Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 130: Quan Hiền Câu mưu đồ (thượng)




Thân Quốc Cữu gật đầu khen ngợi với Quan Hiền Câu rồi lại nói với Quan Tịch:

- Tô gia có một cái cớ kéo dài rất tốt đó là Tô Tốn không ở trong phủ hắn chính là chủ gia tộc loại chuyện trọng đại này hắn đương nhiên phải là người cuối cùng quyết định, nên ngươi không cần phải lo lắng cứ từ từ chờ đợi, ngươi yên tâm đi ta sẽ chú ý tới hướng đi của Tô phủ không để xảy ra sơ sót.

Nghe xong Thân Quốc Cữu giải thích, Quan Tịch hơi thả lỏng người hắn cúi thấp người lại cung kính nói:

- Vậy hết thảy nhờ Thân Quốc Cữu sắp xếp, nếu như Câu nhi có thể hoàn thành mối hôn sự này, Quan gia cao thấp sẽ tận lực thuần phục tướng quốc.

Quan Hiền Câu vẫn trầm ngâm ở đằng sau không nói liền cất tiếng:

- Cho dù hôn sự vì thiên ý mà không thành thì Quan gia cũng sẽ cảm kích tướng quốc hỗ trợ, đồng thời sẽ thuần phục tướng quốc.

Thân Quốc Cữu cười ha ha, Quan Hiền Câu này rất biết nói chuyện, rất biết cách làm người ta vui sướng.

- Các ngươi yên tâm đi, trên tay của ta còn có đòn sát thủ, giờ khắc mấu chốt sẽ dùng không để cho các ngươi thất vọng.

Quan thị phụ tử cáo từ mà đi, Thân Quốc Cữu ngả lưng trên ghế cao mà tập trung tư tưởng suy nghĩ chuyện này, hắn đã nhận được tin tức, Lương vương đã vì Hoàng Phủ Vô Tấn mà cầu hôn Tô gia, Tề vương cũng cầu hôn, tam gia cùng cầu hôn một nữ nhân, đúng là chuyện thú vị.

Tuy nhiên Thân Quốc Cữu cũng không nhìn rõ Tề vương lắm hắn hiêu rõ phụ tử Tô Tốn cho dù Tô Hàn Xương bởi vì lợi ích nào đó mà đáp ứng Tề vương, nhưng Tô Tốn tuyệt đối không đáp ứng, lão đầu tử kia quật cường không giống người bình thường, vô cùng coi trọng danh dự, hắn làm sao có thể đem tôn nữ gả cho La Khải Ngọc tràn ngập tiếng xấu được?

Thân Quốc Cữu cười lạnh một tiếng, trên tay của hắn có một đống ghi chép về tội ác của La Khải Ngọc, đó là vũ khí hắn chuẩn bị đối phó với Tề vương.

Tuy nhiên ngược lại với Tề vương Thân Quốc Cữu càng coi trọng sự cầu hôn của Lan Lăng quận vương, Hoàng Phủ Vô Tấn tiểu tử này quả nhiên là coi trọng nữ tử nhà họ Tô, kỳ thật Thân Quốc Cữu rất rõ ràng quan hệ giữa Vô Tấn và con gái Tô Hàn Xương.

Thân Quốc Cữu lấy từ dưới ngăn bàn ra một quyêrn sách có tên là Mỹ Hầu vương đại náo thiên cung, đây là quyển sách mà cháu trai của hắn thích xem nhất, Thân Quốc Cữu về sau mới biết được hóa ra quyển sách này là do cháu gái Tô Tốn viết.

Tác giả sách là hai người một người tên là Hạm Đạm Liên Hoa chính là chỉ cháu gái Tô Tốn Tô Hạm, một người là Vô Tấn, người này là ai thì không cần phải nói, theo quyển sách này, Thân Quốc Cữu biết rõ Vô Tấn và Tô gia tiểu thư quan hệ với nhau không thể tầm thường.

Tuy Thân Quốc Cữu hắn cố tình giúp người hoàn thành ước vọng, chỉ tiếc rằng Vô Tấn lại là người thừa kế Lương vương hệ, còn cướp đi thủy quân Sở Châu vậy đừng trách Thân Quốc Cữu của hắn nâng bổng đánh uyên ương rồi, hắn không thể để Hoàng Phủ Vô Tấn là con rể của Tô gia, khi đó Lương vương sẽ có quan hệ gần hơn với thái tử.

Lúc này có thị vệ bẩm báo:

- Thiệu tướng quân đã tới.

- Để cho hắn tới.

Một lát sau Cảnh Văn vội tiến vào gian phòng khom người thi lễ:

- Tham kiến tướng quốc.

Thân Quốc Cữu mỉm cười nói:

- Thiệu tướng quân ta có chuyện mời tướng quân đi làm.

