Tối ngày hôm qua, Dương Học Nghệ trong lúc chăn ôm gối ấp La Phi Yến da trắng như hoa đã thề rằng, ‘nàng là bảo bối tâm can của ta, là mạng sống của ta.’
Nhưng bây giờ, La Phi Yến trong lòng hắn giờ đã trở thành một hột cơm nguội dính trên quần áo của hắn, bảo bối thân yêu nhất của hắn, mạng sống của hắn chính là bức thư trên bàn kia, trong đó có năm ngàn ngân lượng, còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn.
Mắt của Dương Học Nghệ đỏ lên, hắn hét lớn rồi xông tới, Vô Tấn chỉ đá nhẹ cái ghế, ghế đụng vào chận của Dương Học Nghệ, làm hắn mất trọng tâm, ngã nhào ra đất, Dương Học Nghệ đau khổ ôm chân dứng dậy, một tay với về phía bàn, nhưng không với được gì cả, bức thư bị Vô Tấn cất vào trong người, cười cười nói: “Dương Nhị quá khách sáo rồi.”
“Tên khốn nhà ngươi! Trả ngân phiếu lại cho ta, “
Dương Học Nghệ nghiến răng đứng dậy, lại muốn xông về phía Vô Tấn, lần này, Vô Tấn đạp vào bàn sách, chiếc bàn lật qua, đè lên người Dương Học Nghệ, thư sách và bút mực nghiên đài đều đổ xuống, rớt lên người hắn.
Dương Học Nghệ không động đậy được, hắn đột nhiên tỏ ra bi thương, bắt đầu ra vẻ van xin, “Vô Tấn đại gia, cầu xin ngài trả ngân phiếu lại cho tôi, tôi đồng ý chia cho người một nửa.”
“Thật chứ? Ta thật sự vô cùng cảm động!”
Vô Tấn lắc đầu, tỏ ra vẻ rất là cảm động, “Thực ra ta không cần tiền của ngươi, thật đấy, ta thực ra chỉ muốn mượn một quyển sách.”
“Tôi tặng ngài toàn bộ sách!” Dương Học Nghệ nói với giọng bất lực
“Nhưng trong số sách này không có thứ ta cần, làm sao đây?”
“Ngươi……ngươi muốn thứ gì?”
Vô Tấn khều móng tay, thổi nhẹ một cái, nhắm mắt lại nhìn Dương Học Nghệ cười nói: “Ta muốn lấy một bức thư, cái này ngươi biết, dùng bức thư này để đổi năm ngàn lượng bạc.”
“Thư!”
Dương Học Nghệ ngẩn người, hắn bèn hiểu ra, chuyện hắn trộm thư của Tô Hàn Trinh đã bị bại lộ, hồi lâu, hắn nói với giọng lắp bắp:” Ngươi…nói thật chứ!”
Vô Tấn bèn đứng dậy, từ trong người lấy ra bức thư năm ngàn lượng ngân phiếu trực tiếp nhét vào tay hắn, “Bây giờ ngươi tin rồi chứ!”
Dương Học Nghệ nắm chặt lấy lá thư, như đã nắm được mạng sống của mình, hắn nhìn Vô Tấn với vẻ ngạc nhiên, như vậy trả cho mình sao?
“Thư để ở đâu?”
“Thư….Tôi đã đưa cho Hoàng Phủ Cừ, tôi không có cách lấy về được rồi.”
“Thật không?” Vô Tấn hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Mỗi câu đều thật, hồi chiều tôi trộm dược thư, liền lập tức cùng Tào chủ sự đi đến Phủ Hoàng Phủ Cừ, đưa thư cho hắn, tôi thề với trời.”
