Triệu Tiểu Trung khẽ khom người bên cạnh Vô Tấn thấp giọng nói:
- Hắn đã ăn hết.
Nói xong đôi mắt của hắn lộ ra vẻ trông mong nhìn Vô Tấn, đợi hắn đưa nửa ngân phiếu còn lại, Vô Tấn cười ha hả nói:
- Đa tạ Triệu quản sự, đồ ăn rất ngon, hôm nào ta lại tới.
Hắn đẩy độc luân xa nghênh ngang rời đi.
.....
Những ngày kế tiếp trời còn chưa sáng, đã xuất hiện rất nhiều nha dịch ở Hàn Mai quán, bọn nha dịch tiến hành dọn dẹp sân bãi vô cùng cẩn thận, bất kỳ chỗ nhỏ nào cũng không bỏ qua, sau nửa canh giờ ba người dự tuyển đã tiến vào trong quán, tiến vào trường thi.
Thời gian cuộc thi chính là hai canh giờ, buổi trưa dừng bút.
Lúc này vài quan lớn huyện quận đã tới bên cạnh Hàn Mai quá, nhưng quan chủ khảo Cổ Tư Văn vẫn chưa tới, đề cuộc thi vẫn chưa lấy được, trưởng sử Từ Viễn lộ vẻ lo lắng, hắn vội phân phó cho nha dịch:
- Đi thăm Cổ học chính tại sao hiện tại còn chưa tới?
Nha dịch chạy vội đi Tô Hàn Trinh trong lòng minh bạch, hắn nhìn thoáng qua cái đồng hồ cát liền nói với Từ Viễn:
- Thời gian đã đến rồi như vậy đi chúng ta cùng quyết định đề thi mọi người thấy thế nào?
Triệu Tư Mã gật đầu đồng ý:
- Ta cũng đồng ý.
Trương Dung cũng nói:
- Thời cơ tốt đến rồi không thể tùy ý kéo dài, như vậy rất xấu ta đồng ý với ý kiến của Tô thứ sử.
Tô Hàn Trinh quay đầu lại hỏi Từ Viễn:
- Ý của trưởng sử thế nào?
Một gã trợ giáo mang tới một túi đề thi hắn bước tới hỏi:
- Xin hỏi vị đại nhâ nào ký?
Từ Viễn cười ha hả:
- Dĩ nhiên là Tô thứ sử ký.
- Không phải là ta.
Tô Hàn Trinh khiêm tốn khoát tay từ chối:
- Trưởng sử chính là chủ quản chính vụ, thi hương quận học đều do trưởng sử chủ trì, dĩ nhiên là phải do trưởng sử làm rồi.
- Vậy thì tốt ta cung kính không bằng tuân mệnh.
Từ Viễn vén tay áo lên, tiện tay rút từ bên trong ra cái đề mục:
- Là luận đề tiến sĩ năm Trinh Nghiệp thứ hai mươi mốt.
Tô Hàn Trinh nở ra nụ cười:
- Đề mục năm đó ta còn nhớ rõ, là một đề mực rất tốt.
Trợ giáo tìm trong hộp ra một cái đề thi chính là đề thi năm trinh nghiệp thứ hai mươi mốt, sau đó hắn giao cho Tô Hàn Trinh:
- Đại nhân mời xem qua.
Tô Hàn Trinh nhìn thoáng qua, hắn gật gật đầu, lại cho Từ Viễn và những quan viên khác cùng nhìn rồi nói cho trợ giáo:
- Được rồi ngươi dùng đề mục này mệnh cho ba người bọn họ làm sách luận.
Trợ giáo tiến vào bên cạnh Hàn Mai quán, Tô Hàn Trinh cười nói với những người khác:
- Nếu không chúng ta cùng nghỉ ngơi một chút.
Lúc này ai cũng không muốn rời quận học e rằng xuất hiện chuyện gì bất ngờ, mọi người đi vào trong lương đình đọc sách chờ đợi, tên nha dịch tới nhà Cổ Tư Văn tìm hiểu liền trởi về, Từ Viễn đứng lên lo lắng hỏi:
- Học chính tại sao chưa đến?
Nha dịch thở dốc thông bẩm:
- Đại nhân học chính ngã bệnh, đã mời lang y tới, tình hình có vẻ nghiêm trọng.
- Ngã bệnh?
Từ Viễn trợn mắt há hốc mồm, hắn vội hỏi:
- Là sinh bệnh gì vậy?
Nha dịch tiến lên ghé vào tai của Tô Hàn Trinh, Tô Hàn Trinh lại hỏi:
- Cổ học chính bị bệnh gì ngươi nói to hơn một chút.
