảo Châu đi vào giả bộ đánh
giá gian phòng, lại kiềm không được liếc trộm Kinh Nương. Thấy cô khuôn
mặt xinh đẹp, da thịt trắng muốt, eo thon mông tròn, dáng người đầy đặn, là loại hình đàn ông thích nhất, trong lòng cô nổi lên ghen ghét.
Loại ghen ghét này không phải của cô mà tức thay cho Trần Anh. Bảo Châu
rất thích Trần Anh, cứ hy vọng cô ấy sẽ trở thành chị dâu của mình.
Đương nhiên, người đàn bà này tối đa chỉ có thể là thiếp của Vô Tấn,
nhưng cô vẫn hơi thất vọng. Người đàn bà thứ nhất của đại ca không phải
Trần Anh, mà là một người phụ nữ cô không biết.
Cô tùy ý ngồi trên ghế của Vô Tấn, hỏi:
-Tên ngươi là gì?
Kinh Nương cực kỳ thông minh. Tối hôm qua khi Hoàng Phủ Cương đem cô về
thì trên đường đi đã cho biết, ông còn có một cháu gái khoảng mười lăm,
mười sáu tuổi.
Thiếu nữ trước mắt độ tuổi phù hợp, nếu là thị nữ thì sẽ không dám tùy
tiện vào phòng chủ nhân, càng không dám tùy ý ngồi ghế của chủ nhân.
Kinh Nương lập tức đoán ra thiếu nữ này là muội muội của Vô Tấn.
Cô vội yêu kiều hành lễ:
-Kinh Nương tham kiến tiểu thư!
Bảo Châu ngây ra.
-Ngươi biết ta?
Kinh Nương lắc đầu.
-Ta nghe công tử nói hắn có một muội muội, chắc chính là tiểu thư đây.
-Không sai, chính là ta, ta tên Bảo Châu, sau này ngươi có thể kêu ta là Bảo Châu. Ưm! Ngươi biết võ không?
Kinh Nương cúi đầu.
-Ta không biết.
-Vậy ngươi biết cái gì?
Bảo Châu quét mắt qua bỗng thấy trong phòng có thêm một cây tỳ bà, cười bảo:
-Ta biết rồi, ngươi biết đàn tỳ bà. Thế cũng không tệ, từ nhỏ thì tổ phụ đã luôn muốn ta học đàn tỳ bà nhưng ta không chịu, phải học kiếm. Bây
giờ nghĩ lại, biết đàn tỳ bà cũng không sai.
Bảo Châu chuyển đề tài nói:
-Ta rất dễ nói chuyện nhưng một cô gái khác thì không dễ chút nào. Nếu
cô ta biết ngươi vào phòng ca ca, chắc chắn sẽ giận điên lên.
Kinh Nương kinh sợ:
-Là vị hôn thê của công tử ư?
Kỳ thật đây là điều Kinh Nương để ý nhất. Tối hôm qua cô suy nghĩ cả
đêm, vợ của Vô Tấn là ai. Tuy cô biết Vô Tấn chưa thành thân nhưng rất
có khả năng đã đính hôn. Vợ Vô Tấn liên quan đến vận mệnh cô, cô có danh phận hay không cần quyết định từ vợ tương lai của Vô Tấn.
Trước khi cưới vợ thì người phụ nữ trong phòng chỉ có thể kêu thị thiếp, không có danh phận. Chỉ có sau khi cưip vợ, thị thiếp mới có thể chuyển sang nàng hầu hoặc là thiếp, chính thức có danh phận.
Cho nên Kinh Nương rất chú ý vợ Vô Tấn là ai. Cô nghe Bảo Châu nói chủ
mẫu tương lai rất hung dữ thì trong lòng phập phồng lo sợ.
Bảo Châu chán nản lắc đầu:
-Kỳ thật cô ta còn không bằng ngươi, cô ta là biểu muội của ca ca, luôn
muốn gả cho ca ca ta. Nhưng ca ca không thích cô ta, còn đưa cô ta đi
vùng ngoại ô.
Bảo Châu cảm giác được Kinh Nương lo sợ, cười nói:
-Ngươi không cần lo, tương lai ca ca cưới thê tử tính tình rất tốt, chắc sẽ đối với ngươi không tệ.
Kinh Nương không dám hỏi nhiều nhưng lòng rất muốn biết là ai. Cô rụt rè hỏi:
-Không biết là cô nương nhà nào?
Bảo Châu là người không giấu được bí mật, dù Kinh Nương không hỏi thì cô cũng sẽ nói.
Cô đắc ý nói:
-Thê tử tương lai ca ca cưới họ Tô, là cháu gái của Quốc Tử Giám Tế Tửu, tiểu thư khuê các, ta từng gặp một lần, thật là như tiên nữ.
