Hoàng Tộc

Quyển 2 - Chương 13: Duy Minh căm tức




Trần Chúc tiếp nhận câu chuyện, nói với mọi người:

- Từ nơi này đi lên phía nam tuyệt đối là kỳ binh, Anh muội cũng đã nghe bọn họ nói chuyện Thân Quốc Cữu đang từ Hoàng Hà chạy tới, bọn hắn dĩ nhiên là trước hết đi quân doanh sau đó dọc theo bờ sông đuổi theo tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng chúng ta trốn ở hang ổ Ích Đô Phủ của Tề vương, chờ bọn chúng tìm không thấy người chúng ta đã từ mặt nam tiến tới Lạc Kinh rồi.

Hắn lại nghe Vô Tấn cười nói:

- Chúng ta lấy thân phận là Thuận Phong tiêu cục của Vĩnh Gia quận, dùng thân phận này vào kinh đảm bảo là an toàn.

Ánh mắt của Vô Tấn nhìn lại Duy Minh, trưng cầu ý kiến của hắn, Duy Minh trầm tư hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đồng ý với chuyện phân đường rời đi.

- Được rồi chúng ta phân đường rời đi, ngân phiếu do ta hộ tống.

Vô Tấn lắc đầu:

- Xin lỗi đại ca, lúc đi Tô đại nhân đã có nghiêm lệnh, nân phiếu chỉ có thể do đệ hộ tống, vốn đệ không muốn nói cho huynh biết nhưng thấy đại ca rất chán nản đệ không đành lòng, nhưng ngân phiếu thì không thể giao ch huynh, sau khi tới Lạc kinh, đệ sẽ giao sau.

Duy Minh còn muốn tranh cãi nữa nhưng Thích Bái khẽ đụng tay vào người của hắn, Duy Minh lập tức minh bạch ý của Thích Bái, bọn họ chỉ là văn nhược thư sinh, làm sao mà bảo vệ ngân phiếu được, trên thực tế vẫn là do Trần thị huynh đệ hộ tống nhưng những người này là hải tặc, để cho bọn họ hộ tống ngân phiếu không phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Không bằng giao cho Vô Tấn thì còn yên tâm hơn.

Nghĩ thông suốt điều này, Duy Minh liền không tranh cãi nữa:

- Được rồi nếu là Tô đại nhân nghiêm lệnh thì huynh cũng không miễn cưỡng, chúng ta làm sao chia đường mà đi đây?

Vô Tấn sớm đã suy tính, hắn liền cười nói:

- Đệ cùng với Trần Anh tiếp tục đi thuyền về phía Tây, Trần nhị ca cùng với Trần Bưu Trần Hổ, Ngu sư tỷ đi cùng đại ca, về phần thủ hạ chúng ta lưu lại mười người.

Trần Anh cảnh giác nhìn Duy Minh lắc đầu:

- Sư tỷ theo chúng ta đi.

Nàng quay đầu lại hỏi Ngu Hải Lan:

- Sư tỷ được không?

Ngu Hải Lan cũng không muốn đi cùng với Duy Minh, nàng cũng muốn đi với Vô Tấn liền gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với phương án của Trần Anh.

Duy Minh liếc mắt nhìn Trần Anh, trong mắt hiện ra một sự căm thù không dễ phát giác, hắn cười ha hả nói:

- Như vậy là tốt nhất, hi vọng giúp đỡ được nhiều cho Vô Tấn.

Mọi người phân đường mà rời đi, lúc này đúng vào canh hai, thuyền tới gần bờ, Duy Minh nằm trên cáng thương, Thích Bái và Thích Thịnh đi theo, Trần thị tam huynh đệ và hai mươi vệ sĩ thì yểm hộ bọn họ tiến tới Ích Đô Phủ, quân thuyền nhanh chóng chạy về phía Tây.

- Vô Tấn đại ca của ngươi là người như vậy sao?

Vô Tấn vừa về tới buồng nhỏ trên thuyền, Trần Anh liền giận tái mặt biểu lộ sự bất mãn của mình.

- Chẳng lẽ hắn không nhìn ra sư tỷ căn bản không để ý tới hắn?

- Anh muội.

Ngu Hải Lan ở bên cạnh đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng cắn môi, mười ngón tay đan chéo vào nhau, vô lực ngăn cản xúc động của Trần Anh.

- Ta còn muốn nói.

Trần Anh trong ánh trăng lộ ra thần sắc tức giận, bờ môi cắn chặt, thanh âm của nàng lãnh đạm và tức giận:

- Ánh mắt hận thù vừa rồi của hắn cho là ta không nhìn thấy sao? Ta làm hư mất tính toán của hắn chứ gì, hừ còn giả mù sa mưa đồng ý, đúng là một tên ngụy quân tử.

