Vô Tấn không hề biết sự việc xảy ra bên ngoài cửa, cậu ta đẩy cửa vào, chỉ thấy Tô Hàn Trinh đang chắp tay sau lưng đi đi lại lại.
“Đại nhân! Ngài tìm tôi?”
“Đúng vậy, ta kiếm cậu có chút việc, cậu hãy ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Tô Hàn Trinh mời Vô Tấn ngồi xuống, Vô Tấn nhìn một lượt thư phòng của Tô Hàn Trinh, thư phòng được bố trí trang nhã mộc mạc, một bàn hai ghế, một dãy kệ sách, trên kệ sắp đầy sách, ở góc tường còn có một cái lư hương làm từ đồng xanh tỏa ra mùi hương thoang thoảng, đầu cọp đuôi trâu, tuy rằng kiểu dáng cổ xưa, nhưng Vô Tấn vừa nhìn đã biết, chỉ đáng tám quan tiền, trong tiệm cầm đồ nhà cậu ta cũng có vài cái trông giống như vậy.
“Chuyện hôm nay cậu đều biết cả rồi chứ?”
Tô Hàn Trinh rót cho cậu một tách trà, ngồi đối diện cậu, mặt tươi cười nhìn cậu.
Vô Tấn không thích Tô Hàn Trinh khách sáo như vậy, một khi khách sáo thì nhất định không có việc tốt, hôm đó đến tiệm cầm đồ nói chuyện khách sáo suốt cả buổi, còn để lại một bức chữ, thực ra là muốn cậu ta trèo tường làm trộm, lấy hộ bức thư về cho ông ta. Còn lần này thì sao? Lại đích thân rót trà mời mình, ông ta lại có mục đích gì đây?
“Tôi cũng có nghe nói qua! Có người loại bỏ Hoàng gia nhị lang, Hoàng gia và Mã gia đồng thời rút lui.”
“Có người?”
Tô Hàn Trinh tựa cười nhìn Vô Tấn, “Nhưng trực giác mách bảo cho ta biết là, chuyện này do chính cậu làm.”
Tim Vô Tấn thót lại, cậu bèn cười lớn: “Tô đại nhân quả là biết nói chơi, sao có thể là tôi làm chứ?”
“Vì cậu quá im lặng, vì đại ca của cậu nói cho ta biết, cậu đã từng bảo đảm với anh ta, cậu sẽ không để Hoàng Gia đạt được mục đích.”
Tô Hàn Trinh đắc ý nhìn cậu, tỏ vẻ như nhìn thấu được mọi bí mật của cậu, Vô Tấn bất chợt trách thầm, “Đại ca ơi là đại ca! Không phải huynh rất biết đối nhân xử thế hay sao? Tại sao trước mặt Tô Hàn Trinh lại quá thẳng thắn như vậy?”
Cậu vẫn không thừa nhận, “Đại nhân quá võ đoán rồi, tuy rằng tôi có nói như vậy với đại ca, nhưng không chứng minh được rằng tôi có năng lực ấy, càng không thể chứng minh việc này là do tôi làm, có khả năng là do Trương huyện lệnh làm, cũng có khả năng là do Từ trường sử làm, còn một khả năng là do Hoàng Phủ Cừ không giúp nổi Hoàng gia nên dùng tuyệt hộ kế, đại nhân à, ông đề cao tôi quá rồi đấy.”
. .. . . . . . . .. . . . . .. .
Tô Hàn Trinh nhìn chăm chú Vô Tấn, một hồi, trong mắt ông lóe lên một ánh nhìn thán phục, tốt lắm, không vì quyền thế mà để lộ chứng cứ, không vì bị truy hỏi mà khai nhận, hai huynh đệ này đều là những người đáng được trọng dụng. BACHNGOCSA
Ông đưa mắt về, cười lạnh nhạt, “Kì thực có phải cậu làm hay không không quan trọng, quan trọng nhất là thái độ của cậu, cậu có đồng ý giúp đại ca cậu thành công hay không?”
