Dẫn đầu là một gã đàn ông đen đúa cường tráng khoảng độ ba mươi mấy tuổi, đôi mắt vừa nhỏ vừa ranh ma, chiếc mũi chim ưng, mặt đầy những ngấn thịt, hắn ta trông rất đen, lại mặc một chiệc áo ngắn màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ lệch, hai sợi đai dài lủng lẳng phía trước ngực.
Hoàng Phủ Quý biết hắn ta, hắn là một kẻ ngang ngược nổi tiếng ở huyện Duy Dương, hắn họ Mễ, không ai nhớ được hắn tên là gì, chỉ nhớ biệt danh của hắn, Hắc Mễ, biệt danh tuy rằng không có bá khí, nhưng hắn lại là một tên rất độc ác, phàm là những người đụng đến hắn ta, thì không một ai không đứt gân gãy cốt.
Năm nay hắn đã hơn ba mươi tuổi, bắt đầu từ năm mười tám tuổi, dường như một phần ba thời gian của hắn là ngồi ở trong ngục, ở bên ngoài hắn ta là ác bá huyện Duy Dương, chuyên kiếm chuyện làm tiền các cửa tiệm để sống, không biết đã bao nhiêu phen hắn ta phải vào huyện nha, nhưng hắn không phạm tội giết người, nha môn cũng đành hết cách với hắn, giam một vài tháng lại thả ra ngoài.
Hoàng Phủ Quý mặt mày biến sắc, ông ấy biết đám người này phần lớn là do người của Hoàng gia tìm đến để gây sự, việc mở xổ số lần trước, Hoàng gia đã phải chịu mất mặt, nhất định là sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng.
“Lão thất!” Ông ấy run rẫy quay đầu lại gọi lớn: “Mau lấy hộp thiếc ở trong quầy đến đây!”
Lão thất lập tức chạy vào trong, bưng ra một cái hộp thiếc, bên trong đều là bạc vụn, Hoàng Phủ Quý hai tay cung kính dâng lên,
“Đây là một trăm lượng bạc, xin gửi các vị đại ca uống ly rượu.”
Hắc Mễ cầm lấy cái hộp, mở ra nhìn một cái, rồi tiện tay ném cái hộp xuống dưới hồ, “A!” Bạc vụn rơi xuống hồ, khiến cho mọi người xung quanh kinh ngạc hét lên, tất cả những người bên đường đến xem náo nhiệt cũng sợ hãi mà bước lùi về phía sau, một số người khách chạy ra tính giúp đỡ, cũng giật mình hoảng sợ, từ từ bước vào trong nhà, căm hận một nỗi là không thể đi càng xa càng tốt, Hắc Mễ đến rồi, ai mà đụng vào hắn ta là trước họa vào thân.
Những ngấn thịt trên gương mặt Hắc Mễ cuộn lên, hắn híp đôi mắt nhỏ và cười nói:
“Tôi nói ông chủ này, ông là người kiếm tiền lớn, lại đưa chút ít bạc lẻ này bảo chúng tôi đem đi uống rượu sao?”
Trung Dũng tức giận, hắn xoay người bước đi, Hoàng Phủ Quý lại nắm lấy tay hắn không buông, ông ấy biết là con trai muốn đi tìm huyện nha ra mặt, nhưng loại người ngang ngược này không thể đụng được, quan phủ mà đến, thì bọn chúng liền đi, nhưng khi bọn chúng lại quay lại, thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng.
Năm ngoái ông chủ của tiệm dệt Hàn Ký chính vì báo quan mà đắc tội với tên ngang ngược này, tối hôm báo quan, căn tiệm của ông ta đã bị người ta phóng hỏa đốt cháy rụi, sản nghiệp mấy vạn lượng bạc đều bị cháy thành tro bụi, không bao lâu sau thì ông chủ Hàn cũng bị tức chết, con của ông ấy chỉ là một viên quan lại nhỏ, với những kẻ ngang ngược này, bọn họ không thể nào đụng đến được.
Hoàng Phủ Quý không thích gây thù chuốc oán, tính cách thì hơi yếu đuối, ông ấy biết là chỉ có thể mềm mại van xin, nếu làm cứng rắn thì ông ấy không có vốn, bèn cung kính chắp tay cười nói:
“Không biết là đại ca cần bao nhiêu tiền rượu ạ.”
“Uhm! Khá lễ phép đó.”
Hắc Mễ đắc ý gật gật đầu, “Thế thì tôi sẽ lấy ít một chút!”
Hắn đưa ra năm ngón tay, “Bạc trắng năm ngàn lương!”
Hoàng Phủ Quý rụng rời chân tay, năm ngàn lượng bạc, đây há chẳng phải là bảo ông ấy đóng cửa sao? Ông ấy nhìn về phía Trương Bá Đạo xin cầu cứu.
