Vô Tấn khẽ cười: “Đại nhân nói phải thì là phải thôi!”
Tô Hàn Trinh vỗ tay cười lớn, tên tiểu tử này, cuối cùng cũng đã thừa nhận, thủ đoạn khá đấy! Có thể đối phó với nhiều người như vậy, có lẽ lần này cậu ta quả thật có thể giúp đỡ mình đây.
Lúc này, Tô Hàn Trinh lại đột nhiên nhắc đến một chuyện khác, “Vô Tấn à, lần trước cậu đưa cho ta một tờ biên nhận, sau đó giúp thái tử có thể lật đổ thành công quận vương Đôn Hoàng, cũng chính là đương kim hoàng thúc, thái tử rất cảm kích gia tộc của các cậu, đặc biệt viết thư cho ta, muốn ta phải bảo vệ gia tộc Hoàng Phủ, hôm trước ta đã từng đem chuyện này nói với tổ phụ của cậu, nếu như Hoàng Phủ Cừ còn dám dọa nạt gia tộc cậu, cứ báo với ta, nếu như ta không giúp được, ta cũng sẽ nhờ thái tử giúp đỡ, nên biết Ngự Sử đài nằm trong tay thái tử, chỉ cần chúng ta nắm được sơ hở của chúng, thì có thể nhẹ nhàng cắt chức ông ta……..
Vô Tấn lẳng lặng lắng nghe, cậu ta thật sự không hiểu vì sao Tô Hàn Trinh lại nói ra những điều này, chuyện này hình như không có liên quan gì đến chức Hộ tào chủ sự, nhưng cậu ta biết rằng Tô Hàn Trinh làm việc rất cẩn thận, nhất là khi có mục đích gì đó, cậu kiên nhẫn lắng nghe, không nói một lời.
“Nhưng nếu muốn lật đổ Hoàng Phủ Cừ, nhất định phải có chứng cứ, ta nghe đại ca cậu nói, trong tay cậu có thể có một quyển sổ đen ghi chép việc hối lộ của Hoàng Phủ Cừ, ta hi vọng cậu có thể giao quyển sổ ấy lại cho ta.”
Nói cả buổi trời, thì ra là muốn lấy quyển sổ đen của Hoàng Phủ Cừ, Vô Tấn bất chợt không nhịn được cười, trực tiếp nói là được rồi, cần gì phải vòng vo, cậu ta vốn là đang chuẩn bị đưa cho Tô Hàn Trinh
Tô Hàn Trinh quả là gặp may, quyển sổ đen này đang nằm trong tay cậu, Vô Tấn lấy quyển sổ đen ra, đưa cho Tô Hàn Trinh.
Tô Hàn Trinh vô cùng mừng rỡ, ông nhận lấy quyển sổ lật ra xem, qua thật ghi chép rất tường tận, chi tiết mỗi một vụ nhận hối lộ đều được ghi chép rất là rõ ràng, tuy rằng không phải bản gốc, nhưng không quan trọng, chỉ cần đối chiếu lại với nhân sự là được, sự thật bao giờ cũng là sự thật, nếu như quyển sổ đen này rơi vào tay Ngự Sử Đài, Hoàng Phủ Cừ coi như hết đời.
“Tô đại nhân, tôi có đôi chút không hiểu.”
Vô Tấn nói: “Hoàng Phủ Cừ đã bị loại khỏi cuộc chơi, thực tế hiện nay thì chức Hộ tào chủ sự chỉ còn Từ trưởng sử và Tô đại nhân tranh giành mà thôi, quyển sổ đen này và việc tranh đoạt chức Hộ tào chủ sự có liên quan gì với nhau?”
Tô Hàn Trinh lúc nãy đã đem bí mật triều đình kể cho Vô Tấn nghe, bây giờ ông ta rất tín nhiệm Vô Tấn, cũng không giấu gì cậu ta, cười nói: “Có lẽ cậu không biết, bất luận là Hoàng Phủ Cừ hay là Từ Viễn, thì thực sự cuối cùng họ vẫn ủng hộ Sở vương, tuy rằng con đường có khác nhau, nhưng cuối cùng cũng cùng chung một lợi ích, cho nên nếu như bất đắc dĩ, ta có thể dùng Hoàng Phủ Cừ để đổi lấy chức Hộ tào chủ sự.”
Dừng một hồi, Tô Hàn Trinh lại cười và nói: “Đương nhiên, họ chưa chắc là đã đồng ý, Hoàng Phủ Cừ làm sao quan trọng bằng quyền nắm tài chính, cho nên lần này ta tạm thời không muốn đem ra, để đến sau này có lẽ sẽ có ích lợi lớn hơn.”