Vô Tấn vừa muốn mở miệng, Tô Hàn Trinh liền đưa tay ngăn cậu lại, “Cậu nghe tôi nói hết lời đã.”
Ông chắp tay sau lưng đi lại vài bước trong phòng, thở dài nói: “cậu có biết tại sao chức Hộ tào chủ sự lại quan trọng đến như vậy không?”
Vô Tấn lắc đầu, bản thân cậu cũng rất muốn biết, một chức Hộ tào chủ sự nho nhỏ này, tại sao lại có nhiều người tranh giành như vậy? làm cho cả quận Đông Hải mưa gió bão bùng, tuy rằng đại ca đã từng nói cho cậu ta biết một ít, nhưng cậu ta vẫn muốn nghe Tô Hàn Trinh giải thích.
“Trong mắt mọi người, Hộ tào chủ sự là con đường tắt để thăng quan, làm chức Hộ tào chủ sự của quận Đông Hải, thông thường cứ khoảng hai hoặc ba năm sẽ được đề bạt làm Chủ bác của huyện Duy Dương hoặc huyện Bình Giang.Chính thức vào quan trường, đây là tập quán mấy chục năm nay, cũng như thứ sử Lưu Mì của huyện Đan Dương, mười năm trước ông ta cũng là Hộ tào chủ sự của quận Đông Hải, cho nên các đại gia tộc của quận Đông Hải cũng đều nhắm vào chức vị này.”
Nói đến đây, Tô Hàn Trinh liếc nhìn Vô Tấn cười hỏi: “Cậu đã hiểu rồi chứ?”
Vô Tấn vẫn lắc đầu, “Điều này đối với đại ca tôi có lẽ rất là quan trọng, nhưng đối với đại nhân mà nói, tôi nghĩ có lẽ vẫn còn có nguyên nhân sâu xa khác.”
Câu nói này của Vô Tấn khiến Tô Hàn Trinh âm thầm gật đầu, người bình thường thì chỉ thấy được một điều là chức Hộ tào chủ sự này có thể thăng quan phát tài, nhưng cậu thanh niên này lại có thể nhìn thấy được vấn đề tiềm ẩn sâu xa bên trong, rất tốt, nếu như chỉ là để dễ dàng thăng chức, thì ông và Từ Viễn đã không phải tranh nhau quyết liệt như vậy.
“Chuyện mà sau đây ta muốn nói, là một bí mật của triều đình, bản thân cậu biết là đủ, nhất thiết không được tùy tiện nói ra.”
Vô Tấn im lặng, Tô Hàn Trinh liếc nhìn cậu một cái, chậm rãi nói:
“Do phế vị Đông cung của tiền triều vô cùng phức tạp, mà dẫn đến nội loạn không dứt, cuối cùng diệt vong, cho nên lúc ban sơ lập quốc của Vương Triều Đại Ninh ta, đã nhận được bài học từ tiền triều, không được khinh ngôn phế vị thái tử, Thái tổ đã đặt một tấm bia sắt bên trong thái miếu, thái tử không mất phẩm đức thì không được phế truất, đồng thời ban cho Đông cung một quyền tự chủ rất lớn, thái tử một khi được chọn làm người kế vị, sẽ có ba quyền: “Thứ nhất là Lại quyền, các quan trực thuộc đông cung thì thái tử có quyền bổ nhiệm hoặc bãi chức, thứ hai là quân quyền, đông cung lục soái hai ngàn binh mã sẽ do thái tử nắm giữ, cuối cùng là tài quyền, quốc khố một phần mười giao cho đông cung, dùng cho quan lương bổng lộc của Đông cung.
Nói đến đây, Tô Hàn Trinh dừng lại, hỏi Vô Tấn: “Cậu có hỏi gì không?”