Trương Bá Đạo cũng nhức đầu liên hồi, tục ngữ nói, “Không sợ diêm vương độc ác, chỉ sợ tiểu quỷ quấn chân”, đắc tội với những kẻ ngang ngược này, tiêu cục của ông ta cũng đừng hòng được yên ổn, nhưng ông ta không ra mặt cũng không được, Hoàng Phủ Quý cứ rưng rưng nhìn ông ta cầu khẩn!
Trương Bá Đạo đành đánh liều đi về phía trước,chắp tay cung kính thi lễ với Hắc Mễ, “Mễ lão đệ, có thể nể mặt ta một chút được không...”
Hắc Mễ liếc nhìn ông ta, bèn cười nhạt một tiếng rồi nói: “Thì ra là Bá Đạo lão đệ, được chứ! Tôi đương nhiên là nể mặt ông rồi, được thôi! Tôi lại lấy rẻ hơn một chút, bốn ngàn chín trăm chín mươi chín lượng bạc, sao hả, đủ nể mặt ông rồi chứ!”
Cho dù Trương Bá Đạo không muốn có nhiều chuyện, nhưng mà gương mặt này của ông ta chỉ đáng giá có một lượng bạc, cũng không chịu được rồi, ông ta hừ một tiếng mạnh, căm phẫn nói:
“Mọi người đều lăn lộn kiếm ăn bên ngoài, ngươi đừng có quá đáng.”
“Ái dà!”
Hắc Mễ sợ đến nỗi giơ cả hai tay lên, chớp chớp mắt cười nói với những kẻ phía sau hắn:
“Hung dữ thật đó! Tôi rất là sợ, chúng ta mau chạy thôi!”
Những kẻ sau lưng hắn cùng nhau cười phá lên, Hắc Mễ huýt một tiếng, rồi vẫy tay, “Đi! Đến Chấn Uy tiêu cục đòi tiền rượu nào.”
Trương Bá Đạo liền biến sắc, bọn chúng không phải là đòi tiền rượu, bọn chúng nhắm vào chính ông ta, những người khách kia ai nấy đều không dám đến Chấn Uy tiêu cục nữa rồi, tiêu cục của ông ta phen này phải đóng cửa thất nghiệp thôi, đã từng có tiền lệ rồi mà.
Ông ta vội vàng chắp tay cung kính ra vẻ nhượng bộ,
“Mễ lão đệ, không! Mễ lão ca, có gì chúng ta từ từ thương lượng, ta không can thiệp vào nữa, không can vào nữa còn không được sao?”
Hắc Mễ liếc mắt nhìn ông ta, trên mặt như cười lại như không cười, “Có thật là mặc kệ chứ?”
“Thực sự là không can thiệp nữa!”
Trương Bá Đạo quay đầu lại, điềm nhiên nói với Hoàng Phủ Quý; “Lão Quý, xin lỗi nhé.”
Hoàng Phủ Quý đã sợ đến nỗi lục thần vô chủ, lúc bấy giờ ông ta chạy lên trời thì không có lối, chạy xuống đất cũng không có cửa, đột nhiên, ông ấy“Độp” một tiếng quỳ xuống, chắp tay van xin một cách thảm thiết:
“Mễ đại ca...tôi van xin anh, tha cho tôi đi! Sau này tôi... Mỗi tháng đều sẽ đưa một số bạc cho anh.”
Bên cạnh đột nhiên truyền lại tiếng của Vô Tấn, hắn chắp tay từ từ bước lên phía trước, chau mày nhìn Hắc Mễ nói:
“Vị đại huynh đệ này, có đem theo lá trúc không, cho mượn dùng tạm đi.”
Đôi mắt nhỏ của Hắc Mễ trợn tròn lên,
“Ngươi nói cái gì?”
Vô Tấn khẽ vỗ vào cổ hắn, khoác vai hắn nói:
“Bụng của tôi đang đau rất dữ dội, phiền đại ca này dìu tôi vào trong một chút.”
Không biết rốt cuộc là có chuyện gì, tên ngang ngược Hắc Mễ đột nhiên lại trỗi dậy lòng tốt một cách bất thường, thực sự đã để cho Vô Tấn khoác vai hắn, từng bước từng bước bước vào bên trong tiệm cầm đồ, dáng vẻ của hai người họ trông rất là thân mật khiến cho mọi người cảm thấy dường như trong nhân gian vẫn còn có sự tồn tại của chân tình.
Tất cả mọi người đều trố to mắt nhìn, đám người ngang ngược còn lại đều ngẩn tò te nhìn nhau, ai nấy đều không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu như đại ca là bị uy hiếp, thì hắn lẽ ra phải thét lớn mới đúng, nhưng mà hắn lại không nói lời nào, lẽ nào là bị trúng tà rồi chăng?