Tô Hàn Trinh muốn có được quyển sổ đen này thực ra còn có một ý đồ sâu xa hơn, Hoàng Phủ Cừ và Hoàng thúc có một mối quan hệ rất mật thiết, nói không chừng xuống tay từ Hoàng Phủ Cừ, có thể sẽ từ từ moi ra được bí mật của Hoàng thúc Hoàng Phủ Dật Biểu, quyển sổ đen này sẽ có lợi ích rất lớn về sau.
Vô Tấn gật gật đầu, “Tôi đã hiểu ý của Tô đại nhân, vậy Tô đại nhân có việc gì cần tôi giúp hay không, xin cứ dặn dò.”
Tô Hàn Trinh không vội nói với cậu chuyện gì, ông có một số chuyện từ lâu đã muốn nói cho Vô Tấn biết, vừa đúng hôm nay lại có cơ hội.
Tô Hàn Trinh uống một ngụm trà, lúc này mới nhìn chăm chú đôi mắt của Vô Tấn, hỏi một cách chậm rãi:
“Vố Tấn này, chẳng lẽ bản thân cậu không hề có lí tưởng và hoài bão sao? Giống như đại ca cậu, anh ta một lòng một dạ tiến lên phía trước, muốn vượt hơn mọi người tại chốn quan trường, nghĩ đến một ngày được làm quan một phương, tạo phúc cho bá tánh, anh ta cũng không giấu gì ta, ta hiểu điều đó, vậy còn cậu thì sao? Cậu không thể làm thương nhân suốt cả cuộc đời! Nên biết là thương nhân không hề có chút địa vị nào, thương nhân thành công như Tề gia dù sao cũng chỉ có một.”
Lời lẽ của Tô Hàn Trinh rất chân thành, tràn đầy sự quan tâm của một bậc trưởng bối đối với lớp trẻ hậu bối, “Vô Tấn, thực ra thì người mà ta quen biết sớm nhất là cậu, lúc cậu ở trên thuyền kể chuyện của Y nhi nghe, ta đã để ý đến cậu rồi, trên người cậu có một thứ linh tính, hình như không phải thuộc về thời đại này, và chính cái linh tính này làm cho cậu khác xa mọi người, mặc dù lúc đó cậu chỉ là một thủy thủ, nhưng cái linh khó mà tả nổi trên người cậu khiến ta cảm thấy cậu có cái gì đó rất đặc biệt, ta vẫn luôn chú ý đến cậu, ta không ngại nói với cậu một câu thật lòng, tuy rằng đại ca cậu rất có tài năng, cũng rất tinh nhanh năng nổ, là một trợ thủ đắc lực của ta, nhưng về mặt tình cảm cá nhân thì ta đối với anh cậu cũng chỉ ở mức bình thường, bởi vì ta biết tâm kế cậu ta rất sâu, nhưng ngược lại ta rất quý cậu……..
Vô Tấn cũng cảm nhận được sự chân thành từ trong lời nói của Tô Hàn Trinh, nét cười cợt trên mặt cậu bất giác biến mất, nhẹ nhàng lắc đầu, cậu cười gượng,
“Đại nhân, thực ra thì tôi cũng phát hiện đại ca tôi rất hiểu chuyện, nhưng tôi lại cho rằng đó là một biểu hiện rất thích hợp với chốn quan trường của huynh ấy, nhưng tôi thì không thích hợp với quan trường, tôi không thích cách sống người lừa ta ta lừa lại của chốn quan trường, vả lại cách tôi làm việc thường thiên về ầm thầm sát thương người, đại nhân không cảm thấy vậy sao? Cách làm này của tôi không phải là cách làm của quân tử.”
“Phi quân tử?” Tô Hàn Trinh liền lắc đầu, “không! không! không! Ta không cho rằng như vậy là phi quân tử, cái gọi là quân tử không phải ở chỗ ta dùng thủ đoạn gì, mà quan trọng ở chỗ tại sao ta phải làm vậy, tuy rằng cậu có một số thủ đoạn không được quang minh chính đại, nhưng đây chỉ là thủ đoạn, ta cho rằng cậu là một quân tử thực sự.”
Nói đến đây, Tô Hàn Trinh lại một lần nữa khuyên cậu, “Vô Tấn, vẫn là câu nói ấy, cậu không thể làm thương nhân suốt cả một đời, dưới vương triều Đại Ninh, có tiền thì chưa chắc là sẽ có địa vị, cậu nói cậu muốn giúp đỡ cho huynh trưởng mình, ta rất tán thưởng, nhưng cậu không thể nào cứ giúp đỡ huynh trưởng cả đời được, đến một ngày nào đó anh cậu thăng quan tiến chức, vậy còn cậu thì sao? Hoài bão của cậu, nơi sẽ thuộc về cậu sẽ ở đâu? Vô Tấn, ta nghĩ cậu là một người thông minh, cậu cũng nên vì bản thân của mình mà suy nghĩ lại.