Vô Tấn lắc đầu, nhìn hắn với vẻ đáng thương, “Thật sự xin lỗi, ta ở dưới giường ngươi cũng tìm được một bức thư, người cầu trời tha thứ cho ngươi đí”
Nói xong, Vô Tấn đứng dậy dương dương bỏ đi, mắt Dương Học Nghệ đơ ra, thư mình giấu dưới gầm giường thế mà lại bị hắn tìm thấy, đột nhiên, hắn như phát điên lấy ra bức thư ngân phiếu cất trong người, run bần bật xé phong thư ra, trong đó có một tờ giấy trắng bằng cỡ tờ ngân phiếu, phía trên viết một hàng chữ: “ quân tử ái tài, thu chi hữu đạo.”
Dương Học Nghệ gào thét lên đầy bi thảm như dã thú, rồi sau đó ngất lịm đi.
……………
Vô Tấn thong thả đi về tiệm cầm đồ, chỉ thấy Tô Hàn Trinh đang ngồi viết chữ trên bàn trong phòng khách, ngũ thúc Hoàng Phủ Quí cầm một cuộn giấy đứng bên cạnh, trong mắt đầy vẻ tôn kính, hiếm khi Tô Hàn Trinh đến tiệm cầm đồ, Hoàng Phủ Quí bèn xin ông viết cho một bức thư pháp, sau đó treo trong đại sảnh tiệm cầm đồ như một tấm biển.
Tô Hàn Trinh đã viết lời tựa trên một bức giấy trắng: ‘Dĩ nho tế thương, dân phú quốc cường’, phía dưới có một hàng chữ nhỏ, ‘Tô Hàn Trinh đề bút’.
Ông nhìn thấy Vô Tấn, vội đặt bút xuống bước lên trước, khẩn trương hỏi: “Sao rồi, tìm được thư chưa?”
Vô Tấn từ trong người lấy ra một bức thư, cười đưa cho Tô Hàn Trinh, “Có phải nó không?”
“Là nó! Chính là nó!”
Tô Hàn Trinh vừa nhìn là nhận ra bức thư, ông nhận lấy thư mở ra, quả nhiên là thư do chính tay thái tử viết, ông vui mừng khôn xiết, ông không biết làm sao biểu lộ sự cảm ơn đối với chàng thanh niên đang đứng trước mặt này, Vô Tấn lại cười nói: “Đại nhân không cần cảm ơn tôi, chỉ cần quan tâm đến huynh trưởng của tôi nhiều hơn là được! Xem thử có giúp huynh ấy làm Hộ Tào chủ sự được hay không.”
Tô Hàn Trinh trịnh trọng gật đầu, “ Ta hứa, ta nhất định sẽ xem xét lại việc này.”
Kì thực Tô Hàn Trinh đang tìm kiếm một người phù hợp cho chức Hộ Tào chủ sự làm người ông ta tiến cử, đi cạnh tranh với những người tiến cử khác, việc Hộ Tào chủ sự liên quan đến tài quyền tại quận Đông Hải, đây lại là trọng trách mà thái tử đã giao phó cho ông, ông đương nhiên rất là coi trọng.
Duy Minh có lẽ là người thích hợp nhất, Tô Hàn Trinh vốn là đã nhắm Hoàng Phủ Duy Minh ngay từ đầu, nhưng nửa tháng trước tào chủ sự đã nói cho ông biết cục diện thế lực tại quận Đông Hải, ông mới biết là Hoàng Phủ thị luôn là địa bàn thế lực của Hoàng Phủ Cừ, việc này làm cho ông có chút do dự, một mặt ông không muốn có thêm nhiều kẻ địch, một mặt thì ông nghi ngờ Hoàng Phủ gia không đáng tin, có phải là do Hoàng Phủ Cừ cố tình sắp xếp?
