Hoàng Phủ Hằng hỏi đến mấu chốt của vấn đề rồi, La Khải Ngọc làm nhiều việc ác, chính là do Tề Vương phi bao che dung túng, La Khải Ngọc là thân đệ của nàng, nàng sao có thể tiếp nhận đệ đệ bị đánh chết.
Ánh mắt Hoàng Phủ Chung lộ ra kiên quyết:
- Đánh chết La Khải Ngọc còn chưa đủ, đệ chuẩn bị thỉnh cầu phụ hoàng phế Tề Vương phi, nàng phải gánh chịu một phần trách nhiệm.
Quyết định này của Tề Vương hoàn toàn ngoài dự kiến của Hoàng Phủ Hằng, Tề Vương muốn đánh chết La Khải Ngọc, hắn có thể lý giải, nhưng muốn phế Tề Vương phi, cái này làm cho Hoàng Phủ Hằng không thể không bội phục phách lực của huynh đệ.
Bất quá Hoàng Phủ Hằng rất hiểu huynh đệ của mình, hắn là miệng tậm bất nhất, ngoài miệng tuy là vậy, nhưng hắn làm như thế nào, lại là một chuyện khác, nếu thật là như vậy, hắn đến tìm mình làm cái gì?
- Vậy ngươi cần ta giúp gì không?
Hoàng Phủ Hằng rốt cục nói đến hạch tâm lần này, Tề Vương không có mục đích, hắn đến tìm mình làm gì?
Hoàng Phủ Chung thấy huynh trưởng biết mục đích của mình, nói đơn giản, hắn là muốn trả thù Thân Quốc Cữu, sâu hơn một chút mà nói, hắn muốn giảm tổn thất xuống thấp nhất, muốn làm được hai điều này, cần phải có Thái tử trợ giúp.
- Hoàng huynh biết ai ở phía sau trù tính chuyện này không? Muốn đưa đệ vào chỗ chết.
- Ngươi nói là Thân Quốc Cữu! Ta nghĩ hẳn là hắn.
Lúc này, Hoàng Phủ Hằng cũng không quanh co, trực tiếp nói ra danh tự Thân Quốc Cữu, hắn đã ẩn ẩn đoán được dụng ý mà huynh đệ đến tìm mình, lúc này giả bộ ngốc, thì có điểm không quá sáng suốt.
- Không sai, là tên gian tặc này gây nên!
Hoàng Phủ Chung nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hắn vì tiêu diệt đệ, mấy năm trước đã bắt đầu thu thập chứng cớ, một mực ẩn nhẫn không phát, cho tới lúc này mới đột nhiên phát chiêu, cũng cho đệ thấy bộ mặt ghê tởm của hắn, nhưng đệ tuyệt đối không cho hắn toại nguyện.
Hoàng Phủ Chung lại hướng Thái tử nói:
- Hoàng huynh, đệ biết hắn cũng tìm mọi cách chèn ép huynh, mục đích là vì để cho nhi tử của Thân quý phi thay thế huynh, rõ ràng thái tổ đã quy định Đông cung có một thành thuế ngân, nhưng hắn vẫn không để ý, lợi dụng chức quyền lấy mất thuế ngân vốn nên thuộc về Đông cung, từ năm nay bắt đầu, ở bên trong Tề châu bảy mươi hai quận, đệ có thể cam đoan, trong đó có bốn mươi quận mà Đông cung thu thuế như Đông Hải quận…, đúng hạn sẽ hướng Đông cung giao nộp đủ số bạc quy định, ta cũng có thể bảo chứng, thuế ngân của Đông Hải quận sẽ không có ngoài ý muốn, mong hoàng huynh tin tưởng thành ý của đệ.
Hoàng Phủ Chung nói rất thẳng thắn, tuy hắn không nói tới hai chữ kết minh, nhưng hắn làm như vậy, kỳ thật đã cùng Thái tử kết minh, cùng nhau đối phó Thân Quốc Cữu.
Kỳ thật đây cũng là việc mà Hoàng Phủ Hằng hy vọng thấy, nếu như Tề Vương bị diệt, thế lực của Sở vương tất nhiên sẽ bành trướng, hắn không muốn xuất hiện cục diện này, nhưng nếu như bảo vệ Tề Vương, Hoàng Phủ Hằng có chút không cam lòng, tốt nhất là Tề Vương có thể hướng hắn thỏa hiệp, để cho hắn lợi ích, như vậy hắn mới có thể cùng Tề Vương liên thủ đối phó Thân Quốc Cữu, đây là cục diện lý tưởng nhất.