Hoàng Phủ Quý càng kinh ngạc hơn, ông ấy cứ há hốc miệng ra, chỉ có Trương Bá Đạo là nhìn ra một chút kết quả nhưng ông ta lại không dám tin, một lúc sau, Hắc Mễ đã trở ra, lần này hắn không bị khoác vai, trong mắt hắn tràn ngập một nỗi kinh hoàng và thần sắc không thể tưởng tượng được.
“Thế tôi đi đây...Chúc cho quý tiệm tài khí cuồn cuộn, ngày nào cũng ... phát tài!”
Tiếng nói của hắn có hơi run rẩy và không tự nhiên, Vô Tấn cũng đã bước ra, chắp tay cung kính nói:
“Hắc lão đệ khách sáo quá rồi, sau này thường đến tiệm ngồi chơi nhé, lần nữa thay lời tôi hỏi thăm ông chủ Hoàng nha.”
“Được thôi, nhất định đến! Nhất định đến!”
Hắc Mễ bước đến trước mặt Hoàng Phủ Quý, thi lễ nói với ông ấy,
“Xin lỗi nhé, một trăm lượng bạc đó, ngày mai tôi sẽ cho người đem đến, chúc ông chủ Hoàng Phủ làm ăn phát tài, phát tài!”
Nói xong, hắn liền quay người bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả thỏ nữa, thủ hạ của hắn cùng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng vội vàng chạy theo phía sau hắn.
Hoàng Phủ Quý đầy vẻ hoài nghi nhìn về phía của Vô Tấn, Vô Tấn lại tỏ ra không hề đoái hoài, hắn đột nhiên lại ôm bụng, vẻ mặt đau khổ nói:
“Không được rồi, bụng vẫn còn hơi đau.”
.......
Tên Hắc Mễ ngang ngược đó quả nhiên là sợ hãi bỏ chạy, điều này đối với các thương nhân ở huyện Duy Dương mà nói, như là có một quả pháo nổ ở ngay trên đầu họ vậy, có thể khiến cho Hắc Mễ sợ hãi bỏ chạy, điều này có nghĩa là gì?
Ngay khoảnh khắc này đây, thì việc khai trương của tiệm cầm đồ đã không còn quan trọng nữa, tài ăn nói của La tú tài cũng không thể nào khơi dậy hứng thú của mọi người, tất cả mọi người đều bàn luận về cảnh bỏ chạy lạ lùng của Hắc Mễ, trong sảnh đường huyên náo cả lên, tuyệt đại đa số mọi người đều không có mặt ở hiện trường, mà số ít những người có mặt ở đó, cũng không biết rốt cuộc là Vô Tấn đã kêu Hắc Mễ vào trong và làm gì?
Các kiểu phỏng đoán đều lần lượt xuất hiện, mà sự suy đoán nhiều nhất không biết là khiến người ta nên cười hay khóc, đó chính là Vô Tấn nhất định biết một thứ tà thuật gì đó, tên Hắc Mễ đó chắc chắn bị tà thuật trấn áp.
Cho đến bây giờ, những người khách đều không biết Vô Tấn mới là ông chủ chính của tiệm cầm đồ này, trên thương thiếp chỉ có tên của Hoàng Phủ Quý, bọn họ chỉ xem Vô Tấn như là con cháu nhà Hoàng Phủ phái đến để giúp đỡ, dường như tất cả mọi người còn không biết tên của hắn.
Ông chủ Triệu nói với mọi người một cách thần bí:
“Người thanh niên trẻ tuổi đó nhất định là nắm giữ bí mật nào đó của nhà Hoàng Phủ, cho nên mới khiến cho Hắc Mễ sợ bỏ chạy.”
“Ông ám chỉ linh tinh gì thế! Nếu là bí mật của nhà Hoàng Phủ, lão Quý sao lại không biết chứ, còn bị sợ hãi đến thế kia?”
“Điều này thì các người không biết rồi, lão Quý là thứ tử, ông ấy không có tư cách.”
Mọi người vừa nghe, ít nhiều cũng hơi có lý, bèn nằn nặc thôi thúc ông ta:
“Ông nói mau đi, là bí mật gì?”
Ông chủ Triệu tỏ ra rất đắc ý, ông ta kéo dài thời gian một lúc, cuối cùng không chịu nổi sự thúc giục, bèn tỏ vẻ thần bí nói:
“Các người đều quên rồi sao? Vương triều Đại Ninh là thiên hạ của ai, quốc họ là gì hả?”