Kinh Nương nhẹ gật đầu. Cô gái hiểu văn chương lễ nghĩa thì tốt rồi, tuyệt đối đừng là loại vung dao múa thương.
Bảo Châu là người thẳng tính tình, tuy ca ca thu một phụ nữ vào phòng
không cho cô biết, khiến cô hơi khó chịu. Nhưng cô gái này lớn lên không tệ, thoạt nhìn thật thà, không giống như cô tưởng tượng mị hoặc dâm
đãng. Hơn nữa tuổi không lớn, không như cô cho rằng khoảng hai mươi mấy
tuổi, Bảo Châu khá vừa mắt cô.
-Đi! Tới phòng ta cùng nhau nói chuyện. Một mình ta thật buồn.
Bảo Châu tập võ, sức lực rất lớn, không để ý Kinh Nương có muốn hay không, kéo tay cô đi hướng phòng mình.
Sinh nhật Tề lão gia thì bắt đầu từ ngày mười sáu tháng tám, nhưng chính thức đặt ra thời gian mừng thọ lại là mười tám tháng tám, địa điểm tại
Tề Thụy Phúc sơn trang ở thành nam.
Lúc này Tề phủ chuẩn bị tiệc mừng thọ gần một tháng, hao phí mười vạn
bạch ngân. Nó không đơn thuần là tiệc thọ nữa mà là Tề gia chuẩn bị lần
nữa xâm nhập triều đình, gần như trọng thần quyền quý trong triều đều
được mời.
Mục đích của Tề gia rất rõ ràng, muốn thông qua bữa tiệc này khiến Tề
gia lại được triều đình chú trọng. Mục tiêu cao nhất của họ là Tề gia
lại có tước vị, mục tiêu thấp nhất là Tề Đại Phúc ngân phiếu giống như
ngân phiếu tiền trang hai nhà khác, được triều đình bảo hộ.
Không chỉ là quan trong triều, một ít thương gia nổi danh cũng nằm trong danh sách mời. Tề gia lần lượt phát ra ba ngàn tấm thiệp mời, một lần
yến hội thịnh đại bắt đầu từ giữa trưa ngày mười tám tháng tám chậm rãi
kéo màn.
Buổi chiều, Vô Tấn một mình đi tới Tề Thụy Phúc sơn trang tại thành nam. Sơn trang cách kinh thành rất gần, khoảng ba dặm, nó không ở bên đường
mà cách đường lớn chừng trăm bước, bị ngọn đồi thấp bé vòng quanh. Có
một con suối nhỏ giắt ngang sơn trang, rừng cây rậm rạp, phong cảnh
tuyệt đẹp.
Nơi này vốn là biệt trang của Chính Định quận vương, gần bốn trăm mẫu
đất. Ba mươi năm trước, Chính Định quận vương dính vào mưu phản mà bị
giết, biệt trang bị quan phủ tịch thu sau công khai bán. Được Hoàng Phủ
Huyền Đức đồng ý, mới lên tước vị, cửa hàng Tề Thụy Phúc lấy ba vạn ngân lượng mua sơn trang này, lấy tên là Tề Thụy Phúc sơn trang.
Tòa sơn trang là nơi Tề gia nghỉ hè. Trừ người Tề gia ra, mỗi năm vào
tháng chín sẽ có gần trăm quản sự hoặc người làm từ cửa hàng Tề Thụy
Phúc khắp các nơi tới chỗ này nghỉ ngơi một tháng, là phần thưởng cho họ cố gắng làm việc.
Lần này bởi vì tiệc mừng thọ mời khách rất nhiều, trong thành Tề gia
không có đủ đại điện đường chứa khách nên chỉ có thể bày tiệc trong sơn
trang. Tại một mảnh đất rộng khoảng chục mẫu dựng lên mười lều lớn. Loại lều này là dùng trong quân đội, mỗi lều có thể chứa mấy trăm người cùng dùng cơm, đã được hoàng đế đặc biệt ưng chuẩn.
Đây chính là lý do Tề gia rất muốn hồi phục lại tước vị. Bởi vì không có tước vị, rất nhiều khí cụ sẽ bị hạn chế sử dụng, đây là chế độ đặc biệt tại Đại Ninh vương triều. Lấy tước vị làm hạn chế, đạt được tước vị có
thể nói là quý tộc, bao gồm kiến trúc, dụng cụ, xe ngựa, vân vân và vân
vân được ưu đãi đặc biệt.
Đơn giản nhất chính là kiến trúc. Không có tước vị thì không được xây
dựng đại điện sức chứa hơn ba trăm người. Độ dài, độ rộng, chiều cao đều có hạn chế. Lại còn xe ngựa, chỉ người có tước vị mới được ngồi xe ngựa có trên ba con ngựa kéo. Dân chúng bình thường tối đa chỉ có thể sử
dụng hai con ngựa.