Tuy nhiên hắn không nói mà bưng chén rượu kính tổ phụ tổ mẫu:
- Hôm nay là trung thu tôn nhi kính tổ phụ tổ mẫu một chén, chúc nhị lão thân thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.
Bảo Châu ở bên cạnh cũng âm thầm áy nãy những lễ tiết này nàng chưa bao
giờ chú ý, ca ca này đã dạy cho nàng rất nhiều thứ, nàng vội vàng nâng
hén đứng dậy vô ý mà nói;
- Tôn nhi chúc tổ phụ và tổ mẫu tâm tình vui vẻ, khỏe mạnh trường thọ.
Hoàng Phủ Cương cao hứng vuốt râu không ngừng:
- Cả hai đều là hảo nhi tử.
Y và vương phi uống một chén rượu lại lấy ra hai tấm ngân phiếu một nghìn lượng đưa cho bọn họ:
- Đây là chút tâm ý của tổ phụ tổ mẫu, các ngươi có thể mua đồ vật mà mình thích.
Vô Tấn cảm tạ nhận lấy Bảo Châu cũng tiếp nhận đôi mắt sáng hơn, năm
ngoái tổ phụ tổ mẫu chỉ cho nàng một trăm lượng bạc tiền thưởng, năm nay lại tới một nghìn lượng liền mở cờ trong ụng, nàng đương nhiên biết rõ
nguyên nhân, Vô Tấn ca ca đúng là có giá trị hơn Võ Thực ca ca nhiều.
- Cám ơn tổ phụ cám ơn tổ mẫu.
Nàng mở miệng cám ơn liên tục.
Mọi người uống vài chén rượu ăn chút đồ ăn, Hoàng Phủ Cương liền mệnh
cho thị nữ dọn tiệc rượu sau đó mang hoa quả và bánh trái ra không bao
lâu sau trên bàn đã đầy các loại bánh và hoa quả trung thu.
Hoàng Phủ Cương cười cười, Vô Tấn đem mấy chuyện lý thú ở Đông Hải quận
ít người biết kể lại hai lão nhân bị chọc cười liên tục, Bảo Châu thì
mở to hai con mắt, nàng thầm quyết định nhất định phải cùng Vô Tấn tới
Đông Hải quận đi chơi một phen.
Nữ nhân quan tâm phương diện sinh hoạt vương phi liền cười hỏi:
- Vô Tấn con có cân nhắc đến chuyện thành thân chưa?
Vô Tấn đỏ mặt lên kỳ thật đây chính là chuyện hắn muốn nói, vẫn chưa tìm thấy cơ hội, hắn gật nhẹ đầu:
- Con đã có ý trung nhân.
Hoàng Phủ cương tâm niệm chuyển động bỗng nhiên phản ứng liền cười hỏi:
- Chính là Tô tiểu thư sao?
- Đúng thế!
- Tô tiểu thư nào?
Vương phi không biết chuyện Cửu Thiên đến tìm Vô Tấn, nàng nghe không hiểu ra sao.
Hoàng Phủ Cương cười ha hả giải thích nói:
- Chính là trưởng nữ của quốc tử giám Tô Tốn, có tri thức hiểu lễ nghĩa tài mạo đều vô cùng tốt quan hệ với Vô Tấn rất tốt.
- Hóa ra là cháu gái của Tô tế tửu đây là một tiểu thư khuê các không tệ, thân sự này ta tán thành.
Bảo Châu ở bên cạnh chau mày nàng kéo Vô Tấn, nói khẽ với hắn:
- Ca ca muội cảm thấy Anh tỷ tốt hơn một chút lại yêu huynh thắm thiết.
Thanh âm của nàng rất nhỏ nhưng vương phi lại nghe thấy nàng cười nói:
- Chính là nữ hài tử da đen kia sao, cho dù không tệ nhưng mà da lại hơi đen hơn nữa dòng dõi không phù hợp.
Hoàng Phủ Cương biết rõ Trần Anh chính là cháu gái của Trần Chí Đạc, là
biểu tỷ của Vô Tấn, nếu như nàng gả cho Vô Tấn Vô Tấn nắm giữ Phượng
Hoàng hội càng có lợi liền cười nói:
- Cô bé kia dám yêu dám hận, ta cũng biết nàng ta yêu Vô Tấn thắm thiết
tuy nhiên không sao, Vô Tấn có tước quốc công dựa theo lễ chế Đại Ninh
có thể có sáu vị thê tử, cô gái kia làm bình thê cũng được.
