Vô Tấn đi qua cửa nhìn vào trong nội viện, nhìn thấy Hoàng Phủ Trác Ngọc chống quải trượng khập khiễng luyện tập đi, cố gắng lắm mới bước được vài bước, bên cạnh hắn là một nam tử hai mươi bảy hai mươi tám tuổi lớn lên rất giống Hoàng Phủ Trác Ngọc nhưng thành thục ổn trọng hơn nhiều. Hắn vừa vặn ra khỏi cửa ánh mắt chạm vào mắt của Hoàng Phủ Vô Tấn.
Hoàng Phủ Trác Khí từng làm huyện úy ở Hải Diêm huyện nhưng không may liên quan tới bản án của Hoàng Phủ Dật Biểu, hắn bị triều đình bãi miễn, tám vạn lượng bạc được sung vào quốc quỹ.
Hoàng Phủ Trác khí nhìn nhận ra Vô Tấn, với tư cách là trưởng tôn hắn dĩ nhiên là nhận thức hết tất cả người trong tộc, Vô Tấn là kẻ ngốc khiến cho người khác có ấn tượng rất sâu, Hoàng Phủ Trác Khí đến bây giờ vẫn không quên. Tuy nhiên lúc này sắc mặt của hắn biến đổi, trong mắt bắn ra cừu hận khắc cốt ghi tâm, là tên khốn kiếp này mang biên lai cho thái tử khiến cho lộ chuyện Hoàng Phủ Dật Biểu bán quan hủy đi tiền đồ của hắn.
Vô Tấn chăm chú nhìn Hoàng Phủ Trác Khí hắn biết sẽ có ngày như vậy, hắn làm chuyện kia Hoàng Phủ Trác Khí dĩ nhiên không được làm qua nữa, nhưng nếu như không vặn ngã Hoàng Phủ Dật Biểu, Đông Hải Hoàng Phủ thị sẽ trở thành cái máy rút tiền cho hắn, uy hiếp sự sinh tồn của cả gia tộc, bên nào nặng bên nào nhẹ Vô Tấn trong lòng tinh tường hơn những người khác.
Hai người không nói gì cũng không cần phải nói gì, bọn họ lòng dạ đều biết rõ, khóe miệng của Vô Tấn hiện ra nụ cười thản nhiên, hắn không cần phải tiếp tục giằng co với đích trưởng tô này nữa.
Đi vào tiểu hồng lâu của tổ phụ, Lưu quản gia khoát tay với hắn, chỉ vào bên trong ý nói ở trong đó có người, Vô Tấn bước chân vào chỉ thấy cánh cửa mở ra có Hoàng Phủ Húc từ bên trong đi ra.
Hoàng Phủ Húc nhìn thấy Vô Tấn, đêm qua hắn còn kính Vô Tấn một chén rượu cảm tạ sự tình trước kia nhưng lúc này ánh mắt của hắn trở nên rét lạnh lạnh lùng nhìn Vô Tấn, không hề bắt chuyện.
Vô Tấn đứng ở đó trên mặt nở ra nụ cười khổ, nhị thức vẫn còn tức giận chuyện con trai trưởng của mình bị bãi miễn chức quan, hiện tại cho hắn sắc mặt tốt mới là chuyện lạ.
- Là Vô Tấn sao?
Ở trong phòng truyền tới thanh âm của Hoàng Phủ Bách Linh.
- Tổ phụ là con.
Hắn nhanh chóng cung kính trả lời.
- Vào đi.
Ở trong phòng, Hoàng Phủ Bách Linh dựa vào tấm nệm hơi mỏi mệt, hắn đã nói chuyện với con trai trưởng một phen, nhưng con trai trưởng không chịu nhượng bộ hắn tuy là tộc trưởng đồng thời là phụ thân nhưng đứa con trai của mình cũng bị mất tới tám vạn lượng bạc.
Hơn nữa chức tộc trưởng tương lai còn phải do trưởng tôn kế vị, hắn vô cùng bất đắc dĩ, đây là quy định của gia tộc, chức vị tộc trưởng phải la trưởng tôn kế thừa trừ phi phạm phải sai lầm nghiêm trọng mới bị bãi miễn, ngôn từ vừa rồi của Hoàng Phủ Húc rất chuẩn xác, hắn phạm vào sai lầm trọng đại cho nên bị tước đoạt chức vị tộc trưởng nhưng con của hắn không phạm sai lầm gì...
Hoàng Phủ Bách Linh biết những người khác đối với hắn thiên vị con trai trưởng đều bất mãn nhưng không có cách nào đây chính là quy định của gia tộc.
Hắn nhìn qua Vô Tấn, nở ra một nụ cười từ ái:
- Vô Tấn ta cũng định đi tìm con.
- Mong tổ phụ phân phó.