Vô Tấn liếc mắt qua đầu vai của Trần Anh nhìn Ngu Hải Lan, thấy thần sắc của nàng cũng không tốt lắm, Trần Anh bất đắc dĩ không nói thêm gì nữa, Vô Tấn hiểu được sự bối rối của Ngu Hải Lan liền đè bả vai của Trần Anh mà cười nói:

- Được rồi được rồi, huynh ấy dù gì cũng là biểu ca của tỷ, cho biểu ca một chút mặt mũi.

- Ta không có biểu ca như vậy.

Trần Anh liếc qua tay của Vô Tấn, lực chú ý của nàng chuyển đi, trong lòng cũng hơi bối rối.

- Vậy cho ta mặt mũi được không?

Khuôn mặt của Trần Anh đỏ lên, nàng kỳ quái không lên tiếng, Ngu Hải Lan cúi đầu xuống nghiên cứu địa đồ, trong chốc lát nàng cười hỏi Vô Tấn:

- Chúng ta cứ như vậy mà đi tiếp sao?

- Như vậy đi tiếp chỉ sợ tóc chúng ta cũng bị bạc.

Vô Tấn cũng ý thức vừa rồi mình lơ đãng, hắn tận lực muốn hóa giải sự xấu hổ này liền dùng một giọng điệu mà cười nói:

Hai ngày sau thuyền đã tới Cao Uyển huyện, bọn họ một đường thuận lợi cũng không gặp bất kỳ sự chặn đường gì, điều này khiến cho Vô Tấn cảm thấy lo lắng, liệu đối phương có thể đem mục tiêu chuyển hướng sang Duy Minh bên kia không? Xem ra còn có một khả năng, một là bọn chúng không phát hiện đó là bạc giả, hai là bọn họ phát hiện nhưng không lên tiếng cho nên người của Thân Quốc Cữu chưa biết chân tướng.

Nhưng bất kể thế nào, Vô Tấn vẫn phải dựa theo kế hoạch mà đi xuống, bọn họ vòng qua Hoàng Hà từ Hoàng Hà đi về phía Tây, không có năm mươi rương bạc đường đi vô cùng thuận lợi.

Buổi tối Vô Tấn mang theo Trần Anh và Ngu Hải Lan lên trên bờ, quân thuyền vẫn do mười tên thủ hạ điều khiển đi về phía Tây, cuối cùng sẽ dừng lại ở Tế Dương huyện tự hợp với Trần thị huynh đệ.

Ở cạnh Đại Thanh sông có một tòa thôn trang nhỏ, đêm đó bọn họ thuê một chiếc xe ngựa cũ và một lão nhân tuổi đã già đánh xe bò đi về phía bắc.

Xe ngựa từ từ đi trên đường, vang vọng trong đêm khuya.

Vô Tấn đánh giá hai nữ tử ở bên cạnh mình, mãi cho đến hôm nay hắn mới có cơ hội tĩnh tâm quan sát vẻ đẹp của hai nàng.

Ánh trăng chiếu lên mui xe, vào trên khuôn mặt của hai nữ tử, Trần Anh nằm ngủ ở trên đùi của Ngu Hải Lan, nàng cũng mặc gấm váy màu lam sắc lộ ra dáng người yểu điệu thon dài, Vô Tấn không thừa nhận rằng Trần Anh tuy da đen nhưng thân hình của nàng rất đẹp và cân đối người mẫu đời sau cũng khó có thể bằng đưới.

Hơn nữa nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện rằng nàng lớn lên kỳ thật rất tuấn tú, lông mi cong dài, mắt hạnh sáng ngời như là bảo thạch, sống mũi cao thẳng tắp, bờ môi hơi nhếch lên, tạo thành một vòng cung mê người.

Vô Tấn chuyển ánh mắt qua Ngu Hải Lan, hiện tại Ngu Hải Lan đang dựa ở vách xe, Ngu Hải Lan là đệ nhất mỹ nữ ở Phượng Hoàng hội nếu như nói theo góc độ thẩm mỹ thì vẻ đẹp của nàng vẫn kém Cửu Thiên, đương nhiên àng cũng rất đẹp, da thịt trắng như tuyết, cái mũi cong ôn nhu cùng với bờ môi đỏ mọng, đôi mắt mang theo một vẻ mộng ảo dễ thương nhưng điều khiến cho Vô Tấn khắc sâu không phải là vẻ đẹp mà là nàng rất hiểu tâm tình của người khác, rất ôn nhu, mỗi cử chỉ nhấc tay nhấc chân đều có một vẻ dịu dàng.

Nếu như nói Trần Anh là một bông hoa hồng đen nhiệt tình như lửa thì Ngu Hải Lan là một bông hồng trắng ôn nhu như nước, đây là hai nữ hài bất đồng khí chất.

Vô Tấn chú ý tới Ngu Hải Lan tuy nhắm mắt lại nhưng mặt vẫn hơi đỏ lên thì vội vàng dời ánh mắt đi.

- Vô Tấn ngươi còn chưa ngủ sao?