Mãi cho đến khi Vô Tấn đưa cho ông tấm chứng từ tham ô của Hoàng Phủ Dật Biểu, Tô hàn Trinh mới tin là Hoàng Phủ Gia đã cắt đứt quan hệ với Hoàng Phủ Cừ, cộng thêm việc hai hôm nay ông công khai trở mặt với Hoàng Phủ Cừ, không ngờ Hoàng Phủ Cừ lại mua chuộc mục liêu của ông để hại ông, Tô Hàn Trinh không còn nghi ngờ gì nữa, ông có thể để Duy Minh trở thành tâm phúc của ông, thay ông đi tranh tuyển chức Hộ Tào Chủ Sự
Và cũng vì ông đã hạ quyết tâm, ông mới không do dự mà đồng ý với Vô Tấn.
Vô Tấn đưa ra năm ngàn lượng ngân phiếu, đưa cho Tô Hàn Trinh,
“Đây là năm ngàn lượng ngân phiếu mà Hoàng Phủ Cừ đã mau chuộc Dương Học Nghệ, giao lại cho đại nhân, đại nhân có thể dùng để cứu nhân tế bần, hoặc là giúp cho những đứa trẻ nghèo được đi học, nói chung đều do đại nhân quyết định.”
Ngũ thúc bên cạnh chép chép miệng, đúng là thằng nhị ngốc, năm ngàn lượng đó! Cậu ta không lấy ra ai mà biết được.
Tô Hàn Trinh nhận lấy ngân phiếu, mặt không đổi sắc hỏi: “Tên khốn Dương Học Nghệ thì sao?”
“ Tôi nghĩ có lẽ hắn thừa dịp đêm nay bỏ trốn rồi! Nếu không hắn làm sao đền nổi năm ngàn lượng cho Hoàng Phủ Cừ.”
“Hứ! Vậy là dễ dãi cho hắn rồi.”
Ông chấp tay cảm tạ Vô Tấn, “Vô Tấn, lần này cũng may nhờ có cậu, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Ông lại gật gật đầu với Hoàng Phủ Quí, “Đa tạ Hoàng Phủ trưởng quầy đã tiếp đãi, ta xin cáo từ.”
Tô Hàn Trinh quay người rời khỏi tiệm, Vô Tấn bèn vỗ vỗ bụng cười: “Ngũ thúc, còn cơm canh gì không, con hơi đói bụng rồi.”
“Ta cũng chưa ăn gì đây!”
Hoàng Phủ Quí đếm mấy lượng bạc trong quầy, ông lại nghĩ đến năm nghìn lượng bạc, nói với vẻ giận dỗi: “Không đủ tiền đi ăn tiệm rồi, chỉ có thể ăn mì ở quán thôi, ta biết gần đây có một quán mì nhỏ, chúng ta đi ăn mì vậy.”
………….
Thời tiết đầu hè nói thay đổi là thay đổi, ban nãy còn trăng sáng lờ mờ, thế mà bây giờ lại trời mưa, tí tách tí tách, họ bèn che ô làm từ giấy dầu đi ra ngoài.
Quán mì mà Hoàng Phủ Quí nói nằm trong một con hẻm nhỏ cách đó vài trăm bước, tiệm cầm đồ mướn được vài ngày nay rồi, nhưng đây lại là lần đầu tiên Vô Tấn đến đây.
Quán mì rất nhỏ, trên cửa treo một tấm màn vừa cũ vừa rách, muốn vào thì phải cúi người khom lưng mới vào được, trong nhà chỉ đặt ba chiếc bàn đã cũ, một ngọn đèn dầu leo lét, một ông lão thật thà chất phác, đây là toàn bộ ấn tượng của Vô Tấn đối với quán mì
“ Lão Triệu, cho hai tô mì sườn nướng, thêm hai quả trứng gà.”
Ông lão trông như quen biết Hoàng Phủ Quí, lại cười hỏi:”Trưởng quầy hoàng Phủ, ngài có muốn uống rượu không?”
Hoàng Phủ Quí vừa định bảo không, Vô Tấn bèn cười nói: “cho một hũ rượu, tốt nhất là cho thêm hai món đồ nhắm.”