Hoàng Phủ Hằng híp mắt nở nụ cười:
- Kỳ thật ta biết, ngươi ở Đông Hải quận cùng Tào chủ sự tranh đấu, đã giúp ta một lần, trong nội tâm của ta một mực cảm kích, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ.
Đương nhiên, Tề Vương là cầu mà đến, Hoàng Phủ Hằng cũng không thể giả bộ hồ đồ, hắn cầm lấy truyền đơn trên bàn, cười nhạt một tiếng nói:
- La Khải Ngọc mặc dù có tội, nhưng nghiêm trị là được, về sau mới hảo hảo ước thúc hắn, ta cảm thấy đánh chết hắn, tựa hồ có chút quá nghiêm khắc.
Hoàng Phủ Chung đương nhiên không muốn đánh chết La Khải Ngọc, hắn chỉ là nói như vậy mà thôi, La Khải Ngọc là con trai độc nhất của La Thiến, hắn nếu như đánh chết La Khải Ngọc, La Thiến sẽ không còn ủng hộ hắn nữa, nhưng nếu như không để cho phụ hoàng một cái công đạo, cửa ải này hắn cũng không qua được, về phần phế Tề Vương phi, cái kia càng không có khả năng.
Trong lòng Hoàng Phủ Chung cũng có một điểm mấu chốt, cái kia chính là La Khải Ngọc không chết, La Thiến bảo trụ Tề thanh tiết độ sứ, còn lại hắn có thể hi sinh.
Hắn đến tìm Thái tử, là muốn Thái tử giúp hắn bảo trụ điểm mấu chốt này.
- Hoàng huynh, La Khải Ngọc khẳng định phải nghiêm trị, nhưng ta không hy vọng chuyện này liên quan quá nhiều đến phụ thân hắn, mong hoàng huynh giúp ta.
Hoàng Phủ Chung khẩn thiết mà hướng Thái tử nói ra điểm mấu chốt của hắn.
Hoàng Phủ Hằng trầm tư một lát, nhân tiện nói:
- Ta có mấy đề nghị! Có thể cho ngươi tham khảo.
Hoàng Phủ Chung đại hỉ:
- Hoàng huynh mời nói!
- Đầu tiên là tất cả vụ án trong truyền đơn, thậm chí kể cả những vụ án không có trong này, ngươi phải toàn tâm toàn ý đi giải quyết, thả người, bồi thường, trấn an người bị hại thật tốt, chuyện này rất trọng yếu, nhất định phải làm cho kỹ, thậm chí ngươi phải tự mình ra mặt nhận lỗi, khi tất yếu, không ngại để cho Tề Vương phi quỳ xuống bồi tội, biểu hiện ra thành ý của ngươi, như vậy mới có thể giảm bớt cừu hận của thế nhân, cũng có lợi cho thanh danh của ngươi, dù sao cũng không phải ngươi làm ác, như vậy phụ hoàng đối với ngươi sẽ có hảo cảm.
Hoàng Phủ Chung liên tục gật đầu:
- Ta đã hiểu, chuyện này trở về liền làm, ta sẽ dùng bồi thường gấp mười, bằng thành ý lớn nhất đi bồi tội.
Hoàng Phủ Hằng lại nói:
- Chuyện này ngươi làm xong, sự tình phía sau sẽ dễ giải quyết hơn, tiếp theo, phải có kẻ làm người chịu tội thay, La Khải Ngọc tuy là chủ mưu, nhưng sự tình giết người phóng hỏa, hắn không đích thân đi làm, ngươi hiểu ý của ta chứ?
- Ta hiểu, thủ hạ của La Khải Ngọc có mười tám tên, những người này ta sẽ xử tử toàn bộ!
- Làm như vậy còn chưa đủ.
Hoàng Phủ Hằng lại nói:
- Ngươi phải nghĩ biện pháp làm cho tuổi của La Khải Ngọc nhỏ lại, để cho hắn biến thành trẻ người non dạ, lại xử tử người nghĩ kế xúi giục hắn, như vậy, giảm tội cho hắn đã có cái cớ rồi.
- Thế nhưng mà…
Hoàng Phủ Chung đối với việc làm nhỏ tuổi của La Khải Ngọc lại có chút chần chờ:
- Làm như vậy không có khả năng gạt được phụ hoàng.
- Ai muốn ngươi giấu diếm phụ hoàng, trong tâm phụ hoàng sẽ tự minh bạch, ngươi làm như vậy là che đậy cho phụ hoàng, hiểu không?