“Tôi không hiểu cho lắm, thái tử và người kế vị thì có gì là khác nhau chứ?”
“Thái tử thì không được phép tham dự chính sự, chỉ được phép học đạo trị quốc, nhưng sau khi được chọn làm người kế vị thì sẽ được phép tham gia triều chính, nhưng muốn trở thành người kế vị phải hội đủ ba điều kiện, thứ nhất, thái tử phải vào Đông cung được mười năm, thứ hai thái tử phải đủ ba mươi tuổi, thứ ba vua phải qua ngũ tuần, cả ba điều kiện này thái tử điện hạ đều đã hội đủ, cho nên đầu năm ngoái ngài đã được lập làm người kế vị.”
Vô Tấn gật đầu: “Tôi hiểu rồi, xin đại nhân hãy nói tiếp.”
“Uhm!” Tô Hàn Trinh trầm ngâm một hồi, sau đó lại tiếp tục nói về đề tài lúc nãy đang nói dở,
“Trong ba quyền của thái tử thì quân quyền và tài quyền là quan trọng nhất, không đủ tài lực, quân đội sẽ không duy trì được, sau khi thái tử được lập làm người kế vị, cả ba quyền này ngài đều có cả, .nhưng bắt đầu từ tháng sáu năm ngoái, hộ bộ bắt đầu lúc tiếp lúc ngừng mà cắt giảm nguồn tài chính của Đông cung, đặt biệt là vào đầu năm, sau khi Dương hoàng hậu mất, hộ bộ đã cắt đứt nguồn tài chính của Đông Cung, thái tử đã nhiều lần dâng sớ xin hoàng thượng hồi phục lại nguồn tài chính, dâng tấu một lần, hộ bộ lại cho một ít, cuối cùng hoàng thượng dứt khoát hạ chỉ, để cho Đông cung tự thương lượng với hộ bộ, cũng có nghĩa là người không quản việc này nữa, cho nên nguồn tài chính trở thành nguy cơ nghiêm trọng nhất của Đông cung, không có nguồn tài chính, Đông cung sẽ không có tiền nuôi quân, cuối cùng sẽ bị ép phải giao nộp quân quyền.”
Tâm trạng của Tô Hàn Trinh cũng rất là nặng nề, ông thở một hơi dài, “ Không giấu gì cậu, lần trước năm ngàn lượng bạc mà Hoàng Phủ Cừ thu mua Dương Học Nghệ ta đã giao lại cho thái tử, ta biết nguồn tài chính của ngài đang rất căng thẳng.”
“Cho nên đại nhân mới đến nhận chức thứ sử quận Đông Hải, đúng không?”
“Không sai chút nào, thái tử đã cố gắng can thiệp vào cuộc tranh giành thứ sử quận Đông Hải, cuối cùng đã giành được, nhưng đây mới chỉ là bước khởi đầu, tiếp đó là phải đoạt được quyền tài chính của quận Đông Hài, do trong thiết bia của thái tổ ghi rất rõ ràng, thuế vụ Đông cung sẽ được thu gom từ các quận, những người kế vị đời trước cũng đều như vậy, sau khi người kế vị được sắc phong, hộ bộ phải đem tài quyền trao trả lại cho Đông cung, nhưng hộ bộ thương thư là Thân quốc cữu, ông ta không chấp hành theo lệnh các quận giao nộp cho Đông cung, mà hộ bộ lại thu hết toàn bộ các khoản thuế của các quận đi trước, sau đó mới do hộ bộ chi phát cho Đông cung, rõ ràng là vi phạm qui định ghi trong thiết bia tại thái miếu, Thái tử nhiều lần xin xử phạt việc Thân quốc cữu vi phạm qui định, nhưng hoàng thượng lại giả câm giả điếc, nếu như ta có thể đoạt được tài quyền của quận Đông Hải, ta có thể trực tiếp đưa khoản thuế về Đông cung, không cần phải qua hộ bộ nữa, như vậy thái tử một năm sẽ có được ba mươi ngàn lượng bạc từ thuế vụ, như vậy sẽ giúp cải thiện rất lớn tình trạng căng thẳng về tài chính hiện nay của ngài.”