Ông lão đi cà nhắc bước đến, bưng một cái mâm, trong mâm là một hũ rượu, một đĩa chân gà, một đĩa thịt dê tương xắt miếng, đây là điểm mà Vô Tấn hơi tiếc, luật Đại Ninh Vương Triều quy định tự ý giết trâu, bò là trọng tội, cho nên các tiệm ăn thông thường chỉ có thịt dê, không có thịt trâu, bò.
“Hai vị cứ từ từ uống rượu, để tôi đi nấu mì cho hai người.”
Hoàng Phủ Quí rót ly rượu cho Vô Tấn, ông vẫn vì năm ngàn lượng mà canh cánh trong lòng, “Vô Tấn, năm ngàn lượng bạc, sao con không lấy?”
Vô Tấn nâng ly lên cười và nói: “Chẳng qua chỉ là năm ngàn lượng bạc, Ngũ thúc hà tất phải vì nó mà canh cánh trong lòng chứ?”
“ Con nói dễ nhỉ, năm ngàn lượng đó! “
Mắt của Hoàng Phủ Quí mở to, Ông định nói thêm Vô Tấn vài câu, nhưng nghĩ đến việc ngân lượng không còn nữa, nói cũng chẳng có ý nghĩa, thôi thì đành vậy,
“Ài! Bỏ đi, dù sao cũng không còn nữa.”
Hoàng Phủ Quí uống một ngụm rượu đắng, chính vào lúc này, bên ngoài cửa vọng đến tiếng một cô gái trẻ, “Tiểu thư, có thể ăn mì ở đây sao? Bẩn như vậy…”
“Ta còn không chê, mau vào đi! Bây giờ có lẽ vắng người, ta thích sự yên tịnh ở đây, nghe tiếng mưa từ trong hẻm, thật là thú vị.”
Rèm cửa được vén lên, một cơn gió mát kèm theo nước mưa tạt vào, Vô Tấn theo phản xạ ngước đầu nhìn lên, chỉ thấy hai cô gái bước vào, nói chính xác là một cô hầu và một chủ nhân, sở dĩ biết là cô hầu, là vì trang phục của Ninh triều có qui định, người hầu thì không được mặc đầm, đầy tớ thì không được mặc bào, chỉ được mặc đồ ngắn, cô hầu gái xem chừng chỉ có mười ba mười bốn tuổi, mặc một chiếc áo ngắn màu xanh lục, phía dưới là một chiếc quần màu xanh lục làm từ vải gấm mỏng, nhìn người có hơi đầy đặn, mặt tròn trĩnh, làn da trắng muốt.
Ánh mắt của Vô Tấn lại nhìn về phía cô chủ, chỉ thấy cô ấy chạc mười sáu mười bảy tuổi, mặt quả dưa, chân mày lá liễu, sóng mũi cao, đôi môi mỏng xinh, như là đã kẻ môi vậy, đặc biệt là làn da mịn màng, trắng ngọc không chút tì vết, như là một tượng mĩ nhân làm từ bạch ngọc, đôi mắt sắc bén như thể có thể nhìn xuyên lòng người, làm cho người khác không dám nhìn cô ấy một cách trực diện.
Cô ta mặc một chiếc đầm dài màu vàng, trên người khoác thêm một chiếc áo ngắn màu đỏ, tóc thì buộc cao một cách đơn giản ở phía sau đầu, cài xéo một chiếc trâm ngọc bích, để bờm, cho người ta một cảm giác thanh khiết và thoải mái, đặc biệt cô còn đeo một đôi bông tai minh nguyệt được nạm từ đá quí, chiếu sáng lấp lánh, càng làm tăng thêm vẻ đẹp rạng ngời thanh khiết, Vô Tấn thầm khen trong lòng, quả là một cô gái tuyệt đẹp, không thua gì Thư muội muội.
Cô thiếu nữ tuy trông rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, cô cho rằng đã muộn như vậy rồi, tiệm mì nhất định sẽ không có người, ai ngờ lại có hai vị khách, làm cho cô hơi thất vọng.