- Hôm qua lúc xée chiều ta tới phủ thứ sử một chuyến nói chuyện với Tô đại nhân ông ấy đối với con vô cùng thưởng thức, từng viết thư cho thái tử đề cử con, Tô đại nhân nói nếu như con thấy Đông Hải quận quá nhỏ thì có thể vào kinh thi triển tài hoa, thái tử sẽ tiến cử con làm Ảnh võ sĩ, Vô Tấn ta hi vọng lần này mang tới một cơ hội cho con, con thấy thế nào?
Vô Tấn trầm tư một thoáng, lần trước hắn đã nói chuyện với Tô Hàn Trinh, hắn hiểu được cũng nên cân nhắc tiền đồ của mình.
- Tổ phụ con không hiểu ảnh võ sĩ này nghĩa là gì?
Hoàng Phủ Bách Linh khẽ mỉm cười:
- Ảnh võ sĩ kỳ thật chỉ là một loại tư cách, bất kể Ảnh võ sĩ hay võ sĩ bình thường đều không có chức quyền gì nhưng Ảnh võ sĩ có thể đảm nhiệm nhiều chức vụ hiểm yếu, ví dụ như là đông cung lục suất cua thái tử, ít nhất cũng ngoài giáo úy, Vô Tấn đây là ban thưởng do con biểu hiện trong lần tranh đoạt chức hộ tào, con nên nắm chắc nó.
Vô Tấn không thích quan trường cũng không thích bị người khác khống chế, đây đúng là một cơ hội nhưng hắn vẫn do dự, chuyện này hắn cần phải cân nhắc cho thật kỹ, Hoàng Phủ Bách Linh thấy Vô Tấn cúi đầu trầm tư thì cũng biết hắn cần có thời gian cân nhắc không nói thêm nữa mà hỏi hắn:
- Vô Tấn con tìm ta có chuyện gì không?
Vô Tấn vội vàng thu hồi mạch suy nghĩ:
- Là như vậy tổ phụ con muốn chuyển ra ngoài ở.
Vô Tấn rất thẳng thắn nói thẳng tâm nguyện của hắn, ngày hôm qua hắn đã muốn chuyển ra bên ngoài, nguyên nhân là không tự do buổi tối phủ đã khóa cửa, phụ tử của Hoàng Phủ Húc lại căm thù hắn, hắn trở nên cực kỳ chán ghét Hoàng Phủ phủ cho nên ý muốn chuyển ra ngoài càng thêm mãnh liệt.
Dựa theo dự đoán của mình, Hoàng Phủ Bách Linh không kinh ngạc cũng không giữ lại hắn thở dài một tiếng, hắn hiểu được cảm thụ của Vô Tấn, Vô Tấn vì gia tộc lập nhiều công lao lớn nhưng rất ít người biết, đại bộ phận tộc nhân cho hắn là thứ tôn, còn lâu mới có thể sánh được với đích trưởng tôn.
Hắn đắc tội với đích trưởng tôn, mặc dù người khác không dám làm gì hắn nhưng hắn sau này cũng không được nhẹ nhom rồi, chuyển ra thì tâm ý cũng không còn phiền nữa.
Hoàng Phủ Bách Linh lấy từ trong tủ ra một phong thư đưa cho Vô Tấn:
- Trong này là mười ngân phiếu một nghìn lượng, tổng cộng là một vạn lượng, con cầm lấy đi, nếu như con không muốn làm Ảnh võ sĩ thì sau này có thể dùng nó để gây dựng cơ nghiệp. Để những người xem thường con phải nhìn bằng ánh mắt khác.
Vô Tấn lắc đầu:
- Cám ơn ý tốt của tổ phụ nhưng con không muốn.
Hoàng Phủ Bách Linh cười khổ một tiếng:
- Ta cũng không muốn nói nhưng nếu con không chịu nhận số tiền này thì đành phải nói thật cho con biết, số tiền này cũng không phải là của ta mà là phụ thân con để lại cho con, ta thay phụ thân con giữ mà thôi.
- Phụ thân để lại cho con?
Vô Tấn giật mình hắn quả thực không ngờ hắn chần chừ một thoáng rồi hỏi lại tổ phụ:
- Vậy tại sao không để lại cho đại ca con?
- Đại ca con có đồ đạc của hắn, phụ thân con trước khi lâm chung đã sắp xếp xong xuôi, đại ca con tương lai cũng tìm được sự nghiệp và tiền đồ nhưng mà con... Phụ thân con rất không yên lòng về con, con tử nhò đã không thông minh bằng những hài tử khác, phụ thân con sợ con bị người khác khi dễ, sợ con chịu đói tương lai cô khổ không người nương tựa cho nên ông ấy lưu lại số tiền này cho con để ta thay ông ấy chăm sóc cho con, tuy nhiên ta đã già... vô pháp thực hiện lời hứa kia rồi.