Mọi người đều hô lên kinh ngạc, thì ra là vậy, các thương nhân như bàng hoàng tỉnh ngộ, vương triều Đại Ninh chẳng phải là thiên hạ của nhà Hoàng Phủ sao? Gia tộc Hoàng Phủ quận Đông Hải tuy là rất xa, nhưng bọn họ cũng là họ Hoàng Phủ, tổ thượng vẫn là Đan Dương Quân Vương, nói không chừng trong tay người thanh niên đó là thánh chỉ hoặc là kim bài vương gia gì đó, mới có thể khiến Hắc Mễ sợ hãi đến thế kia.
Đây là bản tính của con người, có những chuyện có lẽ là rất đơn giản, nhưng con người cứ luôn thích phóng đại nó lên, cũng chính vì vậy, cuộc sống mới có thể trở nên muôn màu muôn sắc.
Trương Bá Đạo ngồi ở một góc mãi không hề lên tiếng, im lặng, ông ta là người duy nhất nhìn thấy sự việc cuối cùng, theo như tính cách “hào sảng” đó của ông ta, bây giờ người phát ngôn cho vụ việc đó lẽ ra là ông ta mới đúng, chứ không phải là ông chủ Triệu nói năng xằng bậy kia.
Nhưng Trương Bá Đạo lại rất trầm tư, vẻ mặt trầm ngâm, cứ ngẩn ra đó, Hắc Mễ là bị Vô Tấn dùng một thủ pháp cao diệu uy hiếp vào trong nhà, về điểm này ông ta đã nhìn ra, nhưng Trương Bá Đạo lại kinh hoàng khi thoáng nhìn thấy tình cảnh trong nhà, ông ta chỉ nhìn thấy Vô Tấn không hề có vũ khí uy hiếp Hắc Mễ, mà là cho hắn xem một thứ, ngay lập tức vẻ mặt của Hắc Mễ liền biến sắc, dường như sợ hãi đến run rẩy.
Dường như có hơi giống với phỏng đoán của ông chủ Triệu, nhưng Trương Bá Đạo biết thứ trong tay Vô Tấn không hề có chút liên quan gì với nhà Hoàng Phũ, bởi vì Vô Tấn cũng là thứ tử, bất kỳ một gia tộc nào cũng sẽ không đưa một đồ vật quan trọng cho một thứ tử.
Trương Bá Đạo chỉ cảm thấy tên Vô Tấn này rất thần bí, hình như có bối cảnh rất thâm sâu, muốn biết lúc đó Vô Tấn đã lấy ra cái gì, thì bắt buộc phải đi hỏi Hắc Mễ.
Hoàng Phủ Quý bước nhanh vào trong, việc Hắc Mễ bỏ chạy có nghĩa là từ nay trở về sau tiệm cầm đồ Tấn Phúc sẽ không còn bị đám người ngang ngược đến quấy rối nữa, đó là một gánh nặng còn nặng nề hơn cả song thuế của quan phủ.Mời mọi người đón đọc và ủng hộ Hoàng Tộc bằng cách bình luận và chém gió trong
Ông ấy thét La tú tài một tiếng,
“Tú tài, tôi đã đặt chỗ ở tửu lầu Dương Ký rồi, ông gọi mọi người qua đó nhé.”
Một lát sau, mười mấy thương nhân vây lấy Hoàng Phủ Quý, hỏi liên tục cả chuỗi vấn đề,
“Lão Quý, đứa cháu đó của ông đâu? Nó tên là gì? Nó đã dùng cái gì để khiến cho Hắc Mễ sợ đến nỗi bỏ chạy? Lão Quý, nhà các ông có phải là có thánh chỉ hoặc giả kim bài hoàng đế, hay là bảo vật gì đúng không...”
Hoàng Phủ Quý cứ giống như người phát ngôn tin tức của các ngôi sao đời sau vậy, tỏ vẻ như bí mật không thể nói ra, Vô Tấn đã nói với ông ấy, bao gồm luôn tất cả mọi người ở trong tiệm cầm đồ, không ai được phép nói ra hắn, còn về phía tổng tiêu đầu Trương Bá Đạo của Chấn Uy tiêu cục, Vô Tấn tin rằng ông ta cũng sẽ không nói ra, ông ta bản lãnh không lớn, nhưng tâm tư tinh tế hơn ai hết.
Cuối cùng Hoàng Phủ Quý bị bức bách đến không còn cách nào, chỉ đành trả lời một vấn đề,
“Đứa cháu đó của tôi là từ Kinh Thành tới, nó đã về Kinh Thành rồi.”
Trong sảnh đường đột nhiên huyên náo, ông chủ Triệu thì híp mắt cười một cách đắc ý, dường như là đang nói, tất cả đều nằm trong bàn tay của ông ta.
Nửa tháng sau, sự việc của tên ngang ngược Hắc Mễ này dần bị mọi người cho vào quên lãng.