- Không dám nói chữ mời, tướng quốc cứ việc phân phó.

- Được.

Thân Quốc Cữu lấy ra một hồ sơ dày đặc đây chính là các hành vi tội phạm của La Khải Ngọc các loại, hắn đưa cho Thiệu Cảnh Văn:

- Ngươi đem những ghi chép này in ấn, phát tại phố phường ở phủ đệ Tô tốn thì phải thật nhiều vào, khiến cho Tô phủ cao thấp đều biết.

Thân Quốc Cữu vốn chuẩn bị qua thời gian ngắn hạ thủ, dùng để đả kích Tề vương nhưng không muốn đợi nữa, không thể để cho La Khải Ngọc có bất kỳ cơ hội nào.

Thiệu Cảnh Văn tiếp nhận hồ sơ:

- Ty chức chậm nhất sáng ngày hôm sau sẽ đem nó truyền khắp kinh thành.

Thân Quốc Cữu lấy ra một hồ sơ mỏng đây cũng là hồ sơ của Vô Tấn, vừa vặn từ Đông Hải quận mang tới, chỉ tiếc nội dung bên trong quá ít không có tác dụng thực sự gì, ở bên trong chỉ viết Vô Tấn mở hiệu cầm đồ và sửa cầu, Thân Quốc Cữu đưa cho Thiệu Cảnh Văn:

- Cái này không cần truyền bá chỉ cần mang cho Tô phủ biết là được.

Uy hiếp của Vô Tấn lớn nhất là làm thương nhân điều này không có ý nghĩa với người khác nhưng Tô phủ thì có giá trị trọng yếu tham khảo, Tô Tốn cũng không thích gả cháu gái của mình cho một người đã từng là thương nhân.

Thiệu Cảnh Văn không nói gì thêm, hắn tiếp nhnậ hồ sơ rồi đi ra ngoài.

Xử lý xong chuyện này, Thân Quốc Cữu lấy ra một bản tấu chương, hắn bắt đầu cân nhắc tới chính vụ, hắn không thể đem toàn bộ tinh lực đặt vào một chuyện nhỏ được.

Phụ tử quan thị rời khỏi phủ của Thân Quốc Cữu, ngồi ở trên xe ngựa Quan Tịch thấy nhi tử của mình trầm tư im lặng thì cười nói:

- Không cần quá lo lắng, có Thân Quốc Cữu trù tính, cam đoan ngươi có thể ôm mỹ nhân quay về.

Quan Hiền Câu cười khổ một cái:

- Theo con biết, Thân Quốc Cữu đã hai lần thua ở trên tay của Vô Tấn rồi nói thật con đối với ông ấy không có đủ lòng tin, con muốn tự mình đoạt mỹ nhân.

- Không được!

Quan Tịch quả quyết từ chối, có lẽ cảm thấy ngữ khí của mình trầm trọng y lại chậm dần thanh âm nói:

- Chỉ nhiều hơn nửa tháng mà thôi mấu chốt là ngươi phải tham gia kỳ thi tiến sĩ cho thật tốt, không được phân tâm.

Quan Hiền Câu không trả lời kỳ thực hắn đang suy nghĩ tới chuyện khoa cử và cầu hôn, có một điều có thể khẳng định bởi vì Tô Tốn bị ngăn cách cho nên Tô gia có đồng ý hay không phải đợi tới sau kỳ thi mới biết được, nếu lúc đó mình trúng vào giáp bảng mười người đầu tiên tài học thế gia nhân phẩm đều có thì đã vượt xa Vô Tấn rồi.

Nhưng Quan Hiền Câu biết rõ ràng, bằng vào thực lực của hắn, xếp thứ một trăm ở Sở Châu thì đừng nói là mười người đầu bàng mả chỉ sợ thi đậu tiến sĩ cũng là chuyện xa vời, vô độc bất trượng phu, muốn được uy công phải dùng thủ đoạn phi thường.

Nghĩ vậy Quan Hiền Câu liền nói với phụ thân:

- Phụ thân có biện pháp nào để hài nhi biết đề thi khoa cử năm nay không?

Quan Tịch càng hoảng sợ vội vàng lắc đầu:

- Không có khả năng chuyện này tuyệt đối không làm được, đây là tội lớn, hơn nữa danh ngạch năm nay tới sáu mươi người, ngươi cứ cố gắng sẽ có hi vọng.

Quan Hiền Câu thấy phụ thân kinh hoàng như vậy thì thầm khinh bỉ hắn lại nói;

- Phụ thân con biết rõ tài học của con, cho dù có mở rộng ra một trăm danh ngạch cũng không đậu nổi hơn nữa con còn muốn tiến vào mười vị trí đầu phụ thân đường đường là lễ bộ thị lang chẳng lẽ chút quan hệ cũng không có sao?