- Cổ học chính ăn phải thứ không tinh khiết đau bụng đi ngoài vô cùng nghiêm trọng, nghe phu nhân nói ngay cả máu cũng ra.
- Sao lại như vậy được?
Tô Hàn Trinh nhướn mày:
- Cổ học chính gần đây thích sạch sẽ làm sao có thể ăn đồ vật không tinh khiết.
Trương Dung ở bên cạnh tiếp lời:
- Đoán chừng hôm qua trời quá nóng, dù sao học chính cũng đã qua tuổi thất tuần, thân thể không thể so với người trẻ tuổi điều này cũng khó tránh khỏi, chỉ mong ông ấy sớm ngày hồi phục.
Từ Viễn run lên, hắn liếc nhìn Tô Hàn Trinh, trong lòng hoài nghi đây là do Tô Hàn Trinh động thủ nhưng nghĩ lại, chuyện của Cổ học chính Tô Hàn Trinh làm sao có thể biết được, Tô Hàn Trinh cung với đám ăn mày có quan hệ đánh chết hắn cũng không tin, hơn nữa lá thư vẫn chưa mở ra.
Chẳng lẽ thật sự trùng hợp sao? Từ Viễn trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nhưng chuyện tới bây giờ cho dù Tô Hàn Trinh động tay chân cũng không có cách nào rồi, mấu chốt hôm nay chính là bình phán, đây mới là chuyện chết người.
Mồ hôi từ trán của Từ Viễn chảy ra, gấp đến độ quan bào sau lưng của hắn cũng thấm đẫm mồ hôi, Tô Hàn Trinh thầm tán thưởng Vô Tấn làm rất tốt cho dù có tổn hại người chút ít nhưng hiệu quả rất hay, hắn nhìn Từ Viễn mỉm cười:
- Từ đại nhân không cần phải gấp dù sao giữa trưa mới xong, chúng ta đợi tới giữa trưa không chừng lúc đó Cổ học chính đã tốt rồi.
Từ Viễn muốn đi xem tình huống của Cổ học chính nhưng hắn lại không dám rời khỏi trường thi, hơn nữa hắn cũng không dám biểu hiện quá quan tâm như vậy sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, hắn trong lòng thầm suốt ruột cuối cùng nhịn không được cười nói với vài tên quan viên:
- Cổ học chính ngã bệnh, với tư cách là trưởng sử đương nhiên ta muốn đi xem một cái, các vị ở lại đây.
Tô Hàn Trinh cũng đứng lên:
- Nếu không ta đi với trưởng sử.
- Không không, ta đi xem một lát rồi quay trở lại.
Nói xong hắn liền hấp tấp bỏ đi, Tô Hàn Trinh nhìn theo bóng lưng của hắn trong lòng thầm cười lạnh, bọn chúng không cấu kết với nhau mới là chuyện lạ.
....
Thời gian từng chút trôi qua cuối cùng cũng tới giữa trưa, một hồi chuông vang lên, đã đến giờ ngưng bút.
Vài tên trợ giáo lập tức đi vào quán lấy bài thi ra, theo quy định đem danh tự dán lên.
Nhanh chóng sau đó ba thí sinh đi ra, Duy Minh cùng với Quan Hiền Câu khuôn mặt đều rất nhẹ nhàng, tựa hồ như lần này khảo thí không tệ, mà Trần thiếu gia vẻ mặt lại uể oải, giống như chưa viết xong rõ ràng là đã bị loại bỏ rồi.
- Tốt rồi.
Tô Hàn Trinh đứng lên phân phó cho một gã nha dịch:
- Ngươi đi xem xem bệnh tình của Cổ học chính thế nào rồi, buổi chiều có thể bình phán không?
Từ Viễn buổi sáng đi vào trong nhà của Cổ học chính, bất kể thế nào thì lẽ ra bây giờ hắn đã chạy về đúng lúc này ở phía xa xa có người hô to:
- Cổ học chính đến rồi.
Tô Hàn Trinh trầm lòng xuống:
- Chẳng lẽ hắn lại tới?
Từ Viễn đại hỉ, như vậy có hi vọng rồi hắn vội vàng phân phó:
- Mau, mau mời Cổ học chính tới?
Một lát sau chỉ thấy vài tên người nhà khiêng một cái ghế tới, ở phía trên là một lão nhân tóc trắng xóa, làm cho mọi người ngây ngẩn cả người, Cổ học chính sắc mặt vàng như tờ giấy, giống như đã hấp hối, ngay cả lời cũng không nói ra được, Từ Viễn cuống quýt cầm tay của hắn không ngớt hỏi:
- Học chính học chính ông thế nào rồi?