Vô Tấn lặng lẽ gật đầu, cậu ngẩng đầu, nói với Tô Hàn Trinh một cách thành khẩn:
“Cám ơn sự quan tâm của đại nhân, tôi sẽ không giúp đỡ huynh trưởng mãi mãi đâu, tôi chỉ giúp huynh ấy bước vào quan trường, sau này huynh ấy phải dựa vào sự phấn đấu của bản thân, còn tôi sẽ tự đi con đường của tôi, kì thực thì tôi cũng có cách nghĩ của tôi, không phải chỉ làm thương nhân kiếm tiền, đó chỉ là một phần trong cuộc đời của tôi, chỉ là sở thích mà thôi, chỉ có điều suy nghĩ bây giờ của tôi chưa chín chắn, cần phải được hoàn thiện, cần phải chờ đợi thời cơ, nhưng bất luận như thế nào, tình cảm đại nhân quan tâm, Vô Tấn sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Tô Hàn Trinh gật gật đầu, ông ta rất thích Vô Tấn, ông cứ cảm thấy nếu Vô Tấn chỉ làm một thương nhân, thì quả là đáng tiếc, tuy rằng Vô Tấn không thể làm việc cho ông, nhưng chí ít ông cũng hi vọng Vô Tấn cũng có một ngày như đại bàng tung cánh bay cao.
Nếu trong lòng Vô Tấn đã có cách nghĩ riêng, vậy thì ông ta cũng không hỏi nhiều nữa, Tô Hàn Trinh cười cười, lại quay về với chuyện chính sự của ngày hôm nay.
“Vô Tấn, bây giờ ta có một việc rất quan trọng, nhất định phải nhờ cậu, ta vừa nhận được tin báo từ Giang Ninh phủ, Giang Ninh phủ cũng có tay trong của thái tử, theo tin ta được biết, có thể trong hai ngày này sẽ có người từ Giang Ninh phủ đến, mang theo văn thư rất quan trọng, Vô Tấn, ta hi vọng cậu có thể giúp ta đánh cắp bản văn thư ấy, nhưng tốt nhất đừng có bứt dây động rừng.”
Vô Tấn liền cười: “Đại nhân, nếu muốn đánh cắp văn thư quan trọng, nhưng lại không được bứt dây động rừng, như vậy rất khó.”
“Ta biết là rất khó, cho nên mới nói nhất định phải nhờ cậu.”
“Uhm! “ Vô Tấn suy nghĩ, có lẽ nên nhờ bọn Hắc mễ giúp đỡ, cậu ta hỏi: “Không biết người nào sẽ đến đây?”
“Cụ thể là ai thì ta không biết, theo tình báo rất có thể đó là một ảnh võ sĩ.”
Đấu tranh quyền lực từ trước đến giờ không hề có công bằng, quyền lưc là một nguồn tài nguyên khiếm khuyết, hơn nữa cũng khó mà hưởng chung, vì để tranh đoạt một loại tài nguyên hiếm như vậy, thủ đoạn của các bên cạnh tranh cũng sẽ rất quyết liệt, Tô Hàn Trinh cũng rất rõ đạo lí này, giữa ông và Từ Viễn ắt sẽ có một cuộc cạnh tranh vô cùng quyết liệt.
Tô Hàn Trinh tuy là Thứ sử, nhưng ông vừa mới lên nhậm chức không lâu, ở quận Đông Hải lại chưa có thế lực, đồng thời cũng là người có thế lực yếu nhất, không thể nào sánh bằng với Trường sử Từ Viễn thâm căn cố đế được.
Tuy rằng bề mặt thì ông được Triệu Kiệt Hào tương đối có thế lực ủng hộ, nhưng Triệu Kiệt Hào là người của Tề Vương, ông ta làm sao dám gửi gấm hi vọng vào người làm việc cho Tề vương chứ, dưới tình trạng bất lực như vậy, Tô Hàn Trinh đành tự mình tìm kiếm lực lượng, ông đầu tiên liền nghĩ đến Vô Tấn, từ việc cậu ta đánh cược đấu với Trương Dung, đêm hôm đột nhập phủ huyện công trộm sổ sách, từ việc cậu ta đánh lén Hoàng Phong từ sau lưng, từ đó có thể thấy con người này trí dũng song toàn, mà võ nghệ cũng cao cường, và sẽ là một trợ lực rất có ích cho ông.
Lực lượng mà Tô Hàn Trinh tìm kiếm được cũng không nhiều, ông đã gửi gấm quá nhiều hi vọng lên người Vô Tấn, ông hi vọng người thanh niên này sẽ không làm ông phải thất vọng.