Tô Hàn Trinh nhìn thấy nét mặt Vô Tấn đầy vẻ ngạc nhiên, ông cười vang,
“Bây giờ thì cậu hiểu rồi chứ, Hộ tào chủ sự là một quân cờ quan trọng nhất trong đó, giành được chức hộ tào chủ sự, ta sẽ nắm giữ được tài quyền của quận Đông Hải, như vậy ngôi vị của thái tử sẽ vững chắc hơn, Thân quốc cữu cũng hiểu rõ điều này, cho nên cuộc tranh đoạt giữa ta và Từ Viễn mới kịch liệt như vậy.”
Cả một đoạn kể dài của Tô Hàn Trinh, cuối cùng cũng đã giúp Vô Tấn hiểu được đầu đuôi ngọn ngành của sự việc, cậu biết rằng hôm nay bản thân cậu phải đồng ý ra tay tương trợ, kì thực thì cậu cũng đồng ý giúp Tô Hàn Trinh làm chút việc, để báo đáp việc lúc đánh cược ông đã giúp đỡ cậu, nhưng cậu ta không thích Tô Hàn Trinh cứ lấy đại ca ra để nói chuyện, rõ ràng là muốn mình giúp đỡ ông ta, nhưng ông ta lại không chịu nói thẳng, hình như sợ nợ ân tình của mình, hoặc sợ mất sĩ diện.
Đương nhiên Tô Hàn Trinh là thứ sử một quận, trước mặt một tiểu nhân như mình thì cần phải giữ quan uy hoặc tôn nghiêm, cậu ta hiểu điếu đó,nên cậu đồng ý hợp tác với Tô Hàn Trinh, mọi người đều vì lợi ích của bản thân, ông giúp tôi một lần, tôi báo đáp lại ông phen., như vậy đôi bên không ai nợ ai, mà cũng sẽ không giống như đại ca, trở thành tâm phúc của Tô Hàn Trinh, Hoàng Phủ Vô Tấn cậu ta không muốn trở thành lệ thuộc của bất kì một ai.
“Tô đại nhân, ông muốn tôi giúp đỡ ông làm việc gì, ông cứ nói thẳng, con người tôi đây rất thoải mái, chỉ cần tôi làm được, thì tôi sẽ cố hết sức mình, hơn nữa tôi lại là thương nhân, thương nhân coi trọng trao đổi lợi ích, tôi vừa muốn báo đáp lần trước đánh cược đại nhân đã giúp tôi, và cũng muốn lần tới xin đại nhân có sự chuẩn bị, cho nên đại nhân đừng e ngại gì cả, xin hãy cứ nói thẳng.”
“Tốt, ta thích sự thẳng thắn của cậu.”
Vô Tấn đã nói rõ ràng, Tô Hàn Trinh cũng bỏ “mặt nạ” xuống, kì thực ông ta muốn thừa cơ thu nạp Vô Tấn làm thuộc hạ của ông, để cậu ta và Duy Minh trở thành hai cánh tay của ông, nhưng mấy lời lúc nãy của Vô Tấn, rất rõ ràng là không muốn dựa dẫm vào ông ta, chỉ là vì muốn trao đổi lợi ích với ông mà thôi, tuy là có hơi thất vọng, nhưng cũng giúp ông bớt đi vài phần e ngại,dù sao thì mục tiêu của họ đếu giống nhau, đưa Duy Minh tiến lên phía trước.
“Nếu như đã muốn hợp tác với ta, vậy thì cậu phải cho ta thấy thành ý của cậu trước đã, ta hỏi lại cậu một lần nữa, chuyện Hoàng Phong bị bắt có phải do cậu làm hay không?”