Cô thu dù lại, ngồi vào một chiếc bàn ở gần cửa, hình như cô cũng quen biết với ông Triệu, “Chú Triệu, cho hai tô mì trứng gà, mì ít thôi, một tô có ớt, một tô thì không!”
“Được, xin đợi cho một lát, sẽ có ngay.”
Lão Triệu bèn vớt lên hai bát mì, bưng qua cho bên Vô Tấn, “Đã để hai vị đợi lâu.”
Vô Tấn lại nhìn về phía cô thiếu nữ ấy, trông cô ăn mặc quyền quí, chỉ riêng chiếc lắc phỉ thúy trên tay cô ít nhất cũng đáng giá nghìn vàng, có lẽ là con gái của một phú ông nào đó.
Nhưng cô thiếu nữ ấy trước sau cũng không hề nhìn về phía Vô Tấn, điều đó cho thấy không phải cô ta không muốn, mà vốn dĩ không hề coi ai ra gì, cô hầu gái thì còn có vẻ được, thấy Vô Tấn đang nhìn cô, mặt cô ngượng đỏ lên.
Lão Triệu bưng cho họ hai bát mì nóng, cười và hỏi: “Tiểu thư, ngay cả cơm tối vẫn chưa ăn sao?”
“Đừng nhắc đến nữa, tôi bận coi sổ sách, quên mất cả ăn cơm.”
Trên mặt cô nở một nụ cười, trông như hoa đào nở rộ, trông vô cùng kiều diễm, làm cho Vô Tấn có hơi đơ người, trong lòng nghĩ thầm: “Ồ! Thì ra cô ấy là một thương nhân, không ngờ lại có một nữ thương nhân xinh đẹp đến vậy, không biết là mở tiệm kinh doanh ở đâu?”
Vừa thất thần, cậu vô ý làm rơi đôi đũa, rớt xuống đất, cậu bèn vội vã khom mình xuống nhặt lên, bèn tiện thể nhìn luôn đôi giày của cố thiếu nữ ấy, là một đôi giày vải nhỏ thêu hoa, Ừm! bề mặt giày không hề bị ướt, cho thấy cô ấy ở gần đây.
Hoàng Phủ Quí thấy Vô Tấn hơi thất thần, từ bên dưới đá cậu một cái, dùng đũa chỉ vào bát mì, ý muốn nói là bảo cậu chú tâm mà ăn, đừng nhìn cô gái nhà người ta, mặt Vô Tấn bỗng nóng lên, bèn vội dùng áo lau lại đôi đũa, cúi đầu xuống ăn.
Hành động cậu khom xuống nhặt đũa và nhìn lén chân của cô gái bị người thiếu nữ phát hiện, chân cô bèn rút vào trong đầm, trong mắt lộ ra cái nhìn vô cùng căm giận, thực ra khi cô vừa bước vào cửa là đã nhìn thấy bọn họ, chỉ là từ trước đến nay cô không hề coi đàn ông ra gì, cô nghe Vô Tấn lúc ăn mì phát ra âm thanh quá vang, sụp sụp…, khiến cô phản cảm…
Tuy phản cảm, nhưng cô cũng không có cách nào, đây là quán mì, cô chỉ đành giả vờ không nhìn thấy, không nghe thấy gì, nhưng tên kia lại cố ý làm rơi đũa để nhìn lén chân cô, làm cho cô không nhẫn nhịn được nữa, cô hận đến nghiến răng, ‘ đám nam nhân vô lại này, cứ như ruồi nhặng vậy, ngay đến ăn cơm cũng không cho người khác được yên hay sao?’