Vô Tấn đích thực là đang cố gắng, sau khi rời khỏi phủ Thứ sử của Tô Hàn Trinh, cậu ta bèn ngồi xe ngựa đến phố bắc, cậu ta muốn nhờ Hắc Mễ giúp cậu ta lần nữa, yêu cầu mà Tô Hàn Trinh nhờ cậu ta quả thực quá khó, nếu như không có câu đừng bứt dây động rừng, thì cậu ta có thể trực tiếp cướp lấy, thế nhưng. . .. . .
Cái mà Tô Hàn Trinh gọi là đừng bứt dây động rừng, cũng có nghĩa là, thư phải lấy được đến tay, nhưng đối phương trước sau lại không hề hay biết, cho rằng không hề xảy ra bất cứ chuyện gì, bao gồm cả người nhận thư cũng cho rằng như vậy, đây quả thực là có chút cảm giác “bịt tai đi ăn trộm”.
Chỉ còn xem đám địa đầu xà này có làm được hay không.
……………………..
bachngocsa
Phố Bắc hôm nay buôn bán hình như đặc biệt tốt, người đi tấp nập, nhộn nhịp chen chúc, khắp nơi đều là những thương nhân đến từ khắp mọi miền, Vô Tấn vội đi đến tiệm gạo Thiên Hương của phố Bắc, nào ngờ Hắc Mễ vừa đi ra ngoài, phải đợi một hồi mới quay về, Vô Tấn thấy vẫn còn đang giữa trưa, bèn đi dạo một vòng phố Bắc, suy nghĩ xem sẵn tiện mua một ít quà cho Lạc Lạc và Đóa Đóa, chẳng biết thế nào, cậu lại đi đến khu Châu Bảo.
Khu Châu Bảo là một khu rất quan trọng của phố Bắc, chuyên kinh doanh các loại châu báu đến từ các nơi ngoài hải ngoại như: ngọc từ Tân La, trân châu Fusan, san hô Đại Mao, Lâm Ấp, dạ minh châu và tổ mẫu lục của Thất Lợi Phật Thệ và Tùy Bà Đăng, bảo thạch của Chân Lạp và Phiêu Quốc, đá kim cương và ngà voi của Sư Tử Quốc và Thiên Trúc, và cả hoàng kim của nước LuoHan, các cửa tiệm lớn nhỏ hơn bốn trăm gian, mỗi ngày các thương nhân đến từ khắp mọi nơi xa xôi ngàn dặm đều tìm đến đây, khiến nơi đây trở thành một trung tâm giao dịch châu báu lớn nhất của Vương Triều Đại Ninh.
Vô Tấn đi đến trước cổng khu Châu Bảo, chỉ nghe thấy vọng đến một tiếng đàn than thở ai oán, và chỉ thấy tại một góc tường vắng vẻ có hai ông cháu đang mãi nghệ, một cụ già mù lòa tóc bạc trắng đang ngồi gảy cây đàn Tam Huyền , chiếc áo trên người cũ rách, đầy bụi bặm, trên gương mặt đầy nếp nhăn ấy là chứa đầy sự thăng trầm.
Còn đứa cháu gái của ông cũng chỉ khoảng tám, chín tuổi, cũng giống như tổ phụ, trên người mặc một chiếc đầm cũ rách, cơ thể gầy guộc, trông rất là phong phanh, một cây trâm làm từ gỗ Hoàng Dương cài qua bím tóc đen óng, do thiếu ăn nên da cô bé có hơi xanh xao, đôi mắt đen láy, nhưng rất đáng yêu và ngoan ngoãn.
Nương theo tiếng đàn của tổ phụ, cô bé hát lên với một chất giọng thanh nhã:
“Dương liễu thanh thanh giang thủy bình, văn lang ngạn thượng đạp ca thanh. Đông biên nhật xuất tây biên vũ, đạo thị vô tình lại hữu tình.”
Âm thanh tuy có hơi non nớt, nhưng tiếng hát rất trong trẻo và cảm động, trước cổng khu Châu Bảo kẻ qua người lại, nhưng trước mặt họ chỉ có vài đồng cắt lẻ, Vô Tấn bỗng động lòng trắc ẩn, cậu ta sờ sờ thắt lưng, trên người vẫn còn năm sáu chục lượng bạc.
Cậu ta vừa định bước về phía trước, lại nghe bên cạnh có người nói chuyện: “Tiểu thư, bên này chính là khu Châu Bảo, nhất định sẽ mua được thứ phù hợp.”
Giọng nói nghe có vẻ quen thuộc, chỉ thấy hai cô gái trẻ từ bên cạnh đi qua, Vô Tấn bất chợt lặng người, cô gái đi phía trước nước da trắng trẻo min màng, xinh đẹp trang nhã, đúng là tiểu thư của Tề gia, phía sau là a hoàn của cô ta.
“ Họ đến đây lúc nào vậy?”