Vương phi cũng đồng ý với ý kiến của lão vương gia,:
- Vương gia nói rất có đạo lý nhưng ta đã hỏi qua A Anh, phụ thân của
nàng mở tiêu cục, Vô Tấn sau khi là Lương vương lại là quốc công sau này lấy nàng là thê tử xác thực không thích hợp, ta cảm thấy cháu gái của
Tô Tốn là hợp nhất.
Vô Tấn đỏ mặt ấp úng:
- Tổ phụ có thể thay con cầu thân không?
Hoàng Phủ cương khẽ giật mình liền vội hỏi:
- Tô gia tiểu thư bao nhiêu tuổi?
- Đã đủ mười sáu tuổi.
Kỳ thật Vô Tấn cũng biết Đại Ninh vương triều kế thừa lễ chế tiền triều, thứ dân lập gia đình phải đủ tuổi nữ tử trên mười tám tuổi nhưng đó là
bình dân quý tộc có tược vị thì có thể giảm hai tuổi, ví dụ như Diệp Vân Thiên mười sáu tuổi có thể là Sở vương phi.
Hắn đã đủ mười tám, Cửu Thiên cũng tròn mười sáu, phù hợp với tuổi lập
gia đình quý tộc, Vô Tấn cũng không phải muốn vội lập gia đình mà là hắn lo đêm dài lắm mộng sợ người ngoài biết chuyện, cho dù không lập gia
đình thì đính hôn cũng được.
Hoàng Phủ Cương gật nhẹ đầu đầy mười sáu tuổi, có thể rồi hắn liền cười với thê tử:
- Vương phi cháu trai đã thỉnh cầu chuyện này nhờ nàng rồi, nàng đại biểu cho ta tới Tô phủ cần thân.
Vương phi rất thích Vô Tấn liền vui vẻ đáp ứng;
- Được sáng mai ta đi Tô phủ.
Đại Ninh vương triều cùng tiền triều khác nhau, đó là thân vương cũng
không hạn chế nghiêm khắc, thân vương có thể có đất phong đồng thời có
một số lượng quân đội nhất định, đất phong của Tề vương dĩ nhiên là ở Tề châu, vương phủ của Tề vương được thiết lập tại Ích Đô quận, nhưng Tề
vương ở kinh thành cũng có phủ của mình.
Tề vương Hoàng Phủ Chung hôm nay ba mươi tuổi dáng người trung đằng bất
đồng với Hoàng Phủ Hằng thân thể cường tráng, mười tám tuổi đã bắt đầu
luyện võ.
Năm Trinh Nghiệp thứ mười tám, mẫu thân của Hoàng Phủ Chung là Lý Hiền
phi bởi vì phạm tội mà bị ban cái chết, điều này ảnh hưởng rất lớn tới
Hoàng Phủ Chung, khiến cho địa vị của hắn rớt xuống ngàn trượng, cha của hắn nghiêm mệnh không có chiếu thì không thể vào kinh.
Tuy nhiên bốn năm trước hắn ở Tề châu bình định phỉ tặc Diêm Thuận có
công được phụ hoàng khen ngợi dần dần khôi phục lại địa vị của hắn, năm
trước Hoàng Phủ Huyền Đức chuẩn cho hắn tu mộ cho mẫu thân ở ngoài kinh, cũng chuẩn cho hắn cứ hai năm về kinh bái tế mẫu thân một lần.
Hoàng Phủ Chung năm ngày trước mới trở về kinh thành, ngày mười bốn
tháng tam hôm qua chính là ngày dỗ của mẫu thân hắn tới mộ của mẫu thân
quét dọn, chuẩn bị hai tháng sau trở về Tề Châu.
Giống như tiểu nhị muốn làm chưởng quầy tướng quân muốn làm nguyên soái, với tư cách thân vương hắn chỉ còn cách ngôi vị hoàng đế có hai bước,
trở thành hoàng đế là khát vọng từ nhỏ của hắn rồi.
Mấy năm nay hắn rút được kinh nghiệm xương máu càng cảm thấy hoàng quyền trọng yếu, tuy hắn là thân vương nhưng tính mạng của hắn vẫn ở trong
tay phụ hoàng phụ hoàng chỉ cần nói một câu là hắn rớt xuống địa ngục.
Chỉ có trở thành hoàng đế hắn mới có thể nắm giữ quyền sanh sát với
người khác, mà không phải vận mệnh bị kẻ khác nắm giữ, mười năm trước từ khi mẫu thân của hắn được ban cái chết, trù trính tranh ngôi vị hoàng
đế của hắn đã xuất hiện.