Thực sự thì cũng không trách Vô Tấn được, cậu vẫn không hiểu nhiều về một số phong tục của Đại Ninh Vương triều, cố y nhìn chân của phụ nữ là một hành động vô lễ nhất của thời đại này, việc làm này không có gì khác so với việc nhìn trộm vòng ngực của phụ nữ ở đời sau, đặc biệt là khuê nữ, đầm của họ đều rất là rộng, lúc đi đường đều rất cẩn thận không để chân lộ ra, Vô Tấn lại không biết, trong đầu của cậu ta vẫn còn lưu giữ một số tư duy của đời sau, chỉ nhìn chân có một chút thì có sao đâu………
Cô hầu gái như đã gặp qua Vô Tấn, hình như là tên bán vé, cô dùng ngón tay út đụng nhẹ vào tay của tiểu thư, dùng ngón tay chấm nước viết lên trên bàn: ‘ muội hình như đã gặp qua…..’
Trong lòng cô thiếu nữ đầy tức giận, cô vốn định tìm một quán ăn nhỏ yên tĩnh để ăn một bát mì, thưởng thức mùi vị của mưa đêm trong những con hẻm nhỏ, con hẻm nhỏ vắng vẻ, tiệm nhỏ cũ nát, cụ già lương thiện, cả ánh đèn vàng vọt và một bát mì nóng hừng hực, cùng với những hạt mưa lất phất, cảm giác này quả thật rất là lãng mạn ấm áp, nào ngờ trong tiệm lại có một tên gai mắt, phá mất nhã hứng thú vị của cô, cô liếc nhìn cô hầu gái một cái, cô hầu gái bèn vội vàng xóa dòng chữ đi, không dám lên tiếng……
Hoàng Phủ Quí chỉ ăn một bát mì nhỏ, nên ông ăn xong trước, lại uống thêm hai ly rượu, sau đó đi thanh toán, nhìn thấy Vô Tấn đang uống canh, bèn cười hỏi cậu ta: “Ăn no rồi chứ?”
Vô Tấn bỏ bát xuống, vỗ vỗ bụng, “ No rồi, ăn rất ngon, chúng ta đi thôi!”
Hoàng Phủ Quí vén màn lên cầm dù đi ra trước, Vô Tấn đi theo đằng sau, lại liếc nhìn cô gái kia một cái, cô gái đang chậm rãi ăn mì, khi Vô Tấn đi ngang qua sau lưng cô bỗng nhiên cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi đến, cậu run người một cái, kìm không được hắt một cái hơi dài, ‘ Ách xì----‘ âm thanh rất vang, vô cùng thoải mái, tay của cô gái bỗng chốc cứng đơ, cô cảm giác như cả căn phòng này đều đầy mùi của gã con trai ấy, cô cảm thấy không ăn nổi nữa, cô tức đến nỗi đập mạnh đũa xuống bàn một cái…..
Vô Tấn lại không hề hay biết, vén màn lên đi ra ngoài, Hoàng Phủ Quí đứng phía trước đợi cậu ta, thấy cậu đi đến bèn cười thầm nói: “Tiểu tử, tương tư rồi sao?”
Vô Tấn chớp chớp mắt, “Ai nói vậy, con chỉ là hiếu kì, một tiểu thư quyền quí như vậy lại đến một quán ăn nhỏ để ăn mì, mà lại không biết là con nhà ai?”
“Đừng có vòng vo dò hỏi nữa, ta cũng không biết cô ấy là con cái nhà ai, nhưng mà ta nhìn ra rồi, cô tiểu thư này hình như rất là ghét con, con bỏ ý nghĩ đấy đi!”
“Ghét con sao? Con lại không cảm thấy vậy, con lại thấy cô ta có ý với con.”
“Đừng có mơ nữa, con cứ nhìn lén người ta như vậy, người ta không ghét con mới lạ đấy, ở đó mà còn thích con? Chưa từng thấy ai mặt dày như con cả.”
Tâm trạng của Vô Tấn hôm nay rất tốt, cậu cũng không mở dù, cất giọng hát vang trong cơn mưa, ‘đại tỉ lưu lưu của lí gia, đã để ý đến cậu rồi…..’
“Đúng là đầu óc có vấn đề!” từ trong tiệm mì vọng ra tiếng mắng của một